Có cần mới lên mà phải diễn vai nặng khẩu vị vậy chứ!
Tô Tố đau đầu.
Nếu mà là một diễn viên xa lạ thì quá tốt, cô có thể xem như vì tính chất công việc bắt buộc phải vậy, vả lại đối với diễn viên, hôn môi chỉ đơn giản là môi chạm môi, thịt chạm thịt mà thôi, đằng này cô lại quen biết với Mộ Bạch, lại còn coi anh ta như người bạn tốt, trong tình cảnh như vậy, muốn cô chỉ xem anh ta như người bạn diễn bình thường để hôn môi anh, thì sao làm được.
Cô quay sang nhìn Mộ Bạch, Mộ Bạch cũng có chút ngơ ngác, anh ta mặc trên người cái áo sơ mi trắng và chiếc quần âu dài màu đen, cả người anh ta sạch sẽ bóng bẩy lên một cách lạ thường, đang đứng với hai má ửng đỏ lúng túng như một cậu bé ngây thơ trong sáng.
Tô Tố muốn khóc lên.
Làm sao mà cô có thể ảo tưởng thủ đoạn cướp sắc cơ chứ.
Mộ Bạch tỏ vẻ ngốc ngếch ra.
Thực ra trong kịch bản luôn có cảnh hôn nhau, nhưng chỉ có ở phần sau, nhưng ở bộ phim này hai người vẫn đóng trong khuôn viên rất thuần khiết, cảnh hôn nhau cũng chỉ có vài cảnh, trước đó lúc anh ta xem kịch bản đều mặt đỏ tai hồng một hồi rất lâu, anh chỉ cần nghĩ tới cảm giác được đứng gần tiếp xúc với Tô Tố, là bàn chân anh như bị đặt trên thau lửa, nóng bỏng khiến anh không thể phản ứng gì, anh ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, mà đã bắt đóng cảnh hôn nhau trước ống kính.
Trong lòng Mộ Bạch như muốn điên đảo.
Nhưng cũng bất đắc dĩ nghe thấy tiếng bố trí của A Diệm, hai người bèn theo nhiếp ảnh gia và đạo diễn đi quay ngoại cảnh.
Người ghi hình đã chọn xong cảnh quay
Học viện điện ảnh của A thị nổi tiếng có phong cảnh tuyệt đẹp, tùy tiện đến chỗ nào thì chỗ nấy phong cảnh đều rất là hoa mỹ. Cuối cùng nhiếp ảnh gia đã lựa chọn một địa điểm cực kỳ đẹp, ở đó có một bức tường hoa hồng làm ngoại cảnh.
Trên cái lang cang bằng gỗ có rất nhiều hoa tường vi màu hồng leo bám kín mít, từng đóa từng đóa đứng xen kẽ nhau, ở giữa đệm thêm vài chiếc lá xanh, đẹp đến lạ kỳ, bức tường hoa hồng là nơi nổi tiếng trong trường, nhiều cặp tình nhân thường đến nơi đây để đính ước.
Nhân viên công tác đang đợi bên đó, bên cạnh đang bị bao vây bởi một nhóm học sinh nhốn nháo đứng xem, đa số đều là nữ sinh, nhìn thấy Mộ Bạch liền phấn kích kêu thét chói tai.
"ối ế ối...,Mộ Bạch điển trai kìa."
"Sư huynh cố gắng giúp chụp hình, bộ phim mà phát hành tụi em chắc chắn sẽ ủng hộ."
Mộ bạch nở nụ cười điềm đạm với họ, hơi xa cách nhưng lịch sự, nhóm nữ sinh lại càng kêu gào mãnh liệt hơn.
Tô Tố có chút ngưỡng mộ Mộ Bạch, "Anh có mối nhân duyên rất tốt trong trường này đấy."
Mộ Bạch không nói gì chỉ mỉm cười.
Đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, trên thực tế, anh ở trường sống rất tách biệt, vả lại anh trước giờ không ở ký túc xá, khóa học nào thích học mới đi, không thích thì thôi, thế nên ngoài nhóm nữ sinh này thích và truy đuổi anh ra, ngoài ra anh không có thích kết giao với người bạn tri kỷ nào.
"Được rồi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu được rồi."
Câu nói của Trịnh Đông khiến Tô Tố và Mộ Bạch thêm căng thẳng và lo lắng.
Hai người đứng bên bức tường hoa hồng, ngại ngùng đứng cách xa nhau.
Không được không được rồi, như vậy làm sao giống các đôi tình nhân đang yêu say đắm chứ." Nhiếp ảnh gia giao máy chụp hình cho Trịnh Đông, tiến đến bên hai người, cứng rắn lôi hai người ra bên lang cang gỗ, "Mộ Bạch, anh là đàn ông nên chủ động tí, ôm chặt phần eo của Tô Tố, đúng đúng đúng là vậy đó, đôi tay phải đỡ phần eo cô ấy, Tô Tố cô cũng phải ôm phần eo của Mộ Bạch, kề sát nhau tí, sát tí nữa. đúng đúng đúng, là như thế đó, bây giờ Mộ Bạch cúi đầu xuống, còn Tô Tố ngước nữa phần đầu lên, hai cặp mắt nhìn nhau, đúng rồi, bây giờ hai người nhìn nhau cười lên nào, Mộ Bạch tưởng tượng Tô Tố là người anh yêu thương nhất đi, đôi mắt phải có tí ôn hòa nhu mị, chính xác chính là như vậy."
Mộ Bạch đâu cần phải tưởng tượng, anh đã trực tiếp nhập vai luôn rồi.
Ngược lại là Tô Tố, cô nhìn Mộ Bạch như muốn cười òa lên làm sao đây
"Tô Tố, ánh mắt này của cô không đúng, không đúng, không đúng rồi, cô phải tưởng tượng bây giờ người đứng trước mặt cô là người đàn ông cô yêu say đắm, không đúng, làm sai rồi. Ánh nhìn phải có chút e thẹn kèm thêm nhu mì, trong cái nhu mì kèm theo hạnh phúc, ......ok, chính là như thế, giữ nguyên tư thế vậy nhé."
Nhiếp ảnh gia đến bên Trịnh Đông, giật lấy cái máy chụp hình và chụp liền vài bô hình.
Tô Tố thả lỏng người vừa muốn cử động.
"Đừng động đừng động, tấm này không được, chụp lại, phần lưng của hai người như bị cứng đơ vậy, không cân đối, hai người thả lỏng người đi, đúng là vậy rồi, tốt lắm." nhiếp ảnh gia lại chụp thêm vài bô hình, có vẻ như vừa ý rồi.
Bên trong màn hình
Mộ Bạch và Tô Tố đứng bên bức tường hoa hồng, hai người nghiêng người nhìn nhau, phía sau là một bức tường màu hồng Tường vi thật lớn, hai người ôm chằm nhau, cười với nhau, như là cả thế giới này chỉ có sự tồn tại của hai người, có một vài tia nắng nhẹ chiếu từ phía trên lang cang gỗ xuống đỉnh đầu hai người, khiến cho bức họa trở nên thật thiên liêng và mỹ miều.
Khi Tiêu Lăng đến nhìn thấy bức họa như thế này.
Anh như muốn bóp nát chiếc chìa khóa xe trên tay.
Đương nhiên, anh đã sớm biết vai nam chính của bộ phim là Mộ Bạch rồi, và cũng sớm biết được có nhiều phiên cảnh tình tứ, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, cùng lắm không xem bộ phim đó thôi, nhưng mà......khi anh ghé thăm, thì lại thấy cảnh tượng như vậy.
Đôi mắt Tiêu Lăng đỏ ửng.
Một người là anh em tốt, còn người kia là người phụ nữ của mình.
Thật là...
Diễn viên đúng là không phải một cái nghề dành cho con người ấy mà.
Tiêu Lăng đứng bên đoàn người phía bên ngoài, kiên quyết không đến gần.
Anh sợ đến gần rồi anh sẽ không nhịn được quăng đi cái máy chụp hình trên tay nhiếp ảnh gia, sau đó cưỡng ép và tách rời Tô Tố và Mộ Bạch.
......
"Đã xong chưa vậy?" Tô Tố giọng yếu ớt nói.
"Còn phải tiếp tục nữa."nhíêp ảnh gia chụp trông có vẻ rất phấn khích, những nam thanh nữ tú này khi chụp xong ra hình sẽ rất đẹp mắt, anh ôm lấy máy chụp hình, dang tay chỉ huy hai người, "hãy duy trì tư thế đó, bây giờ Mộ Bạch cúi người xuống hôn lên trán của Tô Tố, còn Tô Tố thì giữ nguyên tư thế lúc nãy đừng động đậy, chỉ cần nhắm mắt lại. ok. Hôn"
Tô Tố nhắm mắt lại, cảm nhận được đôi môi ấm cúng đặt lên trán cô, môi anh mềm mại ấm nồng, hơi thở như phát hơi nóng dìu dịu từ từ phun lên trán cô, xúc giác của cô bỗng nhạy cảm hơn khi nhắm nghiền mắt lại, thậm chí cô có thể cảm nhận được bờ môi của Mộ Bạch như đang rung động nhẹ.
Ôi, sao mà đáng sợ thế.
"okok hai người cứ duy trì tư thế đó đừng động"
Nhiếp ảnh gia vừa mới dứt lời, Tô Tố liền cảm thấy làn môi Mộ Bạch bỗng chốc phi bắn lên khỏi trán cô, cô đâu phải giống như con hổ muốn nuốt sống người cơ chứ, nghĩ vậy thôi cũng khiến cô bật cười.
"Cười, cười gì thế?"
Vừa cất tiếng nói bèn bị nói lắp, Mộ Bạch ủ rủ thiếu chút cắn trúng chiếc lưỡi mình, anh nhìn chằm chập vào Tô Tố, may mắn là sắc mặt cô vẫn còn tự nhiên, không để ý đến sự căng thẳng của anh, nụ cười của cô ấy thật đẹp, mi mắt cong lên với đôi mắt sáng long lanh hòa quyện vào ánh nắng.
Mộ Bạch như có chút thất thần.
"Tôi cười chúng ta trong tình cảnh như bây giờ, anh thì giống Đường Tăng, còn tôi thì giống yêu quái muốn ăn thịt Đường Tăng."
"Tôi giống Đường Tăng à?"
"Đúng vậy, rất giống, giống gương mặt sáng như ngọc của Đường Tăng, cũng giống như cách Đường Tăng nhìn thấy yêu quái vậy......không tình nguyện."
Anh ta đâu có không tình nguyện, là tại vì anh ta quá căng thẳng.
Bởi vì anh sợ rằng nếu không kiềm chế được sẽ làm cô sợ.
Nhưng khi nãy nghe những lời nói chèn ngang của Tô Tố, bỗng chốc người anh như nhẹ bẫng đi.
Nhíp ảnh gia nhìn vào cảnh tượng thật lãng mạng, lại cầm máy lên chụp thêm vài bô ảnh, anh ta càng chụp càng phấn khích, hô hoán hai người, "Tô Tố, giờ cô buông tay khỏi eo của Mộ Bạch ra, Mộ Bạch anh đổi tư thế, đừng ôm Tô Tố nữa, hai tay nhẹ nhàng vịnh vào eo của Tô Tố, đúng đúng đúng là như vậy đó, hai tay Tô Tố choàng qua ôm cổ của Mộ Bạch, nhón chân lên hôn anh ta đi."