Mục lục
Truyện không tên số 33
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39634


Trương Hân che miệng lại, khoé mắt lại bắt đầu đỏ ửng lên.

"Anh nếu anh đã không chết, thì tại sao lại giả chết, anh có biết rằng. . . . . . Có biết là. . . . . ." Nước mắt cô lại tuôn trào ra lần nữa, một chữ cũng không nói nên lời.

Lãnh Mạc ôm chặt lấy cô, "Anh biết sai rồi, anh thật sự xin lỗi em!"

Lãnh Mạc thở dài giải thích, "Trương Hân, lần này là anh đã thành tâm muốn gạt em, Tô gia đã hợp tác với nhóm hắc đạo bên Châu Âu, nên mới có một vụ nổ lớn như vậy, trong lúc anh hôn mê tỉnh dậy thì mới nghĩ ra cách này, bên phía Châu Âu họ đang náo loạn lên, như muốn nuốt sống anh chỉ trong một hai ngày vậy, không ngờ bọn họ lại hợp tác với Tô gia, nếu lần này anh may mắn sống sót, thì lần sau họ cũng sẽ mưu sát anh bằng cách này."

Trương Hân nhất thời căng thẳng.

Lãnh Mạc vỗ vào vai của cô, "Đừng lo lắng, bây giờ không có chuyện gì rồi, bây giờ bọn họ nghĩ là anh đã chết rồi, sắp tới nói không chừng sẽ phái người chuẩn bị đến đây để nuốt trọn thế lực của anh, đợi sau khi bọn họ đến , anh sẽ tìm cách giăng lưới tóm cổ cả bọn, đây cũng là một lời cảnh cáo cho bọn họ, để bọn họ sau này không dám tùy tiện đến tìm anh."

Trong lòng Trương Hân vẫn không thấy thoải mái, "Nhưng vậy anh cũng có thể nói cho em biết mà. . . . . ."

Lãnh Mạc xoa đầu của cô, "Nếu nói cho em biết, thì em có thể diễn ra bộ dạng đau khổ như thế này không!"

Trương Hân lẵng lặng đặt tay lên ngực tự hỏi.

Nếu như Lãnh Mạc không chết, thì cô vẫn có thể diễn được cảm giác thương tâm mà, nhưng mà cái cảnh nhảy lầu này thì cô không dám làm, dù sao chuyện đó cũng là làm tổn thương đến bản thân và làm tổn thương đến đứa con trong bụng chắc chắn cô sẽ không làm, bởi vậy. . . . . . nói không chừng khiến người ta có thể thấy được mánh khóe của cô.

Làm gì có chuyện chồng của mình chết rồi, bản thân lại có thể ăn uống một cách như vô sự vậy?

Trương hân nghẹn miệng lại, vẻ mặt uất ức.

"Được rồi được rồi, đừng cảm thấy khó chịu nữa, cái cảnh tượng hôm nay của em, bọn họ chắc chắn đã tin rồi."

Trong lòng Trương Hân vẫn cảm thấy khó chịu, "Vậy người biết anh không bị sao là ai?"

"Lẽ ra chỉ có Tiêu Lăng và đại bá của Tiêu Lăng thôi." Lãnh Mạc nói, "Từ lúc anh hôn mê tỉnh lại, thì Tiêu Lăng cũng đã tỉnh rồi, Tiêu đại bá lúc đó cũng đang ở trong bệnh viện quân khu, là ba người đã ngồi với nhau bàn bạc lại, sau đó mới quyết định kế hoạch như vậy."

Thì ra là như thế.

Lãnh Mạc lại giải thích, "Vì muốn cho đáng tin hơn, thậm chí Tiêu Lăng cũng giấu Tô Tố luôn, còn nữa, lúc bắt đầu ngay cả Vương Bưu cũng bị che giấu luôn, sau khi anh trở về A Thị, mới liên hệ với Vương Bưu và sắp xếp mọi chuyện. . . . . ."

Trương Hân thút thít chiếc mũi gật gật đầu.

Nếu không chỉ gạt một mình cô thôi, như vậy cũng không đến nổi không tha thứ được.

Trái tim của Trương Hân tức khắc như được sống trở lại.

À đúng rồi!

Cô đột nhiên nghĩ ra một điều gì, từ trong lòng của Lãnh mạc vội bật ra, "Vậy anh có bị thương ở đâu không, anh nói anh hôn mê? Thì làm sao một vụ nổ lớn như thế mà anh không bị thương được, em nghe Tô Tố nói Tiêu Lăng còn bị thương mà, vậy vết thương của anh đâu, mau cho em xem!"

"Anh không bị thương gì, đại bộ phận của lực xông kích đều đã bị Mạc Tầm che chắn dùm anh hết rồi. . . . . . Được rồi, để anh cho em xem!"

Lãnh Mạc vén tay áo lên, bên phía bắp tay của cánh tay trái có một vết thương dài bằng ngón tay cái, vết thương vừa xấu lại vừa dài, trông như một con rết vậy.

"Đây. . . . . . chuyện gì xảy ra vậy?"

"Đó là những mảnh nhỏ trong vụ nổ xe hơi bắn ra, mảnh vở bị ghim trên cánh tay, cũng may là đến bệnh viện kịp lúc, nếu không thì cánh tay này của anh đã bị phế rồi."

Trương Hân đang nghĩ tới truyền hình đang chiếu một bộ phim có hiện trường trông rất hoảng loạn, tưởng tượng đến cảnh tượng lúc đó, khóe mắt cô đỏ ửng lên.

Lãnh Mạc không biết làm sao, "Đừng khóc nữa được không, tại sao khi mang thai rồi em dễ khóc như vậy. Nhìn xem cặp mắt em kìa, đều sưng như quả hạch đào rồi đấy, còn nữa tròng mắt toàn là những dây máu, đã bao nhiêu ngày em không nghỉ ngơi rồi."

"Hiện tại em chưa từng có một giấc ngủ ngon nào hết."

Lãnh Mạc nghĩ Trương Hân mấy ngày nay đều chịu sự giày vò, trong lòng cảm thấy rất day dứt. Anh cởi đôi giày ra, leo lên giường ôm Trương Hân, "Có anh ở đây rồi, em nghĩ ngơi cho thật tốt nào."

"Em. . . . . . ngủ không được."

"Hử?"

"Em sợ rằng sau khi ngủ rồi sẽ không thấy anh nữa."

"Không có đâu, anh sẽ ở bên cạnh em cho đến khi em tỉnh dậy."

"Thật chứ?"

"Ừm!"

Trương Hân tựa đầu vào ngực của Lãnh Mạc, níu chặt vạt áo trước mặt anh, rõ ràng là rất mệt mỏi nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Lãnh Mạc cũng ngủ không được, nghĩ đến cảnh tượng Trương Hân muốn nhảy lầu, trong lòng anh đến giờ vẫn còn sợ hãi, anh ta không nhận được bèn nói với Trương Hân, "Trương Hân, sau này bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được như hôm nay mà suy nghĩ nông cạn nhé, có nghe chưa? Em chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, là cái tuổi đẹp nhất của đời người, tại sao lại làm những chuyện ngốc như thế! Chả phải em trước giờ đều rất xem thường những người tự sát sao.Sau này không được phép làm như thế. . . . . . Không đúng, có suy nghĩ đi chăng nữa cũng không được suy nghĩ, có biết không?"

Trương Hân níu chặt áo của anh không nói câu nào.

Thật sự lúc trước cô không thích nhìn thấy những người phụ nữ tự sát, đặc biệt là đối với những người phụ nữ tự sát vì tình cảm. Cảm thấy những loại phụ nữ như thế thật đáng bị coi thường, đàn ông người ta đã không cần đến mình rồi, lại còn đi tự sát, thật sự không cảm thấy ... có lỗi với cha mẹ của mình, không cảm thấy ... đã làm cho người thân của mình thất vọng sao!

Đã gặp sự việc như vậy, thì bây giờ cô mới hiểu.

Lãnh Mạc là người cô gửi gắm tình cảm, nếu anh ta không tồn tại, thì cuộc sống của cô cũng không còn ý nghĩa gì.

Đợi nửa ngày cũng không nghe thấy Trương Hân trả lời, Lãnh Mạc chịu không được bèn đẩy cô, "Trương Hân, mau trả lời anh!"

"Không biết!"

Lãnh Mạc bực bội.

Trương Hân ngẩn đầu lên, níu vào cổ áo của anh, mặt hung hăn nhìn anh, "Em nói anh nghe nè Lãnh Mạc, anh đừng đến giáo huấn em, nếu anh muốn em sống tốt, thì anh phải bảo vệ tốt bản thân đi, anh đừng quên rằng chúng ta là vợ chồng, vợ chồng một thể anh biết chứ! Nếu anh chết rồi, anh chẳng lẽ muốn em vui vẻ mang di sản của anh đi tái giá với người đàn ông khác sao!"

Suy nghĩ đẹp thật!

Nét mặt của Lãnh Mạc bỗng trở nên đen đi.

"Nhìn đi nhìn đi, không chấp nhận được rồi đúng không, nếu như vậy thì đừng tỏ vẻ là hào phóng, dù sao em cũng cảnh cáo anh, nếu sau này anh không cẩn thận mà chết đi, em cũng sẽ lập tức theo anh về suối vàng, không những em xuống suối vàng cùng anh, mà em còn đem cả con của anh theo, ba người chúng ta cùng nhau đoàn tụ dưới suối vàng vậy!"

Lãnh Mạc một lần nữa bực bội.

Thật sự anh nhịn không nổi nữa rồi, đẩy Trương Hân ra, khiến cô trở người rồi đánh một cái nhẹ vào mông của cô ta.

"Ui da, đau ——"

"Đánh cho đau thì mới nhớ được, không được nói chuyện tầm bậy chó má nữa nha! mau rút lại lời nói, nếu không rút thì anh đánh em!"

Trương Hân giương cái cổ lên, "Sẽ không rút sẽ không rút, dù gì nếu anh chết, em cũng không sống, thì anh cứ xem đi! Ui da —— anh còn đánh nữa à, em nói cho anh nha Lãnh Mạc, anh đừng nghĩ rằng anh về rồi, thì em sẽ mềm lòng với anh nhé, nếu như anh dám đụng đến một sợi lông của em, thì đừng trách tại sao em trở tay nhé, Oa —— ngừng tay!"

Lãnh Mạc đánh vào cái mông của cô thật mạnh đánh vài cái liên tục mới hả giận.

Trương Hân bị đánh đến nổi không thể phát cáu nữa.

Lãnh Mạc thấy thế, lần này kéo cánh tay của cô, và ôm cô vào lòng ngực một cách thật chặt.

Trương Hân nhỏ giọng nói thầm, "Đánh một cái vào mông đổi một sự ngọt ngào. . . . . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK