Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39343
“Ha ha......”
Người trong phòng rốt cuộc cũng bật cười lên
Não thiểu năng?
Từ này để hình dung Tôn Nguyên làm sao mà lại chuẩn xác thế chứ
Tôn Nguyên vỗ lên bàn kháng nghị, “không ngờ các cháu lại ức hiếp người như thế, chú lúc nào não thiểu năng rồi, chú đang suy nghĩ được chưa, làm sao mà không thể cười cười hả”
Cảnh Thụy hứ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không nhẫn tâm nhìn động tác trẻ con như thế của Tôn Nguyên
Đến cả Tiểu Thất cũng vô cùng khinh thường nhìn anh, “chú Tôn, Tiểu Thất lúc tức giận đều không giống chú vỗ bàn, dáng điệu của chú giống với bạn nhỏ trong lớp của Tiểu Thất không được ăn kẹp vậy, vô lý làm loạn”
Tôn Nguyên, “.....”
Anh ta đứa con nít? Anh ta vô lý làm loạn?
Anh ta Tôn Nguyên lớn dường này rồi đều không có bị người khác xem thường như thế bao giờ, đặc biệt đối tượng coi thường anh còn là hai đứa con nít 4 tuổi
Tôn Nguyên hoàn toàn sầu não
Tiểu Thất thấy Tôn Nguyên cúi đầu xuống không nói gì, cảm thấy có thể là làm tổn thương lòng tự trọng của chú ấy rồi, có chút áy náy vỗ vỗ vai chú ấy, “chú Tôn, chú không cần phải cả thấy tự ti, Tiểu Thất sẽ không coi thường chú đâu”
“Ha ha......”
Mộ Bạch lúc này cảm giác thương cảm phải chia ly hoàn toàn không có nữa, cười nằm bò ra trên ghế hình tượng biến mất, ôm lấy bụng nói không ra lời
“Chú Mộ Bạch, chú làm sao vậy?” Tiểu Thất gãi đầu, cô bé không nói cái gì à, làm sao mà cười thành như vậy à
“Không”
Mộ Bạch nhìn thấy sắc mặt tái mét của Tôn Nguyên, nỗ lực nhịn cười, anh xoa chiếc đầu nhỏ bé của Tiểu Thất, “chú là nhận thấy cháu nói.....có đạo lý”
“Mộ Bạch” Tôn Nguyên không vừa ý
Mộ Bạch đến nhìn Tôn Nguyên một cái cũng không nhìn, đưa tay ra ôm lấy Tiểu Thất vào lòng, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé ấm áp mềm mại của cô bé, hận không thể luôn luôn không thả tay, anh nặn nặn chiếc mũi của cô bé, “làm sao đây à Tiểu Thất, chú Mộ Bạch rất thích cháu, thật muốn mang cháu ra nước ngoài luôn”
Tiểu Thất nghe thấy Mộ Bạch nói thích cô bé, vô cùng vui sướng, vung vẩy cánh tay nhỏ bé mũm mĩm, “vậy thì chú Mộ Bạch chú đừng đi nữa, ở lại tương thân tương ái với Tiểu Thất ya”
Tương thân tương ái cụm từ này là dùng như thế sao
Mộ Bạch ôm trán
Anh ôm Tiểu Thất tiếc nuối không muốn thả tay ra, “nhưng mà chú phải ra nước ngoài học tập à”
“Ý……thế thì thật là quá đáng tiếc rồi, chú nhớ sớm quay trở lại nhé, nếu không thì Tiểu Thất có thể sẽ thay đổi tình cảm đó”
Còn thay đổi tình cảm
Tiêu Lăng không thể nhẫn nhịn được nữa, cáu giận nhìn Tiểu Thất, “Tô Tiểu Thất con vừa phải thôi”
Con gái của gia đình anh còn chưa thương yêu đủ, không thể nghĩ sẽ bị người đàn ông khác cướp đi mất, Tiêu lăng không thể khống chế, nghĩ đến về sau Tiểu Thất sẽ lớn lên,lớn lên rồi thì sẽ phải đối mặt với vấn đề kết hôn sinh con, Tiêu Lăng phát hiện anh hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng vấn đề này.
Chỉ cần nghĩ đến, trong lòng liền có một ngọn lửa muốn phun ra, hận không thể bây giờ lôi đứa con trai về sau muốn lấy Tiểu Thất ra, nhân tiện sớm đánh gãy chan của cậu ta
Một bữa cơm bởi vì sự tồn tại của Tiểu Thất sự khác thường khi ăn cơm trở lên vui vẻ
Mà Tô Tố còn phát hiện ra trong đó tâm trạng của một người vô cùng phiền muộn, Lãnh Mạc một mình cùng mọi người nói chuyện ăn cơm, anh ta ăn cơm rất ít, rượu trong cốc thì liên tục không ngừng,anh ta uống rất chậm, thêm đó mọi người ánh mắt đều bị Tiểu Thất và Cảnh Thụy thu hút, trong phút chốc đương nhiên không có ai phát hiện
Tô Tố nếu như không phải đặc biệt chú ý quan sát, thì cũng không nhìn ra khác thường
Khoảng thời gian này cô và Trương Hân thường xuyên gặp gỡ, từ miệng của Trương Hân biết được hai người bọn họ liên tục không có giải hòa, chỉ là Trương Hân rõ ràng là không có đi ra khỏi mối quan hệ tình cảm này, trong lời nói có mang chút thương cảm, Tô Tố cũng hiểu, dù gì 7 năm tình cảm, sau khi chia tay làm sao cũng không thể phóng khoáng hơn trước
Nghĩ đến việc Trương Hân bị lỡ mất 7 năm thanh xuân, thêm nữa lần trước Lãnh Mạc trong cửa hàng nói những lời đó, Tô Tố một chút cũng không đồng cảm với anh ta
……
Ăn cơm xong, nhân viên phục vụ thu dọn bàn ăn, mấy người trong phòng nói chuyện, ngày của tháng 11 đã vô cùng hán lạnh, may trong phòng đều có điều hòa, vậy nên cũng không cảm thấy
Hai đứa trẻ trở thành trung điểm trong phòng
Tôn Nguyên rõ ràng ở chỗ hai đứa trẻ bị thiệt, vẫn rất muốn trêu chọc bọn trẻ
“Cảnh Thụy, Tiểu Thất, các cháu làm con trai nuôi con gái nuôi của chú được không?”
“Không muốn” Tiểu Thất trèo lên bàn nắm lấy trái nho trong đĩa hoa quả ăn, nghe thấy lời của Tôn Nguyên đầu cũng không ngoảnh lại từ chối, “Tiểu Thất không muốn chú làm cha nuôi?”
“Tại sao? Chú đẹp trai lịch lãm lời nói ngọt nào lại có tiền, các cháu nhận chú làm cha nuôi, chú khẳng định đặc biệt yêu quý các cháu, còn mua cho các cháu món ngon đồ chơi nữa, cháu không phải thích kẹo sao, chú mua một đống kẹo cho cháu ăn”
Tiểu Thất nuốt trọn quả nho, ngoảnh đàu kinh bỉ nhìn Tôn Nguyên một cái, “mami nói rồi, kẹo không thể ăn nhiều, nếu không thì răng sẽ bị sâu ăn hết, chú Tôn Nguyên chú thật không có kiến thức thông thường, còn nữa, Tiểu Thất mốn ăn kẹo timg daddy lấy à, daddy yêu Tiểu Thất nhất, Tiểu Thất muốn cái gì daddy đều sẽ mua cho. Vả lại chú cũng không có anh tuấn như daddy của cháu, cũng không có nhiều tiền như daddy của cháu à”
Tôn Nguyên, “......”
Anh làm sao cảm thấy bản thân ở trước mặt hai đứa trẻ không đáng giá cơ chứ
“Tiểu Thất, hoa quả quá lạnh, ăn hai quả là được rồi, không được ăn tiếp đó”
“Ồ” Tiểu Thất tiếc nuối nhìn chùm nho, nhẫn nhịn đau khổ từ trên bàn trèo xuống, đôi mắt tròn lung linh nhìn một vòng, chạy đến bên chân của Mộ Bạch, Mộ Bạch lập tức bế cô bé ngồi lên đầu gối, “sao thế hả?”
“Chú Mộ Bạch, Tiểu Thất nhận chú làm cha nuôi được không?”
“Ái ái ái, Tô Tiểu Thất, cháu không thể trọng bên này nhẹ bên kia được, làm sao chú muốn cháu nhận chú làm cha nuôi cháu không đồng ý, ngược lại chủ động đi nhận Mộ Bạch à, chú chỗ nào không bằng chú Mộ Bạch của cháu hả?”
Mộ Bạch cũng muốn biết vấn đề này, cúi đầu mỉm cười nhìn Tiểu Thất, “Tiểu Thất có thể nói cho chú biết nguyên nhân không?”
“Bởi vì Tiểu Thất thích chú Mộ Bạch à” Tiểu Thất vòng tay ôm lấy cổ của Mộ Bạch, xích lại gần tai của anh nhỏ tiếng nói, “chú Mộ Bạch, mẹ nuôi của cháu nói rồi, chú Tôn là một con bướm hoa, con gái ở cùng với chú Tôn đều rất đáng thương rất đáng thương, Tiểu Thất không muốn di lại gần với chú ấy, đến lúc đó cũng sẽ rất đáng thương. Tiểu Thất vẫn chỉ thích chú Mộ Bạch thôi, nếu như chúng ta không thể thành phu thê, vậy chú sẽ làm cha nuôi của cháu đi, hey hey, như thế cũng khá tốt, phu thê còn có lúc ly hôn, cha nuôi là cả đời, cha nuôi sẽ luôn luôn yêu thương Tiểu Thất”
Đứa trẻ này.....Mộ Bạch dở khóc dở cười
Anh còn chưa kịp nói cái gì, bên đó Tôn Nguyên đã nghe thấy lời nói của Tiểu Thất, “chết tiệt ớt cay nhỏ người phụ nữ xấu xa đó dám ở trước mặt Tiểu Thất nói xấu tôi, xem tôi quay về làm thế nào trừng trị cô ấy”
“Xì” Tiểu Thất nhẹ hứ một tiếng không quan tâm anh nữa, cũng không quản người ta Mộ Bạch có đồng ý nhận cô bé làm con gái nuôi không, nằm gọn trong lòng của Mộ Bạch trực tiếp gọi lên tiếng cha nuôi, “cha nuôi, cha khi nào từ Anh Quốc quay lại à, trở lại rồi thì sẽ mang về cho Tiểu Thất đồ ăn ngon á”
“Sẽ mang, đương nhiên sẽ mang đồ ăn ngon, nước ngoài có socola rất ngon, đợi khi nào cha nuôi quay lại sẽ mang cho con ăn được không nào”
“Được ạ được ạ, cha nuôi còn chưa trả lời Tiểu Thất khi nào thì cha nuôi quay lại à”
Mộ Bạch khẽ nhìn Tô Tố và Tiêu Lăng một cái, cúi đầu ôn hòa trả lời Tiểu Thất, “rất nhanh, đợi khi nào daddy của con và maimi kết hôn, cha nuôi nhất định quay lại”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK