Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39455

Ngoài trừ lý do anh không phải con ruột, anh không nghĩ ra lý do nào khác.

Vốn dĩ Tiêu Lăng chỉ là hỏi trong lúc tức giận, nhưng anh phát hiện, sau khi anh nói xong câu nào, phòng khách lập tức im lặng như tờ.

1 giây!

2 giây!

1 phút!

5 phút trôi qua, mọi người đều không có ý định nói chuyện.

Trong tim Tiêu Lăng “lộp bộp 1 tiếng”, không lẽ anh đoán đúng rồi!

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Quốc Cường và mẹ Tiêu, rồi nhìn sang ông nội và vợ chồng Tiêu Quốc Chinh, chỉ thấy ánh mắt họ trốn tránh, tim anh như nhảy lên, lần nữa nhìn mẹ Tiêu.

“Hôm nay không biết vì lý do nào, mẹ, con chỉ hy vọng mẹ đừng nói dối con!”

Miệng mẹ Tiêu động đậy, “Mẹ…”

“Mày im miệng!” Lão gia nạt nộ mẹ Tiêu, “Không được nói bậy!” Vừa nói xong quay đầu nhìn Tiêu Lăng, “Mày nghĩ bậy cái gì, mẹ mày chỉ là thương Diệp Tiêu quá nên mới làm vậy, làm sao có thể không phải mẹ ruột của mày được!”

“Ông nội, con không phải con nít 3 tuổi, từ mấy năm trước con đã nghi ngờ, chỉ là con không muốn điều tra… nhưng bây giờ con không muốn lừa dối bản thân nữa, trên thế giới không có người mẹ nào đối xử với con của mình như mẹ của con.”

Ông bị nói đến cứng họng.

Tiêu Lăng lần nữa nhìn mẹ Tiêu, “Cho nên, mẹ, hãy nói con nghe sự thật!”

“Được, nếu con muốn biết, vậy mẹ nói con biết!”

Nghe mẹ Tiêu nói vậy, Tiêu Quốc Cường lập tức kéo cánh tay bà, gấp gáp nói, “Đừng làm tổn thương tim của con trai!”

Mẹ Tiêu đã không lo được nhiều vậy nữa, bí mật này bà nhịn rất lâu rất lâu rồi. Bà đẩy tay Tiêu Quốc Cường ra, “Hôm nay tôi nhất định nói hết mọi chuyện cho nó nghe, để nó không cảm thấy tôi là người mẹ ác độc!”

Mẹ Tiêu đứng giữa đại sảnh, từng câu từng chữ nói, “Con, quả thật không phải con ruột của ba và mẹ.”

Lòng Tiêu Lăng trầm xuống, mím môi.

Anh đoán… quả nhiên không sai!

Rõ ràng đoán được khả năng này, nhưng nghe mẹ nói, anh vẫn cảm thấy đau lòng, bởi vì, người trước mặt anh 10- 20 năm nay, là người mẹ dịu dàng hiền thục, đối xử với anh rất tốt.

Mẹ Tiêu tiếp tục nói, “Mẹ và ba con kết hôn nhiều năm, nhưng vẫn luôn không có con, lúc đó nhà không có con trai, ông bà nội con thì hối thúc nhanh chóng có con, nhưng đi bệnh viện kiểm tra, cơ thể ba mẹ đều không có vấn đề, lúc đó vẫn luôn điều chỉnh thân thể, nhưng vẫn không có thai, sau đó chúng ta nghe nếu nhận con nuôi có thể thay đổi vấn đề con cái, cho nên sau khi thương lượng với ba con xong, thì đi viện phúc lợi (trại mồ côi) nhận nuôi con.”

Tay Tiêu Lăng nắm thành quyền.

Mẹ Tiêu tiếp tục nói, “Lúc nhận nuôi con vẫn chưa đầy 1 tháng tuổi, lúc đó chúng ta đem con về nhà, tuy nói là nhận nuôi, nhưng ông nội con rất vui vẻ, mẹ và ba con không biết cách chăm trẻ, cho nên phần lớn đều là ông bà nội chăm.

“Vậy, ba mẹ ruột của con thì sao?”

“Sớm chết rồi!” Mẹ Tiêu không chút quan tâm nói, “Sau khi sinh con được 10 ngày thì ba ruột của con ra ngoài công tác, kết quả là bất ngờ bị tông chết, mẹ ruột con nghe tin này, nghỉ đẻ chưa được 1 tháng, lúc đó bệnh càng nặng hơn, rất nhanh đã qua đời, điều kiện gia đình ba mẹ ruột con không tốt, thân thích cũng ít, không ai tình nguyện chăm sóc con, cho nên đem con đến viện phúc lợi.

Thì ra...là vậy…

Tim Tiêu Lăng đột nhiên đau lên, “Trong trí nhớ của con, mẹ và ba rõ ràng đối xử rất tốt với con…”

“Không sai, nuôi thú cưng thời gian dài thì cũng có tình cảm, đừng nói là con trai, mẹ và ba con quả thực từ từ có tình cảm với con, con cũng ỷ lại vào chúng ta, luôn bám theo chúng ta, lúc đó chúng ta nghĩ, nếu thật không có con, có con cũng đủ rồi. Nhưng sau này, mẹ có thai rồi…”

Tiêu Lăng lập tức ngẩng đầu nhìn mẹ Tiêu.

Tại sao trước giờ anh không biết mẹ Tiêu có con ruột!

Mẹ Tiêu vừa nói, vừa chảy nước mắt, Tiêu Quốc Cường thấy vậy, nhanh chóng ôm vai nhẹ giọng an ủi, “Đừng đau lòng, đã qua rồi.”

Mẹ Tiêu lau nước mắt, căm hận nhìn lão gia, “Mẹ và ba con mang thai lúc con 2 tuổi, lúc con 3 tuổi sinh ra 1 cô con gái, sau khi sinh con, có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên, lúc đó trong nhà xảy ra nhiều chuyện không may, bà nội con rất mê tín, cho rằng đứa trẻ này mang đến cho gia đình nguy hiểm, cho nên ép mẹ và ba con nhất định phải đem nó đi, hai người bọn mẹ có cố gắng qua, cũng có thương lượng với bà nội, nhưng không được, thái độ của bà nội rất cứng rắn, nhất định phải đem đứa con đi! Còn nói nếu bọn mẹ không đưa, bà sẽ tự mình đưa con đi, đưa đi đâu thì sau này cũng không nói cho bọn mẹ nghe, khiến cho bọn mẹ triệt để không thể liên hệ được.”

Mẹ Tiêu che mặt, nghẹn ngào nói, “Con của mẹ ra đời mẹ mới biết cảm giác của người mẹ, hận không thể đem tất cả những điều tốt nhất trên đời cho nó, chỉ cần thấy nó là trong tim sẽ bình yên và dịu dàng, ba và mẹ lúc đó sợ sau này cũng không biết con ở đâu, cho nên cố nhịn xuống, đưa con đi.”

Tiêu Lăng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức nhìn lên căn phòng trên lầu.

Anh 3 tuổi!

1 bé gái!

Diệp Lạc hoàn toàn phù hợp mọi điều kiện!

Mẹ Tiêu thấy phản ứng của Tiêu Lăng, thản nhiên mở miệng, “Xem ra con đã nghĩ ra, không sai, Diệp Lạc chính là con ruột của mẹ và ba! Năm đó, chúng ta sợ Diệp Lạc chịu uỷ khuất, nghĩ tới nghĩ lui cũng không muốn đưa nó vào viện phúc lợi, cho nên đưa cho bạn bè của bọn ta, đưa cho cặp đôi không có con chăm sóc, Diệp Lạc nói đến cùng cũng là cháu ruột của bà nội con, ngay cả không thích, thì cũng không thể để cô chịu uỷ khuất quá lớn, cho nên bọn mẹ chỉ có thể tự đưa đi. Sau đó… cũng không biết là trùng hợp đến ngẫu nhiên hay không, Diệp Lạc mới đi, trong nhà mọi sự lại thuận lợi, bà nội con nói đưa nó đi là đúng rồi, nhưng không bị trong tim mẹ đang rỉ máu!”

“Nhà cha mẹ nuôi của Diệp Lạc nghèo, những năm nay ba và mẹ luôn len lén tiếp tế cho họ, sau đó bà nội mất,hai bọn ta tính đưa Diệp Lạc về, nhưng do ba mẹ nuôi của Diệp Lạc có tình cảm sâu nặng với cô, vẫn luôn không đồng ý, cứ như vậy kéo dài đến 14 năm trước, 14 năm trước ba mẹ nuôi của Diệp Lạc vì tai nạn mà cả hai đều qua đời, lúc này bọn ta mới đưa Diệp Lạc về nhà, vốn muốn nói Diệp Lạc nghe toàn bộ sự việc, nhưng lại sợ nó chịu không nổi, cho nên vẫn luôn che giấu sự thật với nó. Sau đó khi tình cảm của bọn ta và Diệp Lạc tốt hơn rồi, muốn nói cô biết, ông nội con lại không chấp nhận.”

Tiêu Lăng mím môi, không cần nói anh có thể biết được nguyên nhân.

Mẹ Tiêu cắn răng tức giận nhìn lão gia, căm hận nói, “Ông con sợ tổn thương đến con, cho nên mặc cho mẹ với ba con nói thế nào, cũng không đồng ý công khai thân phận của Diệp Lạc, cho đến bây giờ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK