Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39556


Không ở AThị à?

"Không thể nào" Lãnh Mạc luôn miệng bác bỏ, "Đã phong tỏa hết đường rồi, những con đường ra khỏi A Thị đều đã bị chặn hết rồi, cô ta cũng không thể đến những nơi đông người được, nhỡ bị người ta nhận ra, đến lúc đó chúng ta không cần phí công đi tìm nữa cũng bị các fan hâm mộ kéo cô ta ra rồi, bởi vậy cô ta chắc chắn còn ở A Thị"

Vương Bưu ngẫm lại cũng đúng

Người của bọn họ đã chặn hết tất cả các con đường ra khỏi A Thị, mỗi ngày đều phái người ở đó nắm giữ, ngay cả một con muỗi cũng không thể thoát khỏi, huống chi là một con người sống.

Nhưng mà, nếu như vẫn còn ở A Thị, thì tại sao đến giờ vẫn không có một chút tin tức gì.

Vương Bưu đề xuất ra một khả năng khác, "Lão Đại. . . . . . Phu nhân cô ta. . . . . . Có khi nào bị người ta giấu đi không, phu nhân là đại minh tinh mà, nhưng mà nếu là đại minh tinh thì cũng phải ăn phải uống chứ, vả lại phu nhân cũng đã mất tích mười ngày rồi, bây giờ không có bất cứ tin tức gì…… phu nhân lại là người rất có tiếng tăm, nếu như xuất hiện ở nơi công cộng thì chắc chắn sẽ bị công chúng nhận ra thôi, nhưng mà cho đến giờ cũng không nghe tin tức gì, có phải chăng…… phu nhân đã không đi ngang qua nơi công cộng, nếu không đi ngang. . . . . . thì cô ấy ăn uống như thế nào đây? Chắc chắn phải có người cung cấp cho cô ấy những thức ăn đó."

Cô đã bị giấu

Ai to gan dám giấu cô ta

Vả lại ngàyTrương Hân trốn chạy. . . . . . Cũng đã có kế hoạch rồi sao

Nếu như hôm đó anh ta không cho cô ta ra ngoài giải sầu, thì căn bản cô ta không thể nào trốn thoát được.

Cho nên làm sao biết trước được để tính kế hoạch?

Lãnh Mạc một lần nữa lại bác bỏ khả năng này, anh ta cáu kỉnh đập bể cái ly, "Chết tiệt, Trương Hân tốt nhất là đừng để anh thấy em"

Một đám người ở trong phòng khách nhìn thấy Lãnh Mạc phát cáu, nhất thời ngậm miệng không nói gì, ai ai cũng xoay người cúi đầu xuống, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Sau đó, anh mắt Lãnh Mạc nhìn vào đám người bên cạnh, càng nhìn càng phát hỏa

"Đồ thứ vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi tìm người đi"

"Dạ dạ da, chúng tôi bây giờ đi tìm đây"

Vương Bưu nhanh chóng dẫn đám người ra khỏi phòng khách.

Ra phòng khách, một người thuộc hạ của Vương Bưu nhẹ giọng nói, "Bưu ca, lão Đại anh ta. . . . . . Có phải mất cân bằng nội tiết tố không. . . . . ."

Vương Bưu dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua, "Đừng nói chuyện tầm phào"

Người thuộc hạ đó rút cổ lại, rồi tiếp tục nói, "Ý của em là . . . . . hay là chúng ta tìm một biện pháp khác, để lão đại chuyển sự chú ý đi, như vậy. . . . . . Có thể lão đại sẽ không nóng nảy như bây giờ?"

Vương Bưu có hứng thú nghe, "biện pháp gì thế?"

"Anh nhìn xem, từ lúc phu nhân mất tích đến giờ, bên cạnh lão đại không có một người phụ nữ nào, hay là chúng ta tìm một người phụ nữ cho lão đại trút hỏa đi"

Trút hỏa à

Trút hỏa dục vọng à

Vương Bưu vuốt cằm suy nghĩ, ngộ nhỡ. . . . . . ngộ nhỡ sau này phu nhân trở lại, biết được anh đã tìm người phụ nữ khác cho lão đại thì. . . . . .

Vương Bưu run người

"Không được không được, nếu phu nhân mà trở về sẽ giết chết chúng tamất thôi"

"Phu nhân vẫn còn chưa về mà, vả lại những người trong biệt thự của chúng ta, không ai nhiều chuyện đến nổi kể sự việc này cho phu nhân nghe, lão đại nhiều phụ nữ như vậy, mà trong biệt thự chúng ta không có người nào kể cho phu nhân nghe đâu"

Nghe có vẻ có lý

Vương Bưu gật gật đầu, vỗ nhẹ thuộc hạ, "Tiểu tử ngươi, tuyệt lắm, tuyệt lắm, chuyện này ta giao cho ngươilàm , những người phụ nữ của lão đại ngươi đều biết mà, trừ phu nhân của chúng ta ra thì những người khác đều là mỹ nhân da trắng chân dài, đúng rồi lão Đại rất thích phụ nữ có bộ ngực to, ta nghe nói bênĐế Cung mới về một số tiểu cô nương mới, ngươi hãy đi nhìn xem có người nào hợp với khẩu vị của lão đại không, lập tứcđưa về đây.

"Dạ được dạ được, để em lo chuyện này"

. . . . . .

Lãnh Mạc ở trong phòng ngủ không ngừng uống rượu

Thật là chết tiệt, nóc hết rượu vào bụng mà vẫn không có phản ứng gì, không say chút nào

Trên bức tường bên trong phòng ngủ, có dán một biển báo lớn củaTrương Hân, tất cả đều được ghép từ nhiều bức ảnh nhỏ mà thành, mỗi một bức ảnh nhỏ là một bộ phận trên người của Trương Hân, tổ hợp lại thì là bức hình hoàn chỉnh của Trương Hân, những bức hình nhỏ đều được đính bằng một cây đinh trên phía góc trái, khi bị gió thổi, thì những cái góc chưa được cố định bay phất phới, nhìn biển báo trên trường giống như một bức ảnh sống vậy.

Lãnh Mạc nhìn lên biển báo bức ảnh Trương Hân, đang cười tươi tắn, càng nhìn càng nổi nóng

"Em cười em còn cười nữa à có phải bây giờ em đang rất mừng rỡ đúng không, có phải đang trốn ở một nơi nào đó mà vui vẻ không, anh nói cho em nghe, Trương Hân tốt nhất là em đừng để cho anh tìm thấy em, em sẽ chết đấy, đến lúc đó anh sẽ cho em biết rằng thủ đoạn lúc trước của anh vẫn còn nhẹ nhàng lắm"

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa từ cửa phòng ngủ, Lãnh mạc không ngừng buồn bực nói, "Ai"

Cửa phòng mở ra, một cái dáng người xinh đẹp, một người phụ nữ mặc trên người một chiếc váy đi vào phòng, một người phụ nữ đẹp đẻ tinh xảo thân hình thật là nóng bỏng, cô bưng một chiếc mâm đi qua, trên mâm có để một chai rượu trắng vẫn chưa khui.

Người phụ nữ nhìn thấy Lãnh Mạc, bỗng chốc mặt đỏ bừng tim đập mạnh.

Lúc này Lãnh Mạc đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, trên chiếc áo sơ mi có vài chiếc nút vẫn chưa được cài, cổ áo bị rời rạc, lộ ra bộ ngực thật cường tráng, ánh mắt của anh lạnh băng, nhìn trông có vẻ như một con thú nguy hiểm, rất nguy hiểm, lại kèm theo một sự hấp dẫn chí mạng.

Lòng ngực của người phụ nữ đập thình thịch

Lãnh Mạc nhìn thấy người phụ nữ bỗng chốc chau mày lại, "Cô là ai"

Người phụ nữ chậm rãi đi vào phòng, cúi đầu xuống lộ ra một phần cổ trắng ngần, hai má của cô ta ửng hồng và nói, "Lãnh tiên sinh, tôi là người bên Đế Cung phái qua để cùng uống rượu với khách. . . . . . Bưu ca cho gọi em đến để vui rượu cùng anh."

Vương Bưu?

Ánh mắt của Lãnh Mạc như dừng lại trên người phụ nữ, cô ta đang mặc cái váy quấn người, cái váy không lộ liễu lắm, thậm chí có thể nói rất là bảo thủ, nơi cần lộ liễu thì không thấy lộ, nhưng vóc dáng của cô ta quả thật rất là quyến rũ, tuy rằng không có chỗ nào lộ liễu cả, nhưng chiếc váy bó chặt thân hình của cô ta, nó còn hấp dẫn hơn là cỡi hết ra nữa.

Thân thể của Lãnh Mạc lửa nóng bừng lên

Từ lúcTrương Hân và anh cãi nhau, thì cô ta nhìn thấy anh như nhìn thấy con ruồi vậy, ánh mắt chán chường của cô ta khiến trong lòng anh ta cảm thấy chán ghét, cũng không thèm đụng đến Trương Hân.

Cho nên tính ra, bây giờ anh ta đã hơn một tháng không đụng đến phụ nữ rồi

Trương Hân

Em nghĩ rằng thiếu em thì anh không sống nổi sao

Lãnh Mạc tỏ vẻ giận dỗi, nói với người phụ nữ, "Qua đây"

"Dạ"

Người phụ nữ như có chút mừng rỡ, chậm rãi tiến đến bênLãnh Mạc.

Người phụ nữ tiếnlại gần, cô ta vừa đến gần một mùi thơm nhẹ từ trên người tỏa ra, Lãnh Mạc hít một hơi thật sâu, cầm ly rượu trên đầu giường, "Rót rượu đi"

"Dạ"

Người phụ nữ bèn mở chai rượu, đổ một ly rượu trắng thật đầy cho Lãnh Mạc.

Lúc cô đổ rượu rất tập trung tinh thần, cúi đầu xuống, cặp lông mi rung nhè nhẹ, nhìn vào thập phần khiến người trìu mến.

Nhưng mà

Lãnh Mạc động tác hơi ngưng một chút

Bởi vì khi anh ngẩn đầu lên, liền thấy tấm hình của Trương Hân trên tường

Trên bức hình biển báo, cô ta vẫn giữ nụ cười vui vẻ.

Nhưng khiLãnh Mạc nhìn lên bức hình biển báo của Trương Hân, đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh vào người vậy, dục hỏa trên người tiêu biến hết trong nháy mắt.

Trương Hân đã trốn đi , anh ta lại làm chuyện như vậy, thì cả đời Trương Hân cũng không tha thứ cho anh ta.

Chết tiệt

Lãnh Mạc mặc quần áo vào, nghiến răng trừng mắt nhìn người phụ nữ trên giường, "Cút"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK