Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39709


Nghe lão gia tử hỏi như vậy, sắc mặt của Lục Vĩnh Cường liền trở nên khó chịu.

Anh ta bật dậy khỏi ghế sofa, nhìn hai cha con họ kẻ tung người hứng trước mặt mình mà cảm thấy thật mỉa mai: “Bố, con cũng là con trai của bố mà, chỉ một câu nói của Lục Sâm mà bố liền tới chất vấn con, bố làm vậy cũng chẳng lo con sẽ tổn thương sao!”

Trương Mỹ lau nước mắt trên gương mặt tỏ vẻ ấm ức: “Đúng vậy, bố, bố làm vậy là quá thiên vị. Vĩnh Cường là con trai danh chính ngôn thuận của bố mà!”

Lão gia tử đột nhiên trùng mặt xuống.

Lão chính là không muốn nghe mấy người này nhắc tới điều đó nhất. Nói lão bạc bẽo cũng được, nói lão ích kỉ cũng được, năm đó, nếu không phải vì Lục Vĩnh Cường tự tìm tới đây, thì mẹ của Lục Sâm đã không bỏ lão mà đi cho tới tận bây giờ chưa trở về.

Lão gia tử nắm chặt cây batoong: “Đủ rồi! Đừng có nhắc tới danh chính không danh chính cái gì hết, Lục Sâm là con trai của ta, sự thực này Vĩnh Cường cũng không thể thay đổi được, đừng nghĩ rằng ta không biết trong lòng các con đang suy tính điều gì. Cho các con biết, các con đừng có nói ta thiên vị, việc giao công ty cho Lục Sâm là quyết định của ta! Lúc trước đã từng giao công ty cho các con, kết quả thì thế nào...Tâm huyết của ta và mẹ của Lục Sâm chỉ thiếu chút nữa là phải tan tành trong tay các con rồi!”

“Bố, đó là do lúc đó con chưa có kinh nghiệm, bây giờ con đã học được thêm kinh nghiệm rồi...”

“Đủ rồi!” lão gia tử xua tay ngắt lời Lục Vĩnh Cường: “Con và Trương Mỹ về bản chất là không hiểu biết gì về làm kinh doanh, tốt nhất hai con nên yên vị mà ở nhà đi, đừng có nghĩ làm những điều bậy bạ, chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời, tới khi ta chết, tài sản này chắc chắn không thiếu phần của các con. Nhưng nếu các con không chịu nghe lời, thì cũng đừng trách ta không cân nhắc tới tình máu mủ!”

Gương mặt Lục Vĩnh Cường biến sắc!

Đây là lần đầu tiên lão gia tử nói những điều tuyệt tình như vậy!

Những lời này rõ ràng là để nói với anh ta rằng, từ giờ trở đi giữa anh ta và công ty Phong Hoa không còn một chút liên hệ nào nữa, điều này sao có thể được chứ!

Cho dù công ty Phong Hoa là do lão gia tử và mẹ của Lục Sâm cùng nhau gây dựng lên thì sao chứ!

Lão gia tử là bố ruột anh ta, anh ta chính là người thừa kế hợp pháp!

“Bố, con không đồng ý, bố làm vậy là quá thiên vị đó, con và Trương Mỹ thì thế nào cũng được, nhưng còn Song Song, Song Song tuổi còn nhỏ, nó mới vừa vào học đại học, bố không phải là yêu quý Song Song nhất nhà sao, hơn nữa... Song Song là cháu ruột của bố!”

Lão gia tử bỗng nhiên cảm thấy do dự.

Lão nhìn thấu được tâm địa của Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ, trong lòng luôn không vừa ý với tất cả những gì chúng làm, dù là từ hành vi cho tới cung cách làm việc. Nhưng mà, có điểm duy nhất là chúng sinh được đứa con gái ngoan ngoãn vô cùng, Lục Song Song năm nay mới có mười bảy tuổi, sau kì nghỉ hè vừa rồi con bé mới vừa thi đỗ trường đại học có tiếng ở kinh thành.

Trong lòng lão gia tử thật sự là rất yêu thương đứa cháu nội này.

Cũng chính vì điều này, mà Lục Vĩnh Cường mới mượn gió bẻ măng, dùng con bé để đối phó với lão gia tử.

Thấy được vẻ khao khát của lão tử gia, Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ liền đưa mắt nhìn nhau, Trương Mỹ xụt xịt khóc rồi nói: “Vĩnh Cường nói rất đúng đó, gia tài của của gia đình này chúng con không lấy cũng được, nhưng Song Song thì không như vậy được, Song Song là đứa rất có ý chí, thi đỗ vào đại học có tiếng ở kinh thành, con bé là niềm tự hào của chúng con, thậm chí, con bé lại rất ngoan ngoãn biết nghe lời, bố, bố không thể đối đãi thiếu công bằng với Song Song được”.

“ Song Song là cháu nội của ta, sao ta lại không công bằng với nó được chứ!”

Nghe được những lời này, Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ liền thở phào.

Cho dù thế nào, ít nhất còn có Song Song, thì tâm trí lão gia tử không thế nào hoàn toàn thiên vị hết cho Lục Sâm được.

Nãy giờ Lục Sâm lặng yên nhìn Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ diễn kịch, cũng lặng yên nhìn sự do dự của lão gia tử, anh khẽ nhếch mép cười mỉa mai.

Anh thừa biết sẽ có kết cục như thế này!

Hoàn toàn không có gì ngạc nhiên!

Nếu không phải do năm xưa lão gia tử quá thiếu quyết đoán, thì mẹ đã không vì quá thất vọng mà phải ra đi!

Xem ra hôm nay anh không nên trở về chuyến này.

“Triệu Đào!”

“Lục tổng?”

“Đi!”

“Dạ!”

Triệu Đào bước tới Lục Sâm, đẩy xe lăn đi ra khỏi cửa.

Lão gia tử lúc này cuống cuồng, khó khăn lắm Lục Sâm mới trở về một chuyến, sao lại đi như vậy được, lão vội vàng bước theo sau: “Lục Sâm, con đi đâu vậy, ở lại ăn bữa cơm tối rồi hãy đi.”

Không nghe Lục Sâm nói gì, nên Triệu Đào đẩy xe đi mà không dám dừng lại.

Lão gia tử thấy vậy, đứng trước mặt hai người họ dang tay chặn lại, lão cảm thấy bực mình: “Con đang muốn làm gì đây, khó lắm mới về một chuyến, cứ phải làm cho cả nhà loạn hết lên mới vừa ý phải không!”

Lão tự thấy mình đúng là quá mức thiên vị với Lục Sâm rồi, nhưng sao thằng nhỏ cứ không chịu hiểu cho tấm lòng của lão!

“Tránh ra!”

“Không được!”

Lục Sâm nhíu mày, anh ngước mắt lên và bình tĩnh nói: “Đừng cho rằng con không biết trong lòng bố đang nghĩ gì, bố đừng quên, sáu năm trước là bố nài nỉ con trở về cứu vãn tình hình kinh doanh của công ty Phong Hoa, từ đầu tới cuối con không hề có chút ham muốn gì công ty của bố hết. Nếu như bố cảm thấy việc giao công ty cho con là sự chăm sóc đền bù dành cho con, vậy thì... bố có thể lấy lại bất cứ lúc nào!”

“Lục Sâm, bố không hề có ý đó...”

“Cuối cùng con cũng đã hiểu vì sao mẹ lại không hề muốn quay trở về đây rồi. Mẹ đã lựa chọn rất đúng, nếu cứ ở lại đây, dù là ai đi nữa, cũng đều bị bố làm cho phát điên!”

Lão gia tử toàn thân cứng đờ: “Mẹ con có phải vẫn liên lạc với con không?”

“Đúng vậy!”

Lão gia tử kích động bước tới trước vài bước, dùng sức bám chặt lấy vai Lục Thâm: “Bà ấy đang ở đâu?”

“Con tuyệt đối sẽ không nói cho bố biết!”

“Lục Sâm...Ta là bố ruột của con mà, lẽ nào con lại không muốn ta và mẹ con có thể trùng phùng!”

“Trước đây thì có, nhưng giờ thì hoàn toàn không có ý đó nữa.” Gương mặt Lục Sâm không hề có biểu cảm gì, nhìn thẳng vào mắt lão gia tử: “Bởi vì con không muốn mẹ con lao vào hố lửa!”

Hố lửa!

Toàn thân lão gia tử lại cứng đờ!

Lão bỗng đau đớn mỉm cười!

Con trai ruột của mình đang hình dung căn nhà của nó như hố lửa...

Nhưng mà lão lại chẳng thể nào bác bỏ!

Bà ấy trở về đây, chẳng lẽ ngày ngày để bà ấy phải đối mặt với Lục Vĩnh Cường sao, rồi cứ mỗi lần nhìn thấy nó là một lần nghĩ tới việc bị lão lừa dối hay sao!

Đúng là tự tạo nghiệp mà!

Lão gia tử chuếnh choáng dịch qua để nhường đường.

Triệu Đào nhìn Lục Sâm, ánh mắt Lục Sâm đau đớn nhìn lão gia tử, rất lâu vẫn không hề chớp mắt. Vài phút sau, anh mới rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, tìm tìm rồi bấm nút mở.

Trong đoạn ghi âm, những lời Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ nói ở trong căn phòng đó bỗng lặp lại rõ mồn một.

Lão gia tử lúc đầu vẫn chưa nghe rõ nội dung trong đoạn ghi âm, nhưng rất nhanh sau đó đã bị từng câu nói “tàn nhẫn”của Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ gây chú ý, lão biến sắc, cầm lấy điện thoại từ tay Lục Sâm, lão tua lại một lần nữa, lần này, mỗi câu nói của Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ như rõ từng từ.

Sắc mặt Lão gia tử trở nên tái mét.

Ánh mắt lão trở nên sắc lạnh nhìn Trương Mỹ và Lục Vĩnh Cường đang đứng trước cửa phòng khách, mắt đỏ sọng nhìn thẳng hai người họ. Lão nghiến răng ken két: “Việc này rốt cục là như thế nào!”

Lục Vĩnh Cường và Trương Mỹ không thể ngờ đã bị Lục Sâm ghi âm lại.

Nghiến răng cúi đầu, hoàn toàn không nghĩ ra được lời nào để giải thích.

Lục Sâm lấy lại điện thoại từ trên tay lão gia tử, châm biếm nhìn lão: “Có lẽ bố vẫn chưa già tới mức không phân biệt được đúng sai, việc là như thế nào có lẽ cũng tự có tính toán rồi chứ!”

“Lục Sâm...”

“Triệu Đào, đi thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK