Bạch Linh đối với ai cũng đều giả vở yếu đuối, nhưng đối với hai người này thì cô ta không có cách đối mặt.
Ba mẹ nuôi của cô ta là vấn đề trong lòng khó giải quyết và rối nhất, ai cũng không gỡ ra được.
Cô ta mãi mãi không bao giờ quên chuyện hai người họ vì 30.000 ngàn mà để cho cô ta trở thành người vợ của một kẻ ngốc, càng không thể nghĩ rằng nếu như lúc đó cô ta không lựa chọn trốn thoát thì bây giờ số phận của ấy sẽ ra sao.
Cô ta nắm chặt áo của Mạc Tầm, cả cơ thể đều đang run rẩy, “Tầm, em sợ…..em sợ….”
Mạc Tầm ôm lấy cô ấy, “Có anh ở đây, đừng sợ”
Hai vợ chồng nhà Bạch ở nông thôn đều là làm ruộng cả, sức mạnh không hề yếu, người hầu không hề kéo được hai người họ đi. Lão phụ nhân nhìn Bạch Linh không hề biết ơn về tình cảm trước đó, căm thù đến nghiến răng. Bà ta đối mặt với những người khách mời dưới sân khấu, lớn tiếng nói, “Bạch Linh này thật sự là con gái của tôi, lúc cô ta ba tuổi tôi và ba cô ta đem cô từ trại trẻ mồ côi về nuôi, nhưng mà cô ta chê nhà tôi quá nghèo, vào năm 16 tuổi lén lút bỏ trốn ra ngoài và không bao giờ quay lại. Tôi và ba cô ấy trong bảy năm qua đều đang tìm cô, không dễ gì nhìn thấy cô ấy trên tin tức, biết rằng hôm nay cô ta hôm nay ở đây đính hôn vì thế tốn một số tiền lớn chạy đến đây tìm cô ta…..chúng tôi không có ước nguyện nào khác, chỉ muốn thấy rằng chúng tôi đã nuôi cô ấy trong nhiều năm qua để cô ấy cho chúng tôi một ít tiền, cho con trai tôi chữa bệnh….nhưng mà cô ấy bây giờ là Thiếu não não của gia đình giàu có rồi, thậm chí một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không đồng ý.”
Lão phụ nhân đau khổ và khóc, “Chúng ta đã tạo ra nghiệp gì sao, đã nuôi một đứa con như vậy, mười ba năm công tình nuôi dưỡng , thà rằng nuôi một con sói còn hơn, ông trời ơi. Hôm nay nếu như chúng tôi không lấy được tiền, vậy thì con trai tôi không cứu được rồi….con trai bị chậm phát triển tâm thần, để cho hai người già này làm thế nào. Bây giờ chúng tôi còn sống còn có thể chăm sóc con, nếu như một ngày nào đó hai người không còn nữa, đứa con sẽ như thế nào….”
“Vợ à……”
“Lão Bạch à tôi không muốn sống nữa, thực sự không muốn sống nữa. Nếu như hôm nay không mượn được tiền, vậy thì con trai tôi không có hy vọng rồi. Tôi cũng không muốn sống nữa, hôm nay chúng ta chết ở đây đi, như vậy thì không cần nghĩ gì nữa” Lão phụ nhân ôm lấy lão đầu và bật khóc thật lớn.
Những người có mặt ở buổi lễ không thể chịu được.
Các phóng viên thậm chí “Crack Crack”chụp vô số ảnh.
Ngày hôm qua họ mới đến cái hòn đảo nhỏ này, đến ngày hôm nay chưa đầy 24 giờ đồng hồ, nhưng gia đình họ Mạc đã xảy ra chuyện hấp dẫn gì trong vòng 24 giờ đồng hồ này, đủ để quay thành một bộ phim rồi. Đầu tiên là con gái trong nhà lại xảy ra vấn đề, được rồi, đợi cô Mạc công bố rằng kết hôn với một người đàn ông đã có gia đình, thậm chí người ta cũng đã có con, sau đó lại thêm chuyện về người con dâu.
Hừm, hừm
Sau khi kết thúc buổi đính hôn ngày hôm nay, về thành phố phân loại thông tin và đưa ra một tiêu đề phù hợp.
Nói không chừng sẽ được lên đầu trang báo đó.
Mạc lão đầu hôm nay đã trải qua một ngày kích động, lúc này sự tức giận cuối cùng cũng có một nơi để trút vào, ông ta nghe được tiếng thì thầm bên tai, ông tức giận đến đập rung bàn, “Bạch Linh chuyện này là như thế nào, con không phải nói con là trẻ mồ côi sao, tại sao đột nhiên xuất hiện ra ba mẹ, con giải thích rõ ràng cho ông”
“Không có cái gì để giải thích cả, hai người này làm sao có thể là ba mẹ của chị dâu con” Mạc Oanh Oanh đứng lên bụt cao, một chân quay về hướng lão phụ nhân tức giận hung hăng và nói, “Các ngươi có phải thấy chị dâu tôi không có gia đình, cố tình đến đòi tiền. Tôi nói cho các ngươi biết, không có cửa. Tôi nói cho các ngươi biết, các ngươi mau đóng cút khỏi đây, không thì tôi báo cảnh sát”
Mạc Oanh Oanh mang đôi cao gót, lão phụ nhân bị gót của đôi cao gót đá vào trước ngực, đau đến nằm trên sàn và cơn đau không hề ngừng lại.
Bạch lão đầu chạy đến, nhìn thấy dáng vẻ của lão phụ nhân liền hét lên, “Giết người rồi, đại tiểu thư của xã hội thượng lưu muốn giết người rồi, ở dưới trần giang này có chỗ nào còn nói đạo lý không chứ, chúng tôi chỉ đến đây tìm con gái của mình, tại sao lại bị rơi đến bước này chứ…….Các ngươi có thể không cho chúng tôi tiền, nhưng không thể đánh người như vậy chứ, các ngươi không phải muốn gọi cảnh sát sao, gọi cảnh sát đi, gọi đi. Chúng tôi là ba mẹ của Bạch Linh, còn sợ rằng các ngươi du oan sao, thế giới này không cho người nghèo một con đường sống sao….”
Các phóng viên đã chụp được hành động Mạc Oanh Oanh đạp người khác.
Đừng nói điều gì khác, chỉ cần tấm ảnh này được phát ra, lợi dụng các đội quân internet để đặt ra một dư luận xã hội “Đại tiểu thư nhà giàu nóng giận đạp người nông dân” loại tin tức này được đưa ra, Mạc Oanh Oanh tuyệt đối bị dân mạng ức hiếp đến chuyện gì đều có thể biết.
Tô Tố thấy chuyện liền nhếc khoé miệng, cái con Mạc Oanh Oanh này con khỉ mời đến chọc cười sao.
Tại thời điểm này còn không biết làm cách nào để sự việc bình tĩnh lại, làm cho cảm xúc của hai người dịu đi. Thậm chí còn dám đánh hai người già, không có giới truyền thông thì không sao nhưng hôm nay trong buổi lễ này đều là các giới truyền thông hạng nhất trong nước. Khi tin tức vừa phát ra, tập đoàn Mạc Chi chắc chắn phải được đứng trên đỉnh điểm của tin tức.
“Mạc Oanh Oanh não thiếu dây à.” Lông mày Tiêu Khả đang run rẩy, hạ thấp giọng nói, “A di đà phật, Tiểu Lăng, may mắn thay hôm qua em nói với báo chí về việc huỷ hôn rồi, nếu không thì với chỉ số IQ của vị hôn thê này, đoán rằng các giới truyền thông nghi ngờ em có phải bị bệnh rồi không.”
Ánh nhìn của Lãnh Mạc với Mộ Bạch và Tôn Nguyên đều nhìn Tiêu Lăng một cách kỳ lạ.
Tô Tố biết rõ mọi chuyện hơn, dùng ánh mắt nhìn qua hai người già một cái, hạ thấp giọng nói, “Hai người họ là anh tìm đến sao?”
“Không hẳn là vậy.”
Tô Tố nhìn Tiêu Lăng với vẻ kỳ lạ, đúng là đúng, không đúng là không đúng, tại sao làm làm ra cái không hẳn?
Tiêu Lăng nhìn ra sự nghi ngờ của cô ta, quay đầu nhìn mọi người đều đang thầm thì trong tai, hạ thấp giọng nói, “Anh cho người điều tra qua một lần về Bạch Linh, hai người này là ba mẹ nuôi của Bạch Linh, anh tìm người nói ra cho hai người này về việc Bạch Linh sống ở thành phố rất tốt, nền kinh tế của hai người này rất khó khăn, nghe đến việc Bạch Linh sống rất tốt, đương nhiên tìm đến cửa rồi. Và nhiệm vụ của anh chỉ là nhờ người dân địa phương nhanh chóng cấp visa cho họ, và sau đó gửi thêm cái địa chỉ của hòn đảo này cho họ, không ngờ rằng họ thật sự tìm đến đây.”
Tô Tố nhếch miệng, áp sát Tiêu Lăng, “Hai người này cũng không nên coi thường họ, hôm qua không xuất hiện, ngày mai không xuất hiện. Mà lại đúng lúc tìm đến thời điểm này xuất hiện, hừm, hôm nay phóng viên nhiều như vậy, họ không sợ điều này lộ ra ngoài, sau đó Bạch Linh vì họ mà đính không thành hôn?”
Tiêu Lăng cười nhẹ nhàng.
Có thể bán đứa con gái 30,000 đồng cho con trai khờ khạo của trưởng làng, có thể quan tâm đến điều này sao.
Sợ rằng, họ không lấy được thì làm cho mọi thứ càng lớn càng tốt hơn kia kìa, như vậy có thể có được sự thông cảm của người khác rồi.
Đúng rồi
Lúc nãy Tiêu Lăng nói anh ta không nghĩ rằng hai người này sẽ tìm đến đây.
Cho nên….hai người này không phải là “món quà” mà anh ta chuẩn bị cho gia đình Mạc sao?
Tô Tố nắm lấy tay Tiêu Lăng, nhẹ nhàng tiến gần anh ta, “Tiêu Lăng, có phải anh còn chiêu cuối không?”
Tiêu Lăng đánh giá cao cô ấy và nhìn, nhẹ nhàng hôn vào má cô ta, sâu giọng nói, “Đương nhiên có chiêu cuối, nhưng cái này chỉ là bước nhẹ, bước tiếp theo mới nặng nề”