"Em có lòng tốt đến thăm anh, theo lý theo tình thì anh phải mời em ăn cơm." Dung Cảnh nhìn qua thời gian, "Bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, bây giờ có đi tìm quán ăn khác đi nữa cũng không kịp."
Ai nói là không kịp.
Lưu Tuyền kéo Dung Cảnh đi.
"Đi đâu thế?"
"Để em dẫn anh đi đến một quán ăn, là quán ăn ngày xưa lúc em và Tiểu Thất còn đi học rất thích ghé ăn, lúc đó hai người chúng em thường từ trong trường trốn chạy ra ngoài ăn đấy, vả lại thức ăn ngon, giá cả rẻ lại hợp vệ sinh, dù sao cũng có lợi hơn nhiều so với quán ăn cao cấp này."
Dung Cảnh nhìn thấy Lưu Tuyền nắm lấy tay anh, khóe miệng vểnh lên, không nói gì, mặc kệ cho Lưu Tuyền kéo anh đi về phía trước.
Hai người đi trên con đường khoảng hai mươi phút, đã đi ra khỏi phố đi bộ của A Thị rồi.
"Đây là muốn đi đâu? Nếu còn xa quá thì chúng ta có thể ngồi taxi."
"Không cần không cần, gần đến nơi rồi."
Dung Cảnh dáo dác nhìn kiến trúc xung quanh, đã bước ra khỏi khu vực đi bộ rồi, không khí của khu thương mại nơi đây đã không còn náo nhiệt nữa, người trên đường cũng ít hơn, đương nhiên, có thể nhìn thấy mặt tiền của các ngôi nhà, nhưng mà đối lập với sự phức tạp của phố đi bộ, thì nơi đây quả thật vắng vẻ hiu quạnh hơn.
Lưu Tuyền dẫn Dung Cảnh đi vào một cái hẻm nhỏ.
Dung Cảnh nhún chân mày, tỏ vẻ nghi ngờ, "Lưu Tuyền, em có chắc chắn nơi này có đồ ăn ngon không?"
"Một trăm phần trăm chắc chắn!" Lưu Tuyền hướng về phía trước dẫn đường, vừa cười vừa quay người nhìn Dung Cảnh, "Dù sao thì nơi này chắc chắn là anh chưa từng đi qua đúng không, đừng nhìn thấy nơi đây có vẻ hẻo lánh, đợi đến khi anh biết được bên trong rồi, thì bên đó buôn bán hoạt động rất là náo nhiệt!"
Dung Cảnh nửa tin nửa ngờ vẫn đi theo Lưu Tuyền đi về phía trước.
Lại đi qua hai cái hẻm nhỏ, cuối cùng cũng đến trước cửa một quán ăn nhỏ.
Dung Cảnh nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc nói không thành lời.
Một quán ăn nhỏ bé như vậy, trên đó chỉ có một bảng hiệu đơn giản, tiệm mì thịt bò lão Lý! Quán ăn nhìn có vẻ chỉ hai đến ba mươi mét vuông mà thôi, bên trong quán ăn nhỏ là vài cái bàn nhỏ và vài cái ghế nhỏ, lúc này cũng là lúc đến giờ ăn rồi, trên ghế ngồi đông đúc, không dừng lại ở đó, trước cửa quán ăn quả nhiên người chờ đợi xếp hàng dài ước chừng hai ba mét.
Lưu Tuyền thấy thế bèn nhanh chóng xếp vào hàng ngũ phía sau.
"Tiểu Tuyền. . . . . ."
"Hôm nay thật sự rất may mắn, ha ha, bình thường em và Tiểu Thất đến đây phải xếp hàng đến mười mét đấy, hôm nay chắc có lẽ mọi người đã đi dạo hết rồi, nơi đây cũng không có bao nhiêu người. . . . . ."
Người như thế này lại không nhiều à?
Dung Cảnh có vẻ như đã thấy được trình độ buôn bán của chỗ này rồi.
Anh ta cùng kề vai sát cánh vớiLưu Tuyền đứng đợi, người đang đứng xếp hàng đều đang tán gẫu và nói chuyện, nên không cảm nhận được gì về giọng nói đột ngột củaDung Cảnhvà tiểu Tuyền, Dung Cảnh hạ giọng, "Nơi đây hình như chỉ bán mỗi mì thịt bò thôi. . . . . . hương vị thật là thơm phức."
"Đương nhiên rồi!" Lưu Tuyềngiới thiệu vớiDung Cảnh, "Nước lèo trong quán ăn này đều được dùng từ xương bò, xương heo và xương vịt hầm ra, một loại nước lèo thượng đẳng đấy, đều nguyên chất, nhìn vào rất là có khẩu vị, vả lại cọng mì của quán ăn này đều không phải là từ bên ngoài mua sẵn, mà tất cả đều là do chủ của quán này tự nhào và cán mì ra, dù sao cũng đặc biệt tỉ mỉ và tinh tế, đợi lát nữa anh thử thì sẽ biết thôi."
Dung Cảnh không nhịn được nhưng vẫn phải chờ đợi.
Hai người xếp hơn nửa tiếng thì mới tới lượt, hai người vừa mới ngồi xuống thì bà chủ đã đến tiếp đón. Bà chủ là một người phụ nữ trung niên, tuy tuổi không còn trẻ, nhưng ăn mặc rất gọn gàng. Nhìn thấy Lưu Tuyền bà ta kinh ngạc hỏi, "Ai da, tiểu Tuyền lâu lắm không gặp, Tiểu Thất không đi cùng à?"
"Dạo gần đây đặc biệt bận rộn, nên không ghé qua đây, Tiểu Thất cũng vậy."
Bà chủ nhìn Dung Cảnh, cười ha hả nói, "Ai da, đây là bạn trai cô à, trông thật điển trai đấy!"
Lưu Tuyền sửng sốt, hai má có chút đỏ ửng xua tay giải thích, "Không phải không phải, ai da, bà đừng hiểu lầm, anh ấy là bạn của tôi!"
Khuôn mặt của bà chủ như lộ vẻ như là" Tôi hiểu! cái gì tôi cũng hiểu vậy", cười nhìn Lưu Tuyền mà không biết vì sao.
"Dung Cảnh anh đừng để bụng nhé, bà chủ chỉ là hiểu lầm thôi."
Để bụng à? !
Anh ta chỉ mong sao tất cả mọi người đều hiểu lầm như vậy.
Dung Cảnh cười thoải mái.
Bạn trai!
Một cách xưng hô thật tốt đẹp!
"Vẫn giống như ngày trước vậy, tô mì thịt bò lớn, một ít rau thơm, thêm nhiều ớt đúng không?"
"Đúng đúng rồi!" Lưu Tuyền quay đầu qua nhìnDung Cảnh, "anh có muốn thêm ớt không?"
"Muốn!"
"Vậy thì cho cháu hai phần mì thịt bò, và thêm ớt nữa!"
"Được rồi, sẽ nhanh chóng có thôi."
Bà chủ nhanh chóng đi xuống bếp hỗ trợ, Dung Cảnh chú ý tới bàn thu ngân ngoài cửa, chỉ vỏn vẹn là chiếc hộp bằng kính, bên trong hộp đều để đầy tiền lẻ và tiền chẵn, rất nhiều người sau khi ăn xong đều trực tiếp bỏ tiền vào cái thùng đó, sau đó tự mình tìm lấy tiền lẻ thối lại.
Dung Cảnh nhún mày một cái, "Tính tiền như vậy không có bị sai sót sao?"
"Em cũng đã hỏi qua vấn đề này với bà chủ rồi." Lưu Tuyền nhóm người lên bàn, cười tủm tỉm nhìn qua chiếc hộp thu tiền, "Bà chủ tiệm nói thời gian đầu chỉ có bà và ông chủ hai người thôi, thật ra rất là bận rộn, không đếm xuể mới làm ra cái hộp như thế, nhiều lúc bận đến nổi không có thời gian nên để cho khách tự mình thối tiền vậy, sau đó nửa đêm họ về nhà đếm tiền lại thì phát hiện ra không chênh lệch tiền, nên sự việc như vậy mới kéo dài cho đến bây giờ."
". . . . . .Thật ra những người đến đây ăn đều là khách hàng cũ, đã vậy đa số là người trẻ tuổi nên cũng sẽ lấy lại tiền thối dù chỉ mười đồng."
Dung Cảnh gật đầu.
Anh cũng đã nhìn ra, nơi này khách hàng chào hỏi với bà chủ một cách rất quen thuộc.
"Còn nữa, bà chủ của quán này có trí nhớ rất lợi hại đó, chỉ cần người nào đã từng ghé đến đây ăn, lần sau bà ta nhất định sẽ nhớ rất rõ."
"Lợi hại quá!"
Trong lúc nói chuyện thì tô mì thịt bò đã được mang tới, bà chủ chỉ nói một câu, "Đũa và muỗng đều trong chiếc tủ khử trùng, hai người tự qua lấy đi nhé."
"Dạ được!"
Lưu Tuyền lấy đũa và muỗng, nhìn tô mì thịt bò trước mặt, gấp rút lấy muỗng mút một ngụm lên húp, húp xong hai mắt nhắm lại như rất hạnh phúc, "A. . . . . . Đã lâu rồi không có ăn mì thịt bò của họ rồi, ngon quá."
Cô ta đem muỗng đũa đưa qua cho Dung Cảnh, "Anh mau thử đi!"
Tô mì thịt bò nổi lên một tầng màu đỏ của dầu ớt, trên mặt còn bỏ thêm một chút rau thơm đỏ đỏ xanh xanh nhìn rất bắt mắt, Dung Cảnh gắp mì lên, liền đưa vào miệng thử.
"Cảm thấy sao rồi?" Lưu Tuyền kỳ vọng nhìn anh ta.
Dung Cảnh giơ ngón tay cái lên trước Lưu Tuyền, "Ngon!"
Sợi mì quả nhiên giống như lời tiểu Tuyền nói, rất là đặc sắc và ngon, mì tự cán ra đúng là khác với mì mua về, nước lèo cũng thật là ngon, hương vị cũng thật tươi, phân lượng của thịt bò thì vừa đủ, khó trách tại sao có rất nhiều thanh niên trẻ đến đây ăn.
"Ha ha, em đã nói ngon rồi mà!" Lưu Tuyền bật cười, "Dù sao thì ăn mì thịt bò của gia đình họ rồi, thì đến chỗ khác ăn, cũng không dễ dàng tìm được hương vị giống như vậy đâu! Mau tranh thủ ăn khi còn nóng, đợi nguội rồi, thì hương vị không còn ngon nữa."
Dung Cảnh vừa ăn vừa quan sát Lưu Tuyền.
Nhìn cô ta ăn cái vẻ rất hưởng thụ, cô ta ăn đồ rất là chăm chú, rất là ngon, lông mi cong cong khiến cho người ta có cảm giác thật là hạnh phúc.
Dung Cảnh không nhịn được bèn ăn ngấu nghiến.
Nguyên nhân trong công việc, gặp rất là nhiều thành phần tri thức, những người con gái đó ăn uống rất là từ tốn tế nhị, đặc biệt rất là lịch sự, tao nhã, nhưng mà. . . . . . ăn lại khiến cho người ta cảm giác ăn không được ngon, vì để duy trì vóc dáng nên họ chỉ ăn hai ba muỗng, đại đa số chỉ ăn trái cây xà lách và rau cải, không thì buổi trưa họ chỉ ăn trái chuối hay một hủ sữa chua như vậy là qua bữa rồi.
Lúc ăn cơm cũng phải cố giữ lại dung nhan của mình, anh ta nhìn thấy phụ nữ lúc ăn rất là cẩn trọng, ngay cả muỗng ăn cuối cùng thì vết son trên môi cũng không bị trôi đi một chút nào hết.
Dung Cảnh chỉ cần nhìn thấy bọn họ ăn thôi thì cũng đã cảm thấy rất là mệt mỏi rồi.
Quay lại nhìn Lưu Tuyền, đang cầm tô mì thịt bò ăn một cách ngon lành, cảm giác rất là sung sướng không nghĩ ngợi gì đến giảm béo cả, thấy cô ta ăn bản thân cũng cảm thấy đói, không có để ý đến hình tượng của mình, nên khi nhìn thấy dáng cô ta ăn tuy là khó coi, nhưng lại nhìn rất là vui tai vui mắt.
Dung Cảnh cũng mở rộng miệng ra, ăn hết một tô lớn mì thịt bò một cách vui sướng.
"Có ngon không?"
"Rất ngon!" Dung Cảnh lấy khăn giấy chùi miệng, "Khó trách nơi đây khuất như vậy nhưng mà làm ăn vẫn rất tốt." Dung Cảnh vừa chuyển đề tài, "Nơi đây em và Tiêu tiểu thư thường ghé đến đây sao, nơi này tốt như vậy nên dẫn người nhà đến đây thưởng thức chứ."
Sắc mặt của Lưu Tuyền ảm đạm xuống.
"Làm sao vậy, anh. . . . . . nói sai gìà?"
"Không sai!" Lưu Tuyền lắc đầu, ăn xong một ngụm mì cuối cùng, cô ta lấy khăn giấy chùi miệng, mắt rũ rượi nhẹ giọng nói, "Em cũng muốn dẫn Tần Nham đến đây, nhưng mà anh ta rất bận, đợi sau này có cơ hội rồi mới tính thôi."
Hai người sau khi ăn xong, thì bên ngoài vẫn còn người đang chờ đợi xếp hàng, Lưu Tuyền nhìn vào những chiếc bàn ghế ngồi đầy người, đề nghị, "Chúng ta đi thôi, đừng trì trệ việc kinh doanh của họ nữa."
"Được!"
Dung Cảnh đem tiền trả vào chiếc hộp bằng kính, hai phần mì thịt bò chỉ mới hơn ba mươi mấy đồng, đúng là giống như Lưu Tuyền đã nói, thật là bình dân.
Hai người từ từ thong thả đi ra con hẻm nhỏ.
"Chiều nay em có dự định gì không?"
"Em à!" Lưu Tuyền vui vẻ hát hò nói, "Em đi tìm Tiểu Thất , ha ha, trong khoảng thời gian này Lục Sâm. . . . . . chính là bạn trai của Tiểu Thất, anh ta đã đi Thụy Sĩ để công tác , Tiểu Thất đều trải qua mỗi ngày một cách rất đau lòng, em sẽ ở bên cạnh cô ta, chiều này em sẽ cùng cô ta ra ngoài đi dạo, để cô ta được giải tỏa tâm sự tí."
"Tình cảm của cô ta và bạn trai trông có vẻ rất tốt."
Lưu Tuyền đồng ý gật đầu, "Bọn họ là cặp em nhìn thấy rất là hợp với nhau, hai người họ rất là hợp ý, Lục Sâm không bỏ sót một chút yêu chiều nào đối với Tiểu Thất cả, bất cứ sự yêu cầu nào của Tiểu Thất đối với anh ta đều được anh ta đồng ý và tán thành, Tiểu Thất lại là một cô gái rất là vui vẻ hoạt bát, dù sao thì hai người họ ở với nhau rất và vui vẻ và hạnh phúc."
Dung Cảnh cầm trên tay giỏ trái cây trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Anh ta nhìn xuống phía ánh sáng mặt trời chiếu vào Lưu Tuyền, anh ta không biết rằng mình có còn cơ hội được vui vẻ cùng với cô ấy không.
"Còn anh, chiều nay anh định làm gì?" Lưu Tuyền quay đầu sang nhìn Dung Cảnh, ngưỡng mộ nói, "Tính chất công việc của anh thật là tốt, mỗi tuần đều được nghỉ hai ngày, thật sự rất là tốt, đúng rồi, em còn chưa biết rằng anh đang làm việc gì đấy."