Lưu Kiều có chút do dự. Liệu mình có cần phải đến bắt chuyện với đối phương hay không. Theo như mình được biết thì bên tương thân này là lẽ ra là một Bí thư huyện ủy mới đúng, không ngờ lại là anh ta.
Trong thời gian ngắn ngủi có mấy tháng, người kia đã từ Chủ tịch huyện lên đến Bí thư huyện ủy. Lưu Kiều cũng không xa lạ gì với những chuyện như vậy trong thể chế. Từ chủ tịch huyện lên đến Bí thư huyện ủy, nhìn thì như là một đường thế thôi, nhưng ở giữa không có một chút chịu đựng từng trải và sự tích lũy chiến tích thì cũng không phải là một con đường đi dễ dàng đâu. Cho dù là ở những khu vực xa xôi nghèo nàn thì tình trạng này cũng chẳng khác là bao.
Nhưng nghĩ lại lại thấy, có thể tạo nên một vòng tròn với Lưu Nham thì có lẽ cũng không phải là nhân vật xoàng xĩnh gì. Người kia sợ là cũng có trợ lực không ít đâu. Tuy nhiên, sau khi đã trải qua một lần chuyện phát sinh ở Champs Elysees kia, ấn tượng của Lưu Kiều với người thanh niên trước mắt đây khá là không tồi. Nếu không, cũng không đến mức đáp lễ đưa lại cho đối phương một tờ danh thiếp.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn cô gái đang chậm rãi đi đến trước mặt mình.
- Chủ tịch huyện Triệu. À, bây giờ nên gọi là Bí thư Triệu nhỉ?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra và hơi nhớ ra nên đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho Lưu Kiều:
- Lưu tiểu thư, thật không ngờ lại gặp cô ở đây. Nhưng cũng thật là có duyên.
Đương nhiên không chỉ là người phụ nữ này, biểu hiện của cô rất là ung dung thanh thản, nhưng dấu vết của tháng năm thì dù cho có dùng bất cứ đồ trang điểm và phục sức gì cũng đều khó có thể hoàn toàn che dấu được.
Lưu Nhược. Người phụ nữ này cũng họ Lưu, xem ra hẳn là có chút quan hệ.
Triệu Quốc Đống đặt quyển sách xuống, lẳng lặng chờ.
- Thật là ngại quá. Tạm thời Daisily phải đi Thiên Tân nên không tới được. Cô ấy nhờ tôi thay mặt đến nói một tiếng xin lỗi. Thật sự là ngại quá, làm cậu đi một chuyến mất công.
Lưu Kiều đảo đôi mắt đẹp, thản nhiên nói. Sự tự tin và vẻ đẹp đan xen nhau tạo thành sức hấp dẫn độc đáo của người phụ nữ chín chắn.
- Daisily?
Triệu Quốc Đống sợ run lên.
- À, là tên tiếng Anh của Nhược Đồng. Từ nhỏ đến giờ, ở nhà đều quen gọi cô ấy là Daisily.
Lưu Kiều nói với vẻ có lỗi.
- Lưu tiểu thư là chị của Lưu Nhược Đồng tiểu thư ư?
Vừa đến đã an tĩnh, nói thật, Triệu Quốc Đống ngược lại vô cùng tò mò với người phụ nữ này.
- Không phải là chị em ruột. Cô ấy là con gái của chú ba của tôi. Tuy nhiên mối quan hệ của chúng tôi rất tốt. Tôi đã chứng kiến Nhược Đồng trưởng thành.
Lưu Kiều cười cười:
- Tôi thế nào cũng không ngờ được là Daisily lại bảo tôi thay nó đến xin lỗi cậu. Thật không ngờ là lại gặp người quen. Thế giới này cũng thật là nhỏ.
- A,thật sự không ngờ là lại gặp Lưu tiểu thư ở đây. Ngồi một lúc nhé?
Trên mặt Triệu Quốc Đống, ý cười tao nhã và hiền hòa.
- Ừ.
Lưu Kiều gật đầu.
Rất nhanh, café đã được mang lên. Lặng lẽ quan sát người thanh niên nhìn qua có vẻ rất là thảnh thơi mãn nguyện trước mắt, dường như không hề bị ảnh hưởng vì chính chủ không tới. Tự nhiên, hào phóng mà lại không hề có chút nào kiêu căng khó chịu cả, ngược lại lại có tư thái như thâm tàng bất lộ.
- Ừ, Nhược Đồng là em tôi. Thế tôi sẽ gọi cậu một tiếng là Quốc Đống đi. Tôi nhớ rõ cậu tên là Triệu Quốc Đống phải không?
Lưu Kiều cười nhạt nói:
- Trong ấn tượng của tôi, ở Trung Quốc, một nhân vật đã làm đến Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy mà còn chưa lập gia đình tuy không nói là có một không hai nhưng cũng là rất hiếm thấy. Quốc Đống là vì nguyên nhân gì mà như thế?
- Vâng, khái niệm gia đình rất trầm trọng. Tôi cảm thấy nếu như chưa chuẩn bị tốt nhất thì đừng dễ dãi đưa ra quyết định. Đương nhiên điều này có thể không nhất thiết phải tương xứng với những quan niệm hiện nay đang chủ yếu lưu hành ở trong nước. Nhưng tôi không biết như thế thì có gì mà không tốt. Hàm nghĩa của tự do hôn nhân vừa bao gồm là tự do lựa chọn người kết hôn, đồng thời cũng bao gồm cả tự do lựa chọn kết hôn hay không kết hôn. Không phải sao?
Triệu Quốc Đống nói sang chuyện khác.
- Đương nhiên. Nhưng Quốc Đống, nếu cậu đi trên con đường quan lộ thì phải phục tùng những quan niệm chủ yếu, phải không?
Lưu Kiều thản nhiên nói.
- Vâng. Cho nên tôi chẳng phải là ở vùng quê An Nguyên còn chạy đến Bắc Kinh để hưởng thụ một chút không khí của hội viên câu lạc bộ đấy sao?
Triệu Quốc Đống nhún nhún vai.
- Thật là ngại quá! Có lẽ Daisily cũng không ý thức được là điều này thật sự là rất có lỗi.
Lưu Kiều cũng mỉm cười, nói:
- Cũng may là Quốc Đống cậu đến đây. Chứ nếu không thì chúng ta làm sao có thể gặp lại nhau được đây?
- Không sao. Có thể gặp lại được Lưu tiểu thư xem như là cũng đáng giá rồi.
Triệu Quốc Đống cười vang nói:
- Thời gian Lưu tiểu thư ở Bắc Kinh bình thường rất nhiều phải không?
- Ừ, bằng thời gian ở Hongkong. Còn lại thì thường là thời gian ở trên máy bay là nhiều nhất.
Lưu Kiều thở dài một hơi.
- Trời sinh là số ngựa rồi. Không có cách nào cả.
Lưu Kiều thấy đối phương không hề muốn đề cập đến ý định tương thân lần này thì trong lòng cũng đoán chừng có lẽ người thanh niên trước mặt mình cũng không có hứng thú gì với lần tương thân này, dường như cũng chỉ là vì áp lực mà đến. Cũng không biết là ai làm mối cho cậu ta nữa.
Lưu Kiều tuy rằng chủ yếu tập trung ở kinh doanh, nhưng khá là mẫn cảm đối với bất kỳ gió thổi lá bay nào trên chính đàn trong nước.
Lưu Nham của nhà bác cả là làm ở một bộ phận nào đó trong Bộ Thương mại. Hiện giờ Phó bộ trưởng Thái Chánh Dương được phân công quản lý lĩnh vực đó là đi lên từ phía An Nguyên, nghe nói là rất được vị đại nhân vật được xưng là thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn kia coi trọng. Chỉ cần cân nhắc như thế, Lưu Kiều cũng đại khái có thể đoán được, người giật dây lần này là ai.
Có tầng quan hệ này, nhìn qua người kia kiến thức, cách nói năng cũng không kém. Khó trách cậu ta có thể thăng chức từng bước như cá gặp nước. Trong lòng Lưu Kiều cũng hơi động. Lúc này, thế hệ thứ ba ở Lưu gia mặc dù đông, nhưng chủ yếu là làm kinh doanh nhiều, những người đặt chân trên con đường làm quan lại không có mấy ai.
Daisily có vẻ cũng là trên con đường chính trị. Nhưng là con gái kế tục sự nghiệp của bố, cũng là đi vào ngành ngoại giao thôi.
Ngành ngoại giao này quá mức đặc thù, chịu giới hạn rất lớn. Sau này nếu muốn đổi nghề chỉ sợ sẽ không dễ dàng. Hơn nữa, trong lúc nói chuyện tâm sự hàng ngày với Daisily cũng cảm thấy cô hình như không có ý định ở phương diện này. Khó trách Lưu Nham kia thường xuyên than thở, Lưu gia thật sự là sắp trầm luân rồi.
Sau khi nói mấy câu ít ỏi, không khí dường như có chút tẻ nhạt. Lưu Kiều cũng ý thức được rằng chỉ sợ đối phương cũng là tới để hoàn thành nhiệm vụ thôi, chỉ còn chờ mình nhấc người lên là chuồn mất. Cô cũng có chút tiếc nuối. Tuy rằng Daisily chưa chắc đã có lòng muốn suy xét vấn đề cá nhân, nhưng người thanh niên trước mắt cô đây là người nổi bật nhất trong số những người cùng tầm tuổi này mà cô từng gặp.
Vừa không giống như những kẻ là con nhà quý tộc, những kẻ hoặc là lên mặt ông cụ non, hoặc là bừa bãi không kiêng dè gì ai. Cũng không giống như những kẻ vắt đầu vắt óc tìm mưu kế muốn hướng lên trên con đường quan chức. Ừ, nói thế nào nhỉ, luôn làm cho người ta có một cảm giác là che giấu rất sâu, làm cho người ta khó có thể nhìn thấu được đằng sau cách nói chuyện nho nhã lễ độ và thú vị còn cất giấu cái gì. Nhưng người trẻ tuổi chính là trẻ tuổi, trong lúc nói chuyện, trong ánh mắt đối phương toát ra ánh nhìn sáng rực luôn là những lúc vô ý bộc phát lộ ra một chút gì đó, là dã tâm hay là hùng tâm? Cũng có thể là dục vọng chăng? Giấu đầu hở đuổi hay là ngẫu nhiên lộ ra? Lưu Kiều có chút không xác định được.
Mãi cho đến khi đưa mắt nhìn theo Lưu Kiều rời đi, rốt cục Triệu Quốc Đống mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn thật sự không ngờ lần này tương thân lại có thể tạo thành quan hệ với người phụ nữ này. Đối phương dường như cũng không có ý định che giấu cái gì. Từ dòng họ của đối phương có thể cảm thấy được một số thứ. Không phải đơn giản chỉ một hai câu là có thể miêu tả khái quát được về Lưu gia. Tuy rằng Triệu Quốc Đống cũng không rõ ràng lắm những mưa gió ở tầng lớp trên, nhưng có một chút có thể khẳng định: Có thể được Thái Chánh Dương dốc hết tâm trí sắp xếp cho mình, đương nhiên không thể là kẻ đầu đường xó chợ được.
Tuy nhiên phương pháp này cũng không có nghĩa là bản thân mình có thể chấp nhận được. Triệu Quốc Đống không muốn cả hôn nhân và tình cảm của mình đều biến thành một gánh nặng, một ràng buộc. Cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Nếu như liều lĩnh theo đuổi ứng xử vì cái gọi là ghế trên kia, thì cũng không tránh khỏi rất thấp kém.
Xe Audi vững vàng hòa vào dòng xe cộ. Trong điện thoại truyền đến tiếng đổ chuông tút tút đều đặn. Lại gọi lại, rồi lại không có sóng dịch vụ. Lưu Kiều thở dài một hơi, gập điện thoại vào. Một người thanh niên khá được. Tuy rằng chưa chắc đã phù hợp với Daisily, nhưng Lưu Kiều xem ra ít nhất là đáng để kết giao. Chỉ tiếc Daisily không phải thường nhân. Tâm tư của cô thì đến cả Lưu Kiều, là người tự nhận là hiểu cô nhất cũng không nắm bắt được chính xác.
Triệu Quốc Đống nhận được điện thoại của Thái Chánh Dương là khi đang trên đường đến cuộc hẹn với Khấu Linh. Nghe thấy Triệu Quốc Đống đã cùng đối phương đến quán bar ngồi rồi, Thái Chánh Dương cảm thấy kinh ngạc. Y nhớ mang máng Lưu Nham nói rằng em họ gã hình như có tính không thèm để mắt đền đàn ông, tính cách rất là lạnh lùng, cao ngạo. Thế mà Triệu Quốc Đống làm thế nào mà có thể hấp dẫn được đối phương nhỉ?
Tuy nhiên Thái Chánh Dương vẫn là vui mừng khi nghe thấy tin tức tốt như thế. Ít nhất cũng chứng minh được rằng người mà mình lựa chọn giới thiệu cũng đủ sức hấp dẫn.
- Daisily, làm không tồi đâu. Không ngờ được có mấy người muốn tìm cô cũng không tìm được.
Một người đàn ông mặc bộ đồ dã chiến cười dài đi tới, gật gật đầu, trên mặt lại có chút tiếc nuối.
- Tuy nhiên bây giờ hình như cơ hội cô được sử dụng những thứ này thật sự không còn nhiều nữa.
Trên mặt cô gái cũng xẹt qua một tia tiếc nuối và bất đắc dĩ. Chuyện gì cũng không có khả năng thập toàn thập mỹ. Ngẫm lại sự an bài trong chính nhà mình, cô lại cảm thấy phiền lòng. Quyết tâm của cô tuy rằng khiến cho thủ trưởng rất là thưởng thức, thậm chí khen ngợi. Nhưng thưởng thức thì thưởng thức, vẫn không thể chống lại được áp lực từ phía các bậc bề trên. Đây tất cả đều là do gia đình mình. Có đôi khi cô thậm chí còn có chút hận chính bản thân và gia đình mình nữa. Vì thế mà mình không thể đi làm những việc mình thích được.
- Thấy không? Tôi muốn những chuyện của bản thân tôi vẫn là do chính tôi tự quyết định.
Ngay cả bản thân cô gái cũng cảm thấy lời nói này có vẻ yếu đuối và vô lực. Nếu như chính mình tự quyết định vận mệnh của mình được thì cũng đâu cần phải lấy nhiệm vụ đi đến học viện cộng đồng và quốc tế Wilson để học trong hai năm. Người trong nhà hi vọng mình cũng giống như họ, làm những nhân viên ngoại giao một người hai mặt chứ không phải ẩn thân đi trong bóng đêm.
- Daisily, đôi khi nghĩ thoáng ra một chút. Cảnh ngộ con người vốn cũng rất kỳ diệu. Những điều cô muốn làm chưa chắc đã được như ý nguyện là chuyện bình thường. Nhưng mà cô không thích cũng chưa chắc đã không thể có hiệu quả kỳ diệu giống nhau đâu.
Người đàn ông mặc bộ đồ dã chiến mỉm cười:
- Mọi chuyện đều không thể tuyệt đối được. Có lẽ cô có thể kiêm được cả hai vai chăng.
Cô gái lắc đầu. Tuy rằng lời nói trấn an của đối phương làm cô rất khoái trá, nhưng cô biết điều đó không thật. Những gì mình muốn và những gì mình phải làm cho tới bây giờ lại không hề trùng lặp nhau. Mấy từ “hiệu quả như nhau” này miễn cưỡng thì có thể nói được, nhưng cũng không phải là cuộc sống mà mình vốn hy vọng.
Phất tay ra hiệu tạm biệt với đối phương, cô gái đi vào phòng bên cạnh thay quần áo.
Mấy phút sau, một cô gái trang điểm tao nhã điềm tĩnh thướt tha đi ra bãi đỗ xe ở phía sau tòa nhà. Một chiếc xe Audi nhìn qua vô cùng mộc mạc đơn giản nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe, đi ra khỏi khuông cửa hậu, lẫn vào một con đường núi đầy màu xanh.
Xem thêm...