Tô Tố toàn thân cứng đơ ,không dám tin
Nhìn Tiêu Lăng !
「Anh nói gì cơ ?」
Gương mặt Tiêu Lăng còn đau khổ gấp vạn lần Tô Tố, anh ôm mặt ,nghẹn ngào nói 「Là thật, khoảng cách cậu ấy đứng gần nơi phát nổ hơn chúng ta,cho nên……không thoát khỏi nạn đó !」
Tô Tố không nói được bất kỳ câu nào !
Lãnh Mạc chết rồi !
Sao anh ấy chết , sao anh ấy lại có thể chết được !
Anh ấy chết rồi , Trương Hân phải làm sao, đứa bé trong bụng Trương Hân phải làm sao?
Trương Hân yêu Lãnh Mạc như vậy, nếu như biết tin này, cô ấy sẽ thế nào ? Tô Tố không dám tưởng tượng tiếp
「Sao lại có thể như thế……」
Tiêu Lăng ôm chặt Tô Tố , một câu cũng không nói được gì.
「Xác thì sao, xác anh ấy thì sao ?」
Ánh mắt Tiêu Lăng chớp một cái「Khoảng cách của cậu ấy gần quá gần với vị trí phát nổ , xác……bị nổ tung rồi !」
Thân xác cũng không còn !
Tô Tố cắn chặt môi, sao lại có cái chết thương tâm tới vậy !
Sao lại như thế !
「Thế ……Vương Bưu thì sao?」
「Vương Bưu cũng tỉnh rồi, bây giờ đang lo hậu sự cho Lãnh Mạc, ngày mai chúng ta sẽ quay về thành phố A .」
「Ngày mai ?」Tô Tố gấp gáp 「Sức khỏe của anh có được không, bố em nói anh vẫn chưa được xuống giường.」
「Anh không sao, đều là vết thương ngoài đã thôi.」Tiêu Lăng thở dài「Tô Tố, thân thể của Lãnh Mạc bị nổ tung khắp nơi đều có,Vương Bưu tỉnh lại hay lập tức tới hiện trường thu gom tìm kiếm thân thể anh ấy……Bây giờ đã tìm đủ rồi,thời tiết hiện tại quá nóng, nếu như không nhanh chóng đưa về thành phố A , sợ rằng……sẽ thối rữa hết mất……」
Tô Tố khoé mắt đỏ rực.
Thật quá tàn nhẫn!
Nếu như Trương Hân nhìn thấy tình hình này, khẳng định sẽ ngất mất!
……
Tô Tố không có trở lại giường bệnh của mình, mà cho người tìm một chiếc giường nhỏ, đặt trong phòng Tiêu Lăng , yên tâm ở bên cạnh anh.Sự ra đi của Lãnh Mạc làm cô càng cảm thấy có thể ở bên cạnh người mình yêu thật không dễ dàng gì,cho nên, cô càng trân trọng từng giây từng phút ở bên Tiêu Lăng.
Ngay chiều hôm đó, Tiêu Quốc Chính từ bên ngoài đem tới hai chiếc điện thoại .
Một là của Tiêu Lăng, một là của Tô Tố!
Điện thoại của Lãnh Mạc cũng bị phát nổ thành từng mảnh rồi!
Tiêu Quốc Chinh đem điện thoại hoàn trả hai người họ「Dù gì hai đứa cũng tỉnh lại rồi nên đem đồ vật riêng hoàn trả lại cho hai đứa, điện thoại hai ngày hôm nay liên tục vang, chúng tôi đều không nghe máy , đợi chút nữa chắc chắn sẽ lại gọi tới , hai đứa xem xem thế nào rồi quyết định nghe hay không nhé.」
「Cảm ơn chú」
Tiêu Quốc Chính lắc đầu đi ra ngoài.
Tô Tố mở điện thoại ra,điện đã được sạc đầy,Cô mở điện thoại nhìn một cái, trong vòng hai ngày, đã có gần trăm cuộc nhỡ không nghe máy!
Tám mươi phần trăm đều là Trương hân gọi !
Còn có Mộ Bạch, hai đứa trẻ, Tiêu Khả, Tiểu Hy……Đều liên tục gọi tới.
Tô Tố đang xem lịch sử cuộc gọi đột nhiên điện thoại vang lên lần nữa.
Tô Tố nhìn thấy trên trên màn hình hiển thị đột nhiên lo lắng nhìn về phía Tiêu Lăng「Tiêu Lăng,là Trương Hân ! 」
「Nghe đi. 」
Nghe?
Nhưng nghe rồi phải nói gì đây!
Cô cơ bản không biết phải nói gì với Trương Hân vào lúc này.
Tô Tố giật mình nghe máy , vừa mới tiếp điện thoại, người phía bên kia có chút ngẩn người,ngay lập tức sau đó nhanh chóng nói 「Tố Tố, Tố Tố ! bọn em sao rồi, chị xem tin tức thấy nói Kinh Thành bên đó bị nổ , còn xảy ra công kích bằng súng, mọi người tất cả sao rồi, có bị thương không ? Có phải là người nhà Tô gia tính toán làm hại bọn em không ! Điện thoại Lãnh Mạc chị gọi đều không liên lạc được, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, mọi người vẫn tốt chứ, nhanh nói cho chị biết !」
Trong tim Tô Tố quặn thắt lại!
「Chị Tiểu Hân……chị đừng kích động, nghe em nói !」
Trương Hân ở phía bên đó nghe thấy tiếng u ám đau khổ của Tô Tố , đột nhiên có dự cảm không tốt, cô nắm chặt điện thoại, khoang mắt bắt đầu đỏ dần.
Sau khi Lãnh Mạc đi Kinh Thành,ngày nào cũng có một thời gian cố định gọi điện cho cô !
Nhưng hôm trước đột nhiên không thấy bóng người nữa, mới bắt đầu cô chỉ nghĩ là cũng có thể do bận quá, bận đến nỗi quên mất rồi, cho nên cô gọi điện cho Lãnh Mạc, nhưng điện thoại cứ mãi là trạng thái không gọi được.Từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này, cô ở bên Lãnh Mạc đã mười một năm, điện thoại của anh từ trước tới giờ chưa bao giờ ở tình trạng gọi không được !
Tim cô ngay lập tức trầm xuống !
Cô gọi vào máy của Tô Tố và Tiêu Lăng, bao gồm cả Vương Bưu , nhưng tất cả mọi người đều rơi vào tình trạng không liên lạc được.
Cô một đêm không thể chợp mắt.
Vào ngày hôm sau xem tin tức, nhìn thấy Kinh Thành phát sinh vụ nổ, nhìn thấy phóng viên quay hiện trường vụ nổ, trái tim đau đớn của cô càng khó thở hơn , cô liền có ngay dự cảm , dự cảm nơi này chính là nơi Lãnh mạc bọn họ gặp nguy hiểm !
Mặt đất toàn máu tươi!
Ngay cả những cây to cũng bị nổ hủy hoại !
Ngay cả nhà cao tầng cũng bị nổ sập, mặt đất còn bị nổ nguyên thành một cái động lớn!
Cô càng không tưởng tượng được, tình hình như thế này, Lãnh Mạc bọn họ ……phải làm sao thì mới có thể an nhiên vô dạng được!
Sự việc phát sinh đã hai ngày, hai ngày cô đều không ngủ được!
Cô bất kể gọi điện thoại, bây giờ cuối cùng cũng gọi được rồi, nhưng tiếng nói của Tô Tố sao lại đau khổ như vậy, sao lại đầy lòng trắc ẩn ?
Tay Trương Hân nắm chặt điện thoại nhưng run lên kịch liệt , giọng nói của cô cũng đang run lên 「Tố ……Tố Tố, em đừng dọa chị, bọn em chỉ có bị thương, bây giờ đang ở trong bệnh viện phải không ? Bọn em đang ở trong bệnh viện nào, bây giờ chị nhanh chóng bay qua đó ! 」
「Trương Hân……Lãnh Mạc không còn nữa rồi!」
Nhịp tim Trương Hân thình lình dừng lại, nước mắt không thể khống chế nổi cứ thể rơi xuống, cô cười gượng giả bộ mạnh mẽ「Không!Không thể nào thế được,Tố Tố, em đừng trêu chị , chuyện này một chút cũng không buồn cười gì cả, Lãnh Mạc anh ấy khỏe mạnh như vậy, cứng cáp như vậy không dễ dàng gì đánh đổ được, anh ấy sao mà lại chết được ?Bên cạnh anh ấy có nhiều vệ sĩ như thế, cánh tay bên cạnh của anh ấy cũng đều rất lợi hại, sao mà anh ấy lại chết được chứ ! có phải giống như là trên phim hay diễn, chân của anh ấy bị nát rồi, hoặc là mặt anh ấy bị biến dạng thôi, cảm thấy gặp chị anh ấy mặc cảm, cho nên bảo em nói với chị như vậy ? em, em mau nói với anh ấy, cho dù anh ấy có biến thành như thế nào chị cũng không chê anh ấy đâu, nhưng ……」
Trương Hân nức nở khóc「Nhưng anh ấy dám như vậy lừa chị……cả đời này chị nhất định sẽ không tha thứ cho anh ấy .」
Tô Tố nghe thấy tiếng Trương Hân trong điện thoại khóc không thành tiếng, cô ấy minh rõ ràng đã tin rồi, chỉ là trong tim vẫn còn đang cố bấu víu vào một chút hy vọng mà thôi.
Khoang mắt Tô Tố cũng đỏ dần.
「Trương, đưa bé trong bụng chị bây giờ là đứa bé duy nhất của Lãnh Mạc, mong chị……cứ cho là vì anh ấy, chị mạnh mẽ một chút.」
Điện thoại , đột nhiên phát ra tiếng khóc dường như đang đứt lìa vỡ nát tim gan của Trương Hân.
Cô ấy khóc đau khổ như thế, như một đứa trẻ bị bỏ rơi, khóc như thấy được cô ấy đang mất đi cả thế giới của mình rồi .
Tô Tố càng nghe càng thấy đau lòng hơn.
Tại vì sao, ông trời sao lại cứ phải trêu chọc con người đến như vậy !
Trương Hân cô ấy không dễ dàng gì mới có thể tha thứ cho Lãnh Mạc, hai người họ nhìn tưởng chừng như thấy được hạnh phúc rồi, tại sao lại vào ngay lúc này giáng cho cô ấy một đòn nặng tới như vậy !
「Trương Hân, ngày mai bọn em sẽ đưa Lãnh Mạc cùng quay về thành phố A!」