Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39770

Biệt thự lúc này nháo loạn lên.

Lão gia tử chỉ sửng sốt một lúc liền nhào lên lầu, "Lục Sâm, conhãy bình tĩnh một chút!"

Bình tĩnh!

Lúc này mới kêu anh ta bình tĩnh, quá muộn rồi!

Lục Sâm đã đến đạp mạnh cánh cửa, tìm bóng dáng của Lý Dương.

"Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!" Lục Vĩnh Cường từ đó tới giờ chưa từng thấy bộ dạng giận dữ của Lục Sâm như thế này, nhìn thấy tay của anh ta đang cầm con dao gọt trái cây, cũng không dám tiến lại gần, lại lo lắng đến sự an toàn của Lý Dương, liên tục la thất thanh kêu gọi người hầu, "Nhanh chóng ngăn cản nó, báo cảnh sát!"

"Ai ta cũng không cho phép báo cảnh sát!"

Lão gia tử phẫn nộ nhìn Lục Vĩnh Cường, "Đó là em trai của con!"

Lục Vĩnh Cường nghiến răng, "Nhưng nó có coi con là anh ruột của nó không, ba! Nó bây giờ muốn hại con trai của con, giờ phút này có thể xin cha đừng quá bất công không, không lẽ cha muốn tận mắt nhìn thấy đứa cháu đang chịu sự tổn thương đang hôn mê rồi, lại nhận thêm một dao của nó nữa à!"


Trong khi hai người đang tranh chấp, Lục Sâm đã tiến đến gần đám người hầu đang la hét thất thanh và đã bước đến phòng của Lý Dương!


Cửa phòng mở ra!


Lục Sâm nhìn thấy Lý Dương đang nằm trên giường, sắc mặt của Lý Dương như trắng bệch ra, toàn thân đều là thương tích, trên tay thì đang truyền dịch, nhưng không giống như lão gia tử nói anh ta đang hôn mê, cửa phòng bị đạp mở toan ra, anh ta nghe động tịnh bèn quay sang nhìn, nhìn thấy khuôn mặt đầy sát khí bên cửa, đôi mắt đỏ bừng của Lục Sâm, anh ta bị dọa đến nổi khuôn mặt bỗng chốc biến sắc, mắt nhìn Lục Sâm từ ngoài cửa xông vào, Lý Dương sợ đến nổi như tè ra quần từ trên giường lăn xuống đất, lại nhảy qua bên khác của chiếc giường lớn, khoảng cách thật xa đối với Lục Sâm, phòng bị nhìn anh ta.


"Thiếu thúc thúc. . . . . ."

Lục Sâm không chịu buông tha anh ta, vẫn cứ lao vào hướng của Lý Dương.

"A —— cứu mạng, cứu mạng với!"

Lý Dương nhổ bỏ cây kim đang truyền dịch, cũng không quan tâm tới sự đau đớn trên người, sau đó liền cuồn cuộn bò ra bên ngoài mà chạy, "Cứu mạng, muốn giết người rồi !"

"Hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!"

Lục Sâm chặn lối đi của anh ta, nện một cái lên mặt của anh ta, vốn dĩ Lý Dương đã trọng thương, bây giờ lại bị Lục Sâm đấm mạnh một cái vào mặt, đặc biệt cảm thấy trước mặt biến thành một màu đen mù mịt, cả người đều ngã lăn xuống đất, dưới đất được trải một tấm thảm dày, bị té lăn xuống không cảm thấy đau, mà con dao gọt trái cây lại tiến đến gần hơn.


Lý Dương sợ tới mức cả người run rẩy.

"Thiếu, thiếu thúc thúc, chú hãy bình tĩnh một tí. Ngày hôm qua chú nên đánh cũng đã đánh rồi, đã đem con vào cục cảnh sát rồi, con đã ghi nhớ sâu sắc lỗi lầm của bản thân rồi, chú hãy buông tha con. . . . . . con cầu xin chú, buông tha cho con lần này thôi. . . . . ."

Lý Dương thật sự hối hận rồi !

Nếu như anh ta biết được đối xử với Tiểu Thất hậu quả nghiêm trọng như vậy, cho dù có cho anh ta mượn lá gan đi nữa thì anh ta cũng không dám đối xử với Tiểu Thất như vậy.

Cửa phòng lần nữa lại có động tịnh.

Lý Dương quay đầu nhìn ra, thấy có vài người đang đứng trước cửa phòng.

Sắc mặt của Lão gia tử đỏ bừng, mặt kích động. Lục Vĩnh Cường trốn sau lưng của lão gia tử, vừa lo vừa sợ, mà Trương Mỹ, hai cánh tay khoanh trước ngực, bộ dạng lười biếng đến xem phim hay.


Vào lúc này, thế nhưng không ai nhào qua cứu anh ta.

Trong lòng Lý Dương oán hận chồng chất.

Nhưng anh ta cũng là một người thông minh, biết thời điểm này không phải là lúc để hận, anh ta khóc chảy nước mắt đau đớn nhìn về phía cửa hô lớn, "Gia gia, cứu cháu! Ba, cứu con với!"

Lão gia tử rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn xông qua nắm lấy cổ tay của Lục Sâm.

"Lục Sâm, ba biết tâm trạng của con bây giờ, nhưng mà con không thể làm thế, nếu con cảm thấy trừng phạt nó như vậy không đủ, như vậy ba sẽ cho người đưa nó về lại phòng cảnh sát, cho nó được ăn cơm tù vui vẻ, cùng lắm ta sẽ coi như không có đứa cháu này, con vì một người như vậy mà bàn tay nhuộm máu. . . . . . thì thật không đáng!"

Lục Sâm cười lạnh lẽo!

Anh ta chỉ biết rằng, làm việc gì cũng phải trả giá đắt cả!

"Buông tay!"

"Không được, con không được làm việc khờ dại!"

"Con không phải là nhất thời kích động!" Lục Sâm lạnh lùng nhìn lão gia tử, "Đêm qua phát sinh chuyện như vậy, cả đêm qua con không thể ngủ được, luôn suy nghĩ nên giải quyết sự việc vào ngày hôm nay như thế nào này, sự việc ngày hôm nay tuyệt đối không phải là do cái đầu con bộc phát mà làm ra như vậy!"

"Lục Sâm. . . . . ."

"Hãy buông tay con ra!"

"Nó là cháu ruột của con mà. . . . . ."

"Hey. Nếu nó biết con là tiểu thúc thúc của nó, lại càng không thể nào thừa biết Tiểu Thất là bạn gái của con lại còn làm những sự việc đó với cô ta! Hôm nay ai khuyên con đều vô dụng, nó đã hủy hoại cánh tay của Tiểu Thất, thì bây giờ con sẽ hủy hoại cánh tay của nó!"

"Lục Sâm. . . . . ."

"Nếu như ông có thể quyết đoán như tôi hôm nay, thì năm đó mẹ tôi đã không rời xa ông rồi!"

Nhắc đến mẹ của Lục Sâm, nét mặt của lão gia tử bỗng trở nên rủ rượi.

Ông ta cũng có người phụ nữ ông ta yêu, nếu đứng về khía cạnh của Lục Sâm mà nghĩ đến tâm trạng của ông ta, thì chắc chắn ông ta cũng sẽ lý giải được mà!

Tính cách của Lục Sâm ông ta hiểu rất rõ.

Anh ta đã quyết định chuyện gì rồi, thì bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi! Cho dù hôm nay Lý Dương đã được sự che chở của ông mà trốn thành công, thì ông ta cũng không thể bảo vệ nó suốt đời được, vả lại Lục Sâm có đủ lòng nhẫn nại để xử lý nó.

Nói không chừng bây giờ ngăn anh ta, thì sẽ khiến cho anh ta càng thêm giận dữ, sau này số phận của Lý Dương sẽ càng thê thảm!

Anh ta phẫn nộ đến nổi không thể trừng mắt đứng nhìn Lý Dương nữa!

Vừa mới vào nhà thời gian chưa được bao lâu thì đã quậy cho sự việc xảy ra như vậy, ông ta cũng không ngốc, nhìn ra sự dã tâm của Lý Dương, nhưng cái dã tâm này đã làm tổn thương đến con trai của ông ta, chỉ cần điểm này thôi, thì ông ta bất kể thế nào cũng không thể dung tha được!

Thôi đi thôi đi!

Tất cả sự việc này đều do Lý Dương gieo gió gặt bão vậy!

Lão gia tử từ từ buông lỏng tay của Lục Sâm, ông ta đứng dậy, lùi về sau hai bước, "Việc của các người thì các người tự giải quyết đi!"

"Gia gia!"

Lão gia tử căm ghét hướng về Lý Dương, "Lý Dương, nếu cháu thành thật làm việc ở nhà, thì ta cũng có thể xem cháu là cháu của ta, nhưng cháu nhìn xem bản thân cháu đi, làm toàn những việc phá hoại, nếu biết cháu vì nguyên nhân này mà bị bắt vào cục cảnh sát thì ta chắc chắn sẽ không dùng đến mối quan hệ để đưa cháu ra ngoài!"

Trái tim của Lý Dương như bị cục đá lớn nện vào vậy vừa sợ vừa đau.

Lão gia tử không muốn nhìn thấy anh ta nữa, bèn quay đầu đi.

Không khí yên tĩnh như chết lặng đi.

Lý Dương đem một tia hi vọng cuối cùng dừng trên người Lục Vĩnh Cường, anh ta nằm dưới đất, mắt ngấn lệ nhìn Lục Vĩnh Cường, "Ba. . . . . . Cứu con!"

Lục Vĩnh Cường cũng không ngăn cản được Lục Sâm.

Nhưng mà. . . . . .

Con dao cắt trái cây trên tay của Lục Sâm đang hiện lên từng ánh sáng lạnh lẽo dày đặc.

Ông ta đối đầu với Lục Sâm cũng không phải là ngày một ngày hai, nếu như xông qua đó thì Lục Sâm sẽ nhân cơ hội lấy mạng của ông ta thì sao!

Lão gia tử chắc chắn sẽ bảo vệ Lục Sâm rồi.

Càng nghĩ. Lục Vĩnh Cường càng sợ hãi, bèn nhục trí nhìn Lý Dương, "Con, việc gì con tự gây ra thì con tự xử lý đi, ba cũng không thể giúp được gì cho con. . . . . ."

Nước mắt của Lý Dương bỗng chốc tuông trào ra.

"Bây giờ, đã hết hy vọng rồi chứ?"

Lý Dương nghiến răng thật chặt, "Đúng! Là tôi đã ức hiếp Tiêu Tiểu Thất, cô ta là bạn gái trước đây của tôi, hai người chúng tôi vừa mới chia tay không bao lâu, thì chú can thiệp vào, chú vốn dĩ là thừa nước đục thả câu! Huống chi, tôi đã không gây bất cứ tổn thương về mặt thể chất gì cho cô ta hết. . . . . ."

Lục Sâm không thèm nghe đến lời nói vô nghĩa của anh ta nữa!

Đè tay phải của Lý Dương lại, bèn lấy con dao gọt trái cây không chút do dự đâm xuống.

"A ——"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK