Lục Sâm ngồi trên giường ghế, Tiểu Thất đương nhiên không thể di chuyển nổi anh, Lục Sâm gọi điện thoại, đợi trước khi Triệu Đào tới, Lục Sâm cần phải thay quần áo.
Tiểu Thất căn bản ngay cả ý cần tránh đi một chút cũng không có, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lục Sâm.
“Tiểu Thất…”
“Sao ?”Tiểu Thất chống cằm nhìn Lục Sâm.
“Ánh mắt em có thể…đừng có nhìn chằm chằm như thế được không?”
“Anh xấu hổ?”
“Đương nhiên ngược lại thế, anh sợ chút nữa em lại xấu hổ thôi !”
Gương mặt Tiểu Thất dần dần đỏ lên, nhưng vẫn cố ra vẻ chấn định “Em còn lâu nhé, anh là người bạn trai danh chính ngôn thuận của em, một cái phúc lợi lớn như vậy sao mà em lại có thể bỏ qua được, anh nhanh thay quần áo đi, đợi chút nữa Triệu Đào tới anh sẽ bị nhìn thấy hết đó .”
Tiểu Thất bỗng thấy có chút không được ổn cho lắm.
Lúc trước khi cô còn nằm viện, Lục Sâm tắm hình như đều cần phải có sự giúp sức của Triệu Đào !
Vừa nghĩ như vậy, thâm tâm cô có chút đau nhói.
Người đàn ông của mình sớm đã bị người khác nhìn thấy hết rồi …
Tiểu Thất chán nản không tả nổi “Nhanh thay đi!”
Cô phải nhìn cho đã mới được !
Lục Sâm bất lực, chỉ còn cách tháo khăn trên người xuống, bắt đầu tự mình mặc quần áo. Tiểu Thất mặt đổ lừ nhìn Lục Sâm…một chỗ nào đó trên người, nhìn vào nhìn vào cô phát hiện”Ý…Lúc Sâm, cái đó của anh…đang động đậy!”
Ánh mắt Lục Sâm có chút xấu hổ.
Trước ánh mắt loã lồ như này của người mình thích …không động đậy mới kỳ quái ấy!
“Tiêu Tiểu Thất, em nhắn mắt lại cho anh !”
“Em không muốn!”
Lục Sâm nghiến răng”Thế thì em đừng hối hận!”
“Người bị nhìn đâu có phải là em,em có thiệt thòi gì đâu, sao lại phải hối hận cơ chứ !”
Được!
Nếu đã như thế!
Lục Sâm “Soạt”cởi phăng chiếc quần bơi ra, ,từ từ mặc chiếc quần lót của mình vào
Khấc—
Tiểu Thất lần đầu nhìn thấy…mặt đỏ như lửa đốt, cô “ối trời”một tiếng, trong phút chốc hoảng loạn vội che mắt mình lại.
Lục Sâm khoé miệng cười đắc ý.
Đợi Tiểu Thất phản ứng lại, muốn nhìn thêm một lần nữa, thất vọng phát hiện người ta đã mặc quần áo xong rồi.
“Sao anh lại mặc nhanh như vậy…”
Không mặc nhanh như vậy chẳng lẽ để cô tiếp tục quan sát hay sao!
Lục Sân cúi người lại đi giầy.
“Để em để em, em giúp anh đi !”
Tiểu Thất cong mông nhanh chóng chạy tới phía bên cạnh hồ bơi, nhấc đôi giày da đi tới bên cạnh anh, ngồi bệt xuống dưới chân giường ghế anh đang ngồi “Đây là lần đầu em đi giày cho người khác đó, khi còn nhỏ toàn là Daddy mami còn cả anh trai nữa đi giầy cho em thôi , anh nên ghi nhớ cái giờ khắc lịch sử này.”
Lục Sâm muốn nghiêng người, nhưng anh quên mất là, anh đang ngồi là giường ghế, không phải là xe lăn, căn bản là quay không được.
Ánh mắt nhìn Tiểu Thất đanh muốn nắm lấy đôi chân trần của anh, Lục Sâm nhanh chóng túm lấy tay Tiểu Thất.
“Sao thế ?”
“Để anh tự làm !”
“Em giúp anh.”
“Thật sự không cần !”
“Lục Sâm, bọn mình là gì của nhau vậy, khách sáo như thế sau này làm sao mà sinh sống cùng nhau được !”
Lục Sâm ngẩn người !
Cùng nhau sinh sống …
Đúng thế, nếu như đã quyết định cùng nhau sinh sống, thế thì lúc lầy cần gì phải ngại chứ…
Lục Sâm thở dài “Thế thì em đi giúp anh nhé!”
“Vâng !”
Trên chân của Lục Sâm đắp một chiếc khăn, Tiểu Thất ném chiếc khăn ra , định nhấc chân của anh lên, nhưng …cô vừa đưa tay ra, tay chạm vào lại không phải chiếc chân rắn chắc có lực, mà là …
Mặt Tiểu thất biến sắc,đột nhiên cởi phăng chiếc quần âu của Lục Sâm ra.
Nhìn thấy toàn cảnh trong chiếc quần của anh, Tiểu Thất đột nhiên mở to mắt.
“Đây là…sao lại có chuyện này ?”
Tay cô nắm phải căn bản không phải chân của người, mà là một thứ lạnh lẽo …mảnh khảnh…chân giả!
Chân giả,mắt cá giả, cả phần bắp chân…đều là giả!
Tiểu Thất đưa tay xoa dọc khắp phần chân trái giả , khỏa mắt đột nhiên đỏ dần, Cô ngẩng đầu nhìn Lục Sâm nước mắt lấp lánh , trong mắt ngập tràn đau khổ “Chuyện này rốt cuộc là thế nào ?”
“Giống như những gì em nhìn thấy bây giờ, bắp chân trái của anh đã bị tháo khớp…”Lục Sâm lau nước mắt trên khóe mắt của cô”Nha đầu ngốc, khóc gì chứ?”
“Là lần tai nạn năm mười tám tuổi đó của anh gây ra phải không?”
Lục Sâm gật gật đầu “Đúng!Khi đó chân trái của anh từ bắp chân trở xuống đều bị hoại tử hết,nếu như không tháo khớp, phần hoại tử sẽ kéo tới tận đùi, tới lúc đó cả chân trái đều không giữ được mất, cho nên mẹ anh ngay khi đó nhanh chóng đưa ra quyết định , nói với bác sĩ là tháo khớp, anh phải dùng thời gian hai năm mới có thể tiếp nhân được chân giả.”
Tiểu Thất hoảng loạn sờ vào phía chân phải của Lục Sâm !
“Chân bên này không vấn đề gì !”
Tiểu Thất hận chết người lái xe của vụ việc đó, một thiên tài như vậy lại gặp tai nạn xe hơi ở tuổi thịnh vượng nhất, lại còn phải tháo khớp, sao mà anh lại có thể chịu đựng được sự đả kích này chứ.
Nước mắt Tiểu Thất cứ từng giọt từng giọt lăn xuống.
Đột nhiên, cô ôm chặt lấy Lục Sâm!
“Lục Sâm, nếu như em được gặp anh sớm chút thì tốt rồi!”
Lục Sâm cười lắc lắc đầu.
Sớm chút?
Còn có thể sớm hơn bao nhiêu chứ?
Khi anh mười tám tuổi cô mới mười ba tuổi mà thôi, lúc đó nếu như tương ngộ, giữa bọn họ sao mà sản sinh tình yêu được?
Lục Sâm xoa đầu Tiểu Thất, cảm thấy trên ngực áo rất nhanh đã ướt một khoảng lớn, Lục Sâm nói “Đừng khóc nữa được không, đều là việc đã qua rồi , bản thân anh không còn để ý nữa rồi’’
“Ai nói là anh không để ý! Nếu như anh không để ý thì đã không suốt ngày mặc quần dài như vậy, nếu như anh không để ý thì đã không có chuyện lúc nào cũng dùng đồ để chắn như thế, nếu như anh không để ý anh sẽ không có phản ứng mạnh như thế khi mà em muốn đi giày cho anh rồi .”
“…”
Tiểu Thất ngẩng đầu lên, ôm chặt lấy eo của Lục Sâm , nước mắt nước mũi thi nhau chảy “Em cứ nghĩ rằng tất cả mọi gia đình đều giống như gia đình em, cả gia đình vui vẻ bên nhau, tại sao anh lại gặp phải nhiều chuyện không công bằng như vậy chứ, tại sao lại là anh cơ chứ !”
“Ai nói thế, không phải là anh đã gặp em rồi sao.”
“Em ? em giúp gì được anh, em cũng không thể chữa được chân cho anh.”
Lục Sâm lấy khăn tay ở trong túi áo ra, lau từng chút nước mắt nước mũi của Tiểu Thất, ánh mắt anh dịu dàng nhẹ nhàng gần như có thể vắt ra nước rồi”cô nương ngốc, đối với anh mà nói, chân tốt trở lại hay không không quan trọng! Quan trọng là, sự xuất hiện của em…chữa lành vết thương trong tim anh, mỗi khi anh nhìn thấy em anh đều có cảm giác thoải mái với cùng ! nếu như anh bị bệnh rồi, em cũng sẽ là liều thuốc của anh!”
Tiểu Thất ngẩn người khịt mũi “Em thật sự lợi hại vậy sao ?”
“Đúng thế, em lợi hại nhất”
Tiểu Thất ôm chặt lấy cổ của Lục Sâm “Thế thì bọn mình mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa !”
“Được !”
Tiểu Thất phải một lúc lâu sau mới vĩnh tĩnh trở lại, ngẩn người nhìn chân trái của anh “Chân phải của anh không sao , thế nó…có thể di chuyển được không?”
Lục Sân lắc đầu “Có thể nói là có thể, bởi vì chân này không bị thương, nhưng anh…không đứng lên được, bác sĩ nói chắc là do vấn đề tâm lý, những năm qua anh luôn tìm bác sĩ tâm lý, nhưng hiệu quả không được như mong muốn.”
“Không sao, cùng lắm cả đời này chúng ta ngồi xe lăn cũng được, sau này em sẽ đẩy anh đi tới những nơi nào mà anh muốn.”
Lục Sân dịu dàng nhìn Tiểu Thất.
“Em sẽ làm đôi chân của anh !”