Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39920

Lục Sâm rất hối hận.

Lúc đó tại sao không dẹp luôn Trương Hy, không thì hôm nay sẽ không có cảnh tượng này xảy ra.

Lý Ngọc……

Cô ta đáng lẽ là tin tức gì cũng không tìm ra được, bởi vì không ai nói cho cô ta biết nguyên nhân thực sự cái chết của Lý Dương, người của Lục gia bị Tiêu gia cảnh báo qua, sẽ không nói chuyện của Lý Dương ra ngoài, càng không thể nói với Lý Ngọc, và những người trong cuộc cũng không quen biết Lý Ngọc.

Hoá ra là cái con Trương Hy!

Lục Sâm nắm chặt nắm đấm.

Anh ta hít một hơi thật sau, lúc nãy anh đã cất ánh mắt của Tiêu Lăng và Lãnh Mạc vào đáy, anh biết hai người họ chắc chắn là nghĩ cách cứu người, và bây giờ việc anh ta phải làm là kéo dài thời gian.

Lục Sâm nhìn vào mắt Lý Ngọc và nói, “Lý Ngọc, tôi biết bị không phải người xấu, nếu như trong lòng chị có ý đồ xấu, hoặc là có suy nghĩ khác, sớm đã đưa Lý Dương vừa nông thôn đến thành phố A rồi, nhưng mà nhiều năm qua, chị đã một mình nuôi lớn Lý Dương thành người, đều không nghĩ đến việc tìm đến Lục gia, nói thật, tôi rất khâm phục chị! Tôi cũng tin, chị chắc chắn sẽ không phân bừa bãi và làm hại người vô tội!”

Trong mắt Lý Ngọc loé lên nước.

Con dao găm trên tay cô ta từ từ thả lỏng ra, “Cậu….”

Lục Sâm tiếp tục nói, “Tôi cũng biết, cái chết của Lý Dương cho chị một cú sốc lớn, nhưng tôi dám đảm bảo với chị, sự việc tuyệt đối không như những gì Trương Hy nói với chị, cho dù bị muốn biết cái gì, chị đều có thể hỏi tôi, nếu như chị muốn trả thù, vậy thì chị hãy tìm tôi, Tiểu Thất cũng là nạn nhân!”

“Lúc nãy cậu nói Lý Dương làm những điều đó, là thật?” Lý Ngọc hỏi rất khó khăn.

“Đúng vậy!” Lục Sâm gật đầu rất chắc chắn, quay đầu nhìn đám đông phía sau, “Lý Dương đã làm những điều đó, chị có thể hỏi tất cả mọi người, chúng tôi đều là người trong cuộc, nếu như chị không tin, chị có thể hỏi riêng, xem rằng câu trả lời của chúng tôi có giống nhau không.”

Lý Ngọc lắc lư người.

Cô ta nhắm mắt lại.

Lý Dương!

Cậu ta thực sự làm ra những chuyện này…..

Mắt của Lý Ngọc từ từ đỏ bừng lên, cô ta rất miễn cưỡng để tin lời nói của những người này, nhưng cô ta hiểu rõ con trai của mình, Lý Dương….cậu ta vì tiền tài mà nhận một người cha, vì muốn có được công việc tốt và hẹn hò với Trương Hy, khi có được thân phận và địa vị thì yêu cầu cô ấy sau này đừng liên lạc cho cậu ta nữa….

Quá khứ đã trôi trong tâm trí, đôi mắt Lý Ngọc càng trở nên đỏ hơn.

Cậu ta…..còn chuyện gì không làm ra được nữa.

Nhìn thấy nét mặt của Lý Ngọc từ từ thả lỏng, Lục Sâm hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói, “Lý Ngọc, chị là một người phụ nữ rất tốt, là người đàn ông của Lục gia đuôi mắt mới bỏ rơi chị, chị cũng là một người rất tốt, tôi biết cái chết của Lý Dương đem lại cho chị tổn thương rất lớn, nhưng đây không phải là lý do biến chị thành người xấu. Tiêu Thất cô ấy thực sự vô tội, lúc đó Tiểu Thất đi học và che dấu thân phận thực sự, cô ta với Lý Dương hai người đã hẹn hò hai năm, nhưng Lý Dương vì gia đình Trương Hy đáp ứng công việc, đã không ngần ngại từ bỏ Tiểu Thất và hẹn hò với Trương Hy.

“….Như vậy thì thôi, sau khi bỏ rơi Tiểu Thất, tôi và Tiểu Thất vô tình đến với nhau, Lý Dương nhìn không vừa mắt Tiểu Hy sống tốt, một lần lại một lần gây rắc rối cho Tiểu Thất, với thân phận của Tiểu Thất, cô ấy muốn đối phó với Lý Dương thực sự dễ dàng như đạp chết một con kiến, nhưng trong lòng cô ấy lương thiện, không bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương người khác. Nhưng mà Lý Dương và Trương Hy hai người từng bước từng bước ép chặt, hai người họ làm ra rất nhiều điều tổn thương đến Tiểu Thất. Thậm chí huỷ hoại tay cô ấy, cô ấy mới là nản nhân lớn nhất của vấn đề này!”

Nét mặt Lý Dương phức tạp.

Trong đầu cô ấy rối tung, bây giờ, cô ta không biết lời nói của Lục Sâm và Trương Hy, ai là thật ai là giả!

Vừa quay đầu.

Cô ta từ sân thượng trên cao, nhìn thấy nơi chôn cất của Lý Dương.

Gió rất lớn.

Cơn gió hoành hành, thổi đến mắt cô ta mở không lên, nước mắt vừa rơi xuống thì bị gió thổi xuống mái bê tông dưới chân cô.

Ánh mắt của Lý Dương từ từ bình tĩnh lại.

Đúng!

Dù cho Lục Sâm họ nói đều là thật, nhưng thì sao chứ?

Lý Dương chết rồi.

Đây là sự thật không thể chối cãi!

Nghĩ đến đây, tinh thần của Lý Ngọc lại bắt đầu điên loạn lên, cô ta nắm chặt dao trái cây trong tay, lạnh lùng nhìn đám đông, vừa quay đầu, thì phát hiện Lục Sâm không biết từ khi nào đây xe lăng đến gần bên cạnh cô ta, Lý Ngọc lúc này phản kháng lên, cô ta càng dừng sức siết chặt con dao trong tay, tay còn lại chỉ vào Lục Sâm, “Cậu đừng qua đây!”

Lục Sâm lập tức dừng tay việc đẩy xe lăn.

Hai người cứng đơ tại chỗ.

Lục Sâm nhìn qua cổ của Tiểu Thất, nhìn thấy trên cổ cô ấy có vết máu, cơ thể căng thẳng lên, “Lý Ngọc, chị đừng chấp mê bất ngộ nữ, bây giờ chị thả Tiểu Thất ra, chúng tôi có thể xem như chưa có gì xảy ra, chị còn có thể về quê sống, hoặc là chúng tôi cho chị một khoản tiền, cuộc sống còn lại của chị có thể an phận.”

Tiền?

Cô ta sớm đã không cần nữa.

Người thân duy nhất của cô ta đã không còn nữa, cô ta cần nhiều tiền để làm gì?

Lý Ngọc nghiến chặt răng, “Rốt cuộc là ai giết chết Lý Dương của tôi?”

“Là tôi!”

Tiêu Lăng tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Lý Ngọc, “Một người làm một người chịu, cô muốn gì thì nhắm vào tôi, đừng đưa người vô tội vào! Tôi nói cho cô nghe, Lý Dương lý do tại sao lại trở thành người như vậy, thì chị cũng có trách nhiệm cho chuyện này, cậu ta có tội đắc phải chịu!”

Lý Ngọc kích động lên, “Đúng! Ngay cả Lý Dương có tội đắc chịu thì cũng phải để pháp luật trừng phạt cậu ta, mà không phải để các ngươi tự trừng phạt!”

Ngoài việc tội hiếp dâm không thành, cộng thêm việc cố tình làm hại người khác!

Ngay khi cô ta không hiểu pháp luật nhưng cũng biết rằng, hai tội ác này được cộng lại thì cũng không phán quyết tội tử hình.

Miễn là người không chết, vậy thì con hy vọng.

Nhưng bây giờ, nói gì cũng trễ rồi.

Lý Ngọc cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất đột nhiên trở nên cực kỳ điên rồ.

Lục Sâm thấy tình hình không đúng, cả người đều căng thẳng lên, “Lý Ngọc, chúng tôi tự trừng phạt là chúng tôi sai, nhưng nếu như chị làm hại đến Tiểu Thất, vậy chị không phải cũng đang tự trừng phạt sao, chị làm như vậy thì khác biệt gì với Tiêu gia!”

Lý Ngọc đột nhiên dừng lại.

Đúng vậy, cô ta làm như vậy thì có khác biệt gì với người của Tiêu gia.

“Lý Ngọc, chị nghe tôi nói!” Lục Sâm đẩy xe lăn, nhìn Lý Ngọc đang ngơ ngác, vô tri vô giác tiếp cận gần một chút, anh ta hồi hộp và nói, “Lý Ngọc, chúng ta có thể thương lượng, chị muốn kết quả như thế nào chị đều có thể nói cho chúng tôi nghe, không phải chị muốn người trong Tiêu gia bị trừng phạt sao, được, tôi đồng ý giúp chị, chỉ cần thị thả Tiểu Thất ra, chúng tôi có thể tìm phóng viên đến, công bố những hành động xấu của Tiêu Lăng, công khai vấn đề này, cho tất cả mọi người biết rằng Lý Dương là bị Tiêu Lăng giết chết, đến lúc đó mọi thứ náo loạn lên, phía chính phủ chắc chắn không thể không quan tâm, đến lúc đó Tiêu Lăng chịu đựng những trừng phạt đáng có, như vậy mới có thể đạt được mong muốn trả thù của chị!”

Lý Dương đứng yên, “Cậu đồng ý giúp tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK