Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39937
Mới chớp mắt, đã tới thứ bảy.
Ngày hôm nay, Tiểu Thất đã dậy từ rất sớm, vừa sớm ra đã trèo khỏi giường lựa quần áo cho Tư Tư.
“Mẹ...”
Tư Tư tròn mắt, cả mặt mơ hồ đắn đó, ôm chặt Tiểu Thất không chịu buông tay, “Mẹ...”
“Ngoan, Tư Tư mau dậy đi, mẹ dẫn con đi mua đồ mới.”
Mới chớp mắt đã đến mùa thu, đứa nhóc này đã cao hơn chút, đồ năm ngoái chắc không thể mặc được nữa, Tiểu Thất dẫn nhóc con nay đi mua thêm vài bộ đồ mới, nhân tiện cũng mua hai bộ đồ mới cho Niên Niên, Niên Niên giờ đã lên ba, thứ bảy hôm nay cũng không nghỉ ngơi, đi học thêm tiếng Anh, nên Tiểu Thất không thể dẫn hai đứa cùng ra ngoài.
Tư Tư nghe đến được đi chơi, lập tức tỉnh táo lên, nhanh chóng phối hợp với Tiểu Thất mặc đồ vào.
Hai mẹ con xuống lầu, nhìn thấy dưới lầu có một khách không được hoan nghênh.
Đường Dạ vốn dĩ đang ngồi nói chuyện với Tiêu Lăng, thấy hai mẹ con họ xuống lầu, cười hihi nói, “Tiểu Thất, anh lại đến!”
Tiểu Thất nhếch môi khó chịu!
Người này đúng là âm hồn không tan!
Tiểu Thất chào Tiêu Lăng xong, thì đem Tư Tư đi ăn sáng.
Đường Dạ chả để ý sỉ diện nói tiếp.
“Em làm gì thế?”
“Đây là chuẩn bị ra ngoài sao?”
“Ừm!” Tiểu Thất cắt xong trứng chiên cho con tiểu a đầu, trả lời một tiếng bằng giọng khó ưa.
“Anh làm tài xế miễn phí cho em nhé.”
Tiểu Thất bất ngờ trợn mắt nhìn, “Đường Dạ, công ty anh chắc là phải sắp phá sản đóng cửa hả, sao ngày nào cũng rãnh vậy?”
“Yên tâm đi, cho dù có đóng cửa thật, nuôi em và Tư Tư không có vấn đề.”
Tiểu Thất nhất thời cứng họng, cô không để ý Đường Dạ nữa, ăn hết phần ăn sáng của mình.
“Đợi xíu nữa anh tiễn hai người ra ngoài, em dẫn theo con lái xe không tiện, anh bao đón bao đưa em, cái đãi ngộ này không phải ai cũng có thể hưởng đâu.”
Tiểu Thất vừa muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt ba cô nhìn cô.
Lời cự tuyệt chưa kịp thốt ra bị chặn lại nuốt vào trong.
Cô nhìn sâu vào Đường Dạ, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc ẩn sau dáng vẻ hay chọc ghẹo kia, trong lòng nhất thời không nói ra được cảm giác của mình. Lời của mẹ vẫn còn vang bên tai, nếu như con thật sự chấp nhận một người, Đường Dạ...chắc là người thích hợp nhất để lựa chọn.
Rốt cuộc, anh tốt với Tư Tư ra sao, cô cũng thấy hết cả.
“Tiểu Thất?”
“Ừm!”
Đường Dạ chớp chớp mắt, qua nữa ngày Tiểu Thất mới phản ứng được một chứ “Ừm” là ý gì, anh bỗng từ ghế nhảy lên, mở mắt to nhìn Tiểu Thất, miệng tía lia, “Em, em em em vừa nói gì? Em em em đồng ý anh đón đưa em?”
Có cần phải kích động vậy không!
Tiểu Thất gật đầu, lại “ừm “ một tiếng.
Đường Dạ xém tí nữa khóe mắt đầy lệ vui mừng!
OMG!
Anh kiên trì theo đuổi Tiểu Thất hai năm trời, hơn hai năm qua Tiểu Thất đều mặt lạnh với anh, hôm nay mặt dày hơi xíu rồi, nhưng anh cũng chuẩn bị sẵn tâm lí bị Tiểu Thất cự tuyệt, nhưng, không ngờ....thái độ của Tiểu Thất lại đột nhiên mềm dẻo hẳn.
Đường Dạ vui đến hóa ngốc nghếch, nhéo mình một cái thật đau.
Ai dô!
Đau chết đi được!
Không phải đang mơ.
“Mẹ, chú Đường sao thế?”
“Không sao....” Tiểu Thất xoa đầu của Tư Tư, “Chắc là bị trúng gió.”
Ăn xong cơm tối, ba người cùng ra noài.
Vì đem theo con nít bất tiện, ba người cũng đi trung tâm thương mại.
Tiểu Thất cứ ôm lấy Tư Tư, Tư Tư đã tròn hai tuổi, thêm vào đó là một cơ thể mập mạp tròn trịa, quả sự là có hơi nặng, chân tay Tiểu Thất lại ốm yếu, ôm một lúc là cảm thấy ê mỏi.
“Để anh bế cho.”
“Không sao, em tự lo được.”
“Miễn cưỡng!”
Đường Dạ trực tiếp bế con bé vào lòng mình.
Thể lực nam và nữ không giống nhau, Tiểu Thất bế con a đầu này sức chịu không nổi, Đường Dạ bế nó như bế bao không vậy, nhẹ như không, Tiểu Thất nhìn vào cả mặt không nói được gì.
Chả có cách nào, cô chỉ còn nước bước theo Đường Dạ.
Sở thích lớn nhất của Tiểu Thất là mua đồ cho Tư Tư, vào tiệm đồ con nít, gần như không chịu được, trong tay cô nhanh chóng đồ đầy túi.
“Mấy người phụ nữ tụi em đi dạo cũng quá lợi hại rồi.” Đường Dạ bái phục nhìn Tiểu Thất mang giày cao gót ba phân, “Mang giày cao như thế đi dạo không mệt sao?”
“Không cảm giác!”
“Anh thì mệt chết rồi.” Đường Dạ nhìn thời gian, “Thời gian khôngcòn sớm nữa, có thể ăn trưa rồi, ăn xong rồi đi mua tiếp nhé.”
“Mẹ, con cũng đói.”
“Được, đi thôi!”
Ba người đi đến nhà ăn trước cửa hàng, Tiểu Thất ngồi gần cửa sổ, cô có chút thất thần.
Ba năm trước!
Cô chính là ở cửa hàng này nhìn thấy Lục Sâm và Triệu Đình Đình khoác tay nhau đi dạo phố.
Không kiềm được....
Ánh mắt cô lại chuyển hướng nhìn nơi quen thuộc.
Cửa lớn của cửa hàng quen thộc kia, cũng cứ kẻ qua người lại náo nhiệt như xưa, nhưng điều này đều không quan trọng, quan trọng chính là....có một hình bóng quen thuộc!
Oái!
Tiểu Thất bỗng đứng dậy khỏi ghế sofa bằng da , người như điên lên xông ta khỏi nhà ăn.
Lục Sâm!
Cô không thể nhìn nhầm!
Cô đã thấy Lục Sâm!
Nhưng, ra khỏi nhà ăn, lại không phát hiện bóng dáng người đó đâu.
“Không! Lục Sâm.... Lục Sâm anh ở đâu?”
Tiểu Thất như điên đẩy những người đi đường ra, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, nhưng vẫn không có!
“Lục Sâm... Lục Sâm?”
Đột nhiên_
Lưng cô bị ai đó vỗ nhẹ.
Tiểu Thất nhanh chóng quay người lại, khóe mắt bỗng ươn ướt.
Cách chỗ cô không tới một mét, là bóng dáng một người đang cầm gậy, yên tĩnh đứng đó, anh vẫn còn mặc bộ áo sơ mi trắng đó, áo khoác tây, chân trái teo lại, miệng anh cứ cười thế, ánh mắt dịu dàng đứng đó.
Nước mắt Tiểu Thất bỗng chốc chảy ra.
Cô....
Quả nhiên không nhìn nhầm!
Cô như điên vậy xông qua đó, nụ cười của người đàn ông đầy sự cưng chiều, cười rồi mở rộng hai tay!
“Ông trời ơi...”
Tiểu Thất lại lần nữa ngã vào vòng tay Lục Sâm, thấy được hơi thở thân quen của anh, cảm nhận được nhịp tim thân thuộc của anh, cuối cùng cô vui đến rơi lệ, “Là anh! Đúng là anh thật....”
“Là anh!” ánh mắt Lục Sâm cũng ươn ướt, nhưng nụ cười trên môi càng ngày càng sâu, nhìn vào Đường Dạ đang ôm Tư Tư, anh cũng gật đầu chào Đường Dạ. Miệng Đường Dạ tê cứng cười gượng với anh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chính là Lục Sâm.
Trong khoảng khắc ấy, Đường Dạ biết mình đã thua rồi.
Vì, anh chứ từng thấy Tiểu Thất yếu đuối như thế, chỉ khi đối diện với người mình yêu, mới có thể không màn mọi thứ như thế.
Trái tim Đường Dạ đau ghê gớm.
Mà ánh mắt Lục Sâm từ người của Đường Dạ, rất nhanh hướng mắt nhìn vào đứa bé đang nằm trong lòng anh, ánh mắt anh bỗng sâu lắng, ôm Tiểu Thất nhẹ nhàng nói, “Là anh về rồi!, Tiểu Thất, anh về lấy tiền thuê cửa hàng rồi!”
Tiểu Thất không nhịn được òa khóc lớn lên.
Người qua đường ai nấy cũng đều nhìn.
Lục Sâm không để ý ánh mắt của mọi người, dùng toàn sức lực của cơ thể, ôm chặt người mà trong lòng anh luôn thương nhớ, khóe mắt cay cay.
“Xin lỗi, anh thất hứa một năm rồi!”
“...Cám ơn em, vẫn cứ đợi anh!”
Tiểu Thất khóc không cầm được, không ngừng khóc nấc trong vòng tay của Lục Sâm.
Lục Sâm đúng thật rất cám ơn Tiểu Thất.
Ba năm trước, ngày làm phẫu thuật, anh tưởng chống đỡ không nỗi, nhưng Tiểu Thất đã gửi cho anh một tin nhắn, đó là tin nhắn duy nhất trong ba năm Tiểu Thất gửi cho anh, tin nhắn rất đơn giản, chỉ là vài từ đơn giản_Anh làm bố rồi, em sẽ sinh đứa trẻ ra.
Chính vì tin tức này, khiến anh có thể chống đỡ trên bàn mổ.
Vả lại chống đỡ được ba năm.
“Khỏe chưa, hoàn toàn lành hẳn chưa? “ Tiểu Thất ngước mặt, không dám nhìn vào anh.
“Hoàn toàn bình phục rồi!”
Nước mắt Tiểu Thất lại rơi không kiềm nổi.
Quá tốt rồi!
Thật là quá tốt rồi.
Lục Sâm từ trong lòng ngực móc ra ba bao lì xì, cười đưa cho Tiểu Thất, “Đây là tiền mừng tuổi mà ba năm nay anh đã chuẩn bị, Tiểu Thất, sau này cứ mỗi năm...anh sẽ đón tết cùng em, sẽ không bỏ lỡ bất kì ngày nào.”
Tiểu Thất gật đầu điên cuồng, cứng giọng nói, “....được.!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang