Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
Tiêu Lăng và cả nhà vừa mới ăn sáng xong, liền có người làm đi tới.
"Tiêu Tổng, phu nhân, bên ngoài có một thanh niên trẻ tuổi, anh ta nói anh ta tên Lục Sâm, đến gặp ngài và phu nhân."
Tiểu Thất có chút bất ngờ từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, "A a------ mami mami, Lục Sâm đến rồi, mau mau mời anh ấy vào, thôi bỏ đi, thôi bỏ đi,con tự mình đi đón."
Sắc mặt của Tiêu Lăng có chút không vui..
"Tiểu Tiểu Thất, con đứng lại cho cha!"
Tiểu Thất đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu hướng về phía Tiêu Lăng và Tố Tố, "daddy, mami..."
Tiêu Lăng lôi Tiểu thất lại, ép cô ngồi xuống ghế sofa, vẫy tay nói với người làm, "đi đi đi, bảo anh ta về đi!"
"Không được!"
Tiểu Thất ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Lăng, "daddy...."
"Không được, cha không muốn gặp cậu ta!"
Đồ hẹp hòi!
Xem ra cầu xin cha không có tác dụng, Tiểu Thất dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Tô Tố, "mami đồng ý cho Lục Sâm vào nhà mình được không? mami xem ngoài trời lạnh như vậy, anh ấy còn đến tận nhà mình gặp daddy mami, daddy mami không cho người ta vào cửa không phải là rất vô tình sao."
Tô Tố mỉm cười nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất gương mặt có chút ửng đỏ, áp sát vào má Tô Tố nhỏ giọng nói, "mami chưa gặp qua Lục Sâm, chẳng lẽ mami không muốn biết xem Lục Sâm là người như thế nào, Lục Sâm thật sự rất tốt ah, không phải con đã nói với mami rồi sao...."
Tiểu Thất nói cả một tràng giang đại hải, cuối cùng nắm lấy tay áo Tô Tố, hai mắt nhìn mẹ mình, "mami, mami, con van mami đấy...."
"Được rồi!" thật ra Tô Tố đối với Lục Sâm cũng có một chút tò mò, bà nhìn người làm rồi gật đầu, "cho mời cậu ta vào đi!"
Tiêu Lăng có chút không vui nói, "bà xã!"
"Được rồi!" Tố Tô lườm ông một cái, "đến thế thôi, ông có thể ngăn chúng nó được một lần, có ngăn bọn nó gặp nhau mãi được không?"
Tiêu Lăng “hừ” nhẹ một tiếng, không nói gì.
Người làm thấy thế, vội vàng từ phòng khách đi ra mở cửa cho Lục Sâm.
Tiểu Thất thấy vậy lập tức chạy về phía cửa ra vào.
"Đứng lại! con có đúng là một đứa con gái không, một chút dịu dàng cũng không có?" Tiêu Lăng sắc mặt trầm xuống, "ngồi yên ở đó đợi!"
Chậc!
Tiểu Thất có chút không phục.
Không phải là không dám nổi nóng với mami đấy chứ, bây giờ lại quay sang gây phiền phức cho mình!
Hừ!
Bỏ đi! bỏ đi! chọc giận cha, thì người thua thiệt cũng chỉ là Lục Sâm.
Tiểu Thất nhịn một chút, nhịn một chút, cuối cùng cũng nhịn được không có chạy về phía cửa ra vào.
Cô nghĩ cái gì đó, rướn cổ lên xem trong bếp rồi nói, "dì Trương dì Trương, dì xem trong bếp có lá trà lần trước cha tôi cất đi, lấy ra pha sẵn một ấm, Lục Sâm anh ấy rất thích uống trà."
Dì Trương vui vẻ nói, "vâng!"
Nét mắt của Tiêu Lăng càng ngày càng khó coi.
Chết tiệt!
Lá trà đó vốn là bảo vật của ông, một năm sản lượng thu hoạch không đến 1kg, bình thường ông cũng không dám bỏ ra uống, ngược lại Lục Sâm vừa đến đã đòi đem ra cho anh ta uống.
Người ta nói phụ nữ hướng ngoại!
Trước kia ông còn không cho là đúng, hiện tại xem ra, lời nói này không sai một chút nào!
....
Rất nhanh, liền thấy Triệu Đào đẩy xe lăn của Lục Sâm đi tới phòng khách.
"Lục Sâm Lục Sâm..." Tiểu Thất nhanh chóng nhảy vào người anh, Lục Sâm vừa ở bên ngoài đi vào, trên người còn rất lạnh, Tiểu Thất lập tức có cảm giác như bị đông cứng, Lục Sâm đẩy cô ra, "trên người anh bây giờ rất lạnh, đừng đứng cạnh anh, cẩn thận bị cảm!"
"Em không quan tâm!"
Tiểu Thất không những không rời đi, tay còn nắm chặt tay Lục Sâm, tay anh lúc này rất lạnh, không biết là đã ở bên ngoài bao lâu rồi.
Tiểu Thất bất mãn nhìn Tiêu Lăng.
Đồ xấu xa!
Tiểu Thất cẩn thận cầm tay Lục Sâm xoa xoa rồi hỏi, "có đỡ hơn chút nào không"
"Uhm, ấm hơn nhiều rồi."
Tiểu Thất lập tức mặt mày hớn hở, cô đi đến phía sau xe lăn, thay thế vị trí hiện tại của Triệu Đào, rất tự nhiên khoác thêm áo khoác lên người Lục Sâm, "trong phòng nhiệt độ rất ấm áp, anh cứ mặc áo vào, đợi một chút nhiệt độ cơ thể nóng lên, em giúp anh cởi nó ra."
Lục Sâm nắm lấy tay Tiểu Thất, cười khổ không thôi, "Tiểu Thất để anh tự làm!"
"Ai dà?"
Lục Sâm nhìn về phía Tiêu Lăng, trong lòng không khỏi thở dài không thôi.
Ánh mắt Tiêu Lăng lúc này như muốn phát ra lửa, cảm giác như muốn thiêu đốt anh thành tro bụi.
Anh mà thật sự để cho Tiểu Thất chăm sóc anh, đoán chừng thái độ của nhạc phụ và nhạc mẫu tương lại với anh ngày càng kém.
Bản thân vất vả khổ cực lắm mới nuôi con gái lớn lên, con gái mình như ngọc quý nâng niu ở trên tay, không chừng Tiểu Thất ở nhà đối với cha mẹ mình chưa chắc đã quan tâm tới vậy, nhưng hôm nay đối với một người con trai mới quen được hai tháng, lại quan tâm chắm sóc như thế, đổi lại là người khác chắc cũng thấy khó chịu.
Lục Sâm vưa cởi bỏ áo khoác, Tiểu Thất hí ha hí hửng cầm áo của anh treo lên móc.
Lục Sâm vần xe lăn, ngồi đối mặt cùng với Tiêu Lăng và Tô Tố.
Vừa thấy Tô Tố, anh có chút sửng sốt, thật không ngờ là Tô Tố còn trẻ như vậy, Lục Sâm gật đầu với Triệu Đào, Triệu Đào lập tức lấy quà tặng ra, Lục Sâm nhẹ nhàng nói, "lần đầu cháu tới nhà chơi, cũng không biết hai bác thích cái gì, mong bác trai, bác gái đừng ghét bỏ cháu...."
Tiêu Lăng hừ lạnh một tiếng, không có đưa tay ra nhận quà tặng.
Triệu Đào có chút lúng túng.
Tô Tố thò tay nhéo Tiêu Lăng một cái, đây là cái thái độ gì, bà hạ giọng nói,"nhanh nhận lấy đi!"
"Tôi không thích!"
"Ông không nhận thì để tôi nhận!" nói xong Tô Tố liền ôm bụng to từ trên ghế sopha đứng lên.
Tiêu Lăng có chút đứng ngồi không yên, lập tức không cho cô đứng lên, "bụng của em lớn như vậy rồi, còn như thế nữa, bác sỹ không phải nó rồi sao, em bây giờ là sản phụ, làm cái gì cũng phải cẩn thận..."
"Được rồi, thế ông đừng dài dòng nữa, nhận quà nhanh đi!
Tiêu Lăng bất đắc dĩ nhận lấy quà tặng, tiện tay để lên ghế sofa.
Tô Tố càng thêm lúng túng.
Cái ông này, Tiêu Lăng từ khi biết chuyện yêu đương của Tiểu Thất, chỉ số thông minh lại chả khác gì một đứa trẻ, còn nói tính tình Tiểu Thất như vậy không biết là nó giống ai nữa, nhìn xem cha con ông xem có giống nhau không.
Tô Tố có chút lo lắng Lục Sâm khó xử.
Đưa tay lấy quà tặng về bên mình, mở ra nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức sáng ngời, "Woa woa thật đẹp, là quần áo trẻ con!"
Lục Sâm biết Tiêu Gia cái gì cũng không thiếu, vì vậy liền nghe ý kiến của Tiểu Thất, tặng quần áo trẻ con cho Tô Tố, thấy Tô Tố rất thích, Lục Sâm thở phào nhẹ nhõm nói, "Bác gái người thích là tốt rồi!"
Tô Tố thật sự là rất thích, thấy quần áo đáng yêu như vậy, cứ nắm mãi không thôi rồi nói, "thật dễ thương!"
Tiêu Lăng thấy vậy quay đầu nhìn thoáng qua.
Có ý trêu chọc nói, "ha---- cậu mua quần áo màu lam có ý từ gì đây, cảm thấy tôi không sinh được con gái?"
Lục Sâm cũng không để ý, cười nói, "cháu cũng không biết trong bụng bác gái là con trai hay con gái, vì thế liền mua hai phần quà, một phần là màu lam bé trai có thể mặc, một phần là màu hồng nhạt bé gái có thể mặc!"
Tiêu Lăng nghĩ tới Lục Sâm cẩn thận như vậy, nghẹn không nói lên lời.