Đồ hung dữ!
Tiểu Thất tiếc nuối nhìn đĩa đồ ăn để ở trên bàn, nuốt nước miếng, cuối cùng cô cũng phải chịu thua bộ mặt lạnh tanh của Cảnh Thụy, rồi chạy đi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo đi ra.
Tất cả chỉ mất có 5 phút để hoàn thành yêu cầu của Cảnh Thụy
Phải chăng là rất đói rồi đây!
Tiểu Thất rất nhanh liền ngồi lên bàn ăn, vừa ngồi xuống, cũng là lúc Cảnh Thụy làm xong món cuối cùng cánh gà sốt coca bày lên trên bàn.
Tiểu Thất nhanh như gió bày bát đũa ra, còn Cảnh Thụy thì đi xới cơm.
"Anh hôm nay sao không đi làm?"
"Hôm nay chủ nhất!"
"A a! em quên mất!"
Tiểu Thất bĩu môi, hừ! cô còn lâu mới tin lời anh cô vừa nói, anh cô giống hệt cha lúc còn trẻ, điển hình là loại điên cuồng trong công việc, không có phân thứ bẩy hay chủ nhật, làm gì có ngày chủ nhật nào không ở trong công ty?
Nhất định là do cô thất tình, anh cô sợ, cô ngủ dậy không có đồ ăn, lo lắng cô ở một mình trong nhà nghĩ ngợi lung tung, thế nên hôm nay mới ở nhà với cô đấy.
E hèm!
Đồ anh ngốc! quan tâm người ta thì cứ bình thường thôi chứ, đùng cái thay đổi như thế này.
May cho anh, em gái anh còn đi guốc trong bụng anh, đổi lại là người khác, nhất định sẽ nghĩ anh đang có ý đồ gì đó.
Phải chăng đây là nguyên nhân mà anh trai mình đã 23 tuổi mà vẫn chýa có yêu qua cô nào?
Nghĩ tới đây, Tiểu Thất đột nhiên che mặt"Ha ha ha..." cười ra thành tiếng.
Cảnh Thụy lạnh nhạt nhìn qua" Còn không chịu ăn cơm!"
Nghe tiếng cýời của Tiểu Thất, không biết là cô đang có âm mýu gì đây!
"Em ăn, ăn, ăn, ðýõng nhiên phải ăn chứ!"
Đồ nhỏ mọn, Tiểu Thất tranh thủ ăn hết bát cơm, rồi ăn thêm thức ăn.
Ăn một miếng, cô càng muốn ăn thêm miếng khác.
"A a a......ngon quá, ngon quá, ngon quá!"
"Em ăn chậm thôi, đều nhường em ăn cả đấy. "
Tiểu Thất cảm động đến muốn khóc, Từ hồi anh cô lên đại học, không có thường xuyên ở cạnh anh mình nữa, không hay được ăn mấy món mà anh cô nấu, nghĩ lại đã 4 năm rồi, anh cô nấu ăn đúng là rất ngon, mấy năm nay cô toàn phải ăn cơm ở căng tin trýờng, so sánh một chút thì cơm ở căng tin chẳng khác gì cơm cho heo ăn!
Vậy mà cô ăn hơn 3 năm nay!
Tiểu Thất nhồm nhoàng ăn hết ba bát cơm, đống thức ăn trên bàn cũng chén sạch sẽ, bát canh rong biển cũng bị cô uống sạch trõn.
"A a a-------ngon quá! ngon quá!
Tiểu Thất cơm nước no nê, ngồi trên ghế ôm cái bụng nhỏ nói"Đồ ăn ngon thật, về sau ai gả cho anh, nhất định là có phúc khí tám đời."
"Uhm!"
Cảnh Thụy chậm rãi để đũa xuống.
"Anh! anh nấu ăn tuyệt đối là số 1"
"Tiêu Tiểu Thất!"
"Dạ!"
"Đừng tưởng rằng nịnh nọt anh như vậy mà không phải đi rửa bát, nhanh! đi rửa bát!"
"Ai rửa? Anh xem, làm người tốt thì làm đến cùng chứ, người ta vừa mới thất tình xong, hôm nay anh rửa, lần sau, lần sau em nhất định rửa!"
Cảnh Thụy nhẹ nhàng lau miệng nói "Em không đi rửa bát thì không có lần sau!"
"Đồ nhỏ mọn!"
Tiểu Thất cắn răng, thu dọn bát đĩa đem vào bếp rửa.
Cảnh Thụy nhìn bóng lưng của em mình, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thích tính toán anh cô ư!
Dù có hai Tiểu Thất cũng không phải là đối thủ!
Tiểu Thất nhanh chóng rửa bát rồi thu dọn ở trong bếp, xong xuôi các thứ thì thấy Cảnh Thụy ngồi nhàn nhã ở ghế sofa.
Tiểu Thất trợn tròn mặt nhìn anh cô.
Ngày hôm nay, anh nhàn quá a.
Tiểu Thất đứng ở cửa bếp, Cảnh Thụy vỗ vỗ ghế sofa,"Lại đây, anh có việc muốn nói với em!"
"Oa!"
Tiểu Thất ngoan ngoãn bước tới.
"Hôm nay daddy và mami vừa gọi điện cho anh, khoảng hai hôm nữa là về nước rồi."
"A…? Thật không?lúc nào cha mẹ về thế?
"Chắc khoảng 3 ngày đổ lại!"
"Lần này cha mẹ trở về, có đi tiếp hay không anh?"
Cảnh Thụy sắc mặt cổ quái nói"Chắc là không đi nữa!"
Tiểu Thất không chú ý sắc mặt của Cảnh Thụy, lập tức từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, vỗ tay hoan hô"hahaha.... tuyệt quá, chúng ta không phải làm trẻ giữ nhà nữa rồi, ha ha ha!"
Trẻ giữ nhà?
Cảnh Thụy có chút cười khổ!
Bất chợt nhìn Tiểu Thất vui vẻ như vậy, không còn một chút nào buồn bã của tối hôm qua nữa, Cảnh Thụy cũng cười lớn nói"Anh còn có chuyện khác!"
"Còn chuyện gì nữa?" Tiểu Thất khoa chân mua tay vui sướng nói
"Có thể yên lặng ngồi xuống nghe anh nói được không!"
Lớn như thế này rồi, mà như lúc còn bé thế, không biết là ai chiều em nữa!
Tiểu Thất ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hừ!
Đợi daddy và mami về, cô không cần phải sợ anh trai nữa, so với anh cô, daddy còn thương cô nhiều hơn, xem anh cô bắt nạt cô thế này nhất định sẽ cho anh cô một bài học!
Hắc hắc, cô chịu thêm vài ngày nữa.
"Còn có chuyên gì nữa anh?"
"Em không phải sắp đi thực tập phải không, thế định đi chỗ nào chưa?"
"A a? sao anh đột nhiên hỏi chuyện này!"
Cảnh Thụy chậm rãi nhìn cô,"Anh không bảo là e có thể có dự định nào khác?"
Tiểu Thất có một thói quen xấu đó là cắn móng tay, "Em cũng không biết nữa, dù sao thì việc làm, em từ từ tìm vậy!"
"Hay đến công ty anh?"
Tiểu Thất lắc đầu nói,"Không được, tuyệt đối không được!"
Đi công ty anh, không phải mỗi ngày bị ông anh cô nhìn chằm chằm hay sao, như thế chăng phải muốn cô phát điên ,lại còn phải tiếp xúc với cái ánh mặt lạnh nhạt của anh cô,Tiểu Thất ý thức được lúc nãy mình quá kích động, tranh thủ tìm lý do nói"Không được,công ty anh là công ty hành chính, chuyên ngành của em là thiết kế thời trang, không hợp với chuyên ngành của em, em chỉ thích làm thiết kế thôi."
"Vậy đi công ty của cô cô."
"Cũng không được! thế không phải là đi cửa sau sao, loại chuyện như vậy nhất định em không làm, em sẽ tìm một công ty không dựa vào quan hệ để xin vào, đi từ con số không đi lên, anh phải tin tưởng em chứ, em anh tuy có chút hồ đồ, nhưng có thiên phú đấy, em sẽ chứng minh giá trị của mình cho anh xem!
"..." Cảnh Thụy
"Sao anh không nói gì nữa!"
"Tôi đang nghĩ trên người cô có cái năng lực thiên phú gì!"
"..."
Tiểu Thất mặt mày đen lại, lấy túi xách chuẩn bi ra khỏi cửa,"Em không nói chuyện với anh nữa, dù sao thiết kế thời trang anh cũng không hiểu nổi, nói với anh thì khác gì đàn gẩy tai trâu ..!E hèm, Mai e đi khai giảng, hôm nay em muốn cùng Tiểu Tuyền đi nộp sơ yếu lý lịch, Em về trường đây."
Tiểu Thất cầm túi xách đi, bổng nhiên nhớ ra cái gì đó, đột nhiên bổ nhào vào lòng Cảnh Thụy, hai con mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh cô.
Cảnh Thụy cau mày, đợi cô nói.
Tiểu Thất nắm chặt cánh tay Cảnh Thụy nói"Anh, anh.... anh có biết không dạo này anh rất ốm không!"
"Em muốn nói cái gì?"
"Anh, tiền sinh hoạt phí của em hết rồi, em sắp phải đi thực tập nữa, dạo này em không có thời gian đi làm part time." Tiểu Thất móc hết túi quần túi áo ra,"Anh xem, anh xem, người em lúc này một xu cũng không có, anh tiếp tế em đi!"
Cảnh Thụy sờ tay vào túi quần móc bóp ra, trực tiếp đưa cho Tiểu Thất"Cần bao nhiêu, em tự lấy!"
Ánh mắt Tiểu Thất lóe sáng.
Cô có cảm giác gặp quỷ rồi, ngày trước có xin Cảnh Thụy tiền tiêu vặt thì khác gì đòi mạng anh cô, chưa bao giờ cho cô dù là một đồng, ngày hôm nay không nghĩ anh cô hào phóng vậy.
Tiểu Thất cũng không nhẫn tâm, từ ví của Cảnh Thụy lấy ra khoảng mười mấy tờ 100 tệ rồi cười mãn nguyện.
"Anh, em về trường đây!"