Phan Xảo vào thấy Lục Nhị liền chào, Lục Nhị cũng biết Triệu Quốc Đống còn có công việc, không thể cứ mãi ngồi nói chuyện với mình nên cô rất ngoan ngoãn đứng lên chào Triệu Quốc Đống rồi cùng Phan Xảo đi ra.
Phan Xảo cũng là người khôn khéo, đến làm việc ở ban như cá gặp nước, chính xác mà nói là chủ trì công việc của văn phòng ban tốt hơn hẳn Uông Tòng Hỉ. Từ viết văn bản, bố trí công việc, lịch trình hàng ngày đều có thể nắm bắt chính xác tâm tư của Triệu Quốc Đống. Đây là điều khá khó được.
Ngay cả Điền Vĩnh Thái không mấy khi khen người cũng khen Phan Xảo mấy lần, y cho rằng Phan Xảo chủ trì công việc văn phòng nên công việc trót lọt hơn, hiệu quả cũng cao hơn.
Uông Tòng Hỉ quá câu nệ, cổ hủ, làm việc đúng quy củ nhưng thiếu linh hoạt. Theo Triệu Quốc Đống thấy tốt nhất Uông Tòng Hỉ nên sang sở Nội vụ, làm người phối hợp, truyền tin là tốt. Phan Xảo mới đầu lên ban có không ít người không phục nhưng bây giờ lại nhận được nhiều lời khen, đây chính là do cô dùng biểu hiện của mình để chinh phục lòng người.
Không nóng không lạnh, tiến lui có chừng mực, đây là yêu cầu của Triệu Quốc Đống với chánh văn phòng. Phan Xảo làm được, lại còn làm Triệu Quốc Đống cảm thấy bất ngờ là đối phương rất biết ý của lãnh đạo, làm được đến bước này chính là một chánh văn phòng xuất sắc.
Ví dụ như lúc này Phan Xảo rất tự nhiên nói với Triệu Quốc Đống rằng Hoắc Vân Đạt và Hướng Quân đã đến Côn Châu. Như vậy mấy cán bộ từ Ninh Lăng tới có thể ngồi lại để tăng thêm phần náo nhiệt.
Phan Xảo rất nhạy bén Triệu Quốc Đống đang tiếc không sớm thông báo hai người Hoắc Vân Đạt đến để ngồi. Hồng Sơn quá xa nên bây giờ báo sợ là không kịp. Hắn không nghĩ Phan Xảo đã sớm tính được điểm này mà gọi hai người kia.
Cuối năm đủ tin đồn được truyền ra.
Đầu tiên là hướng đi của Đào Hòa Khiêm, có lời đồn Đào Hòa Khiêm sẽ đến làm Tổng cục trưởng tổng cục quản lý giám sát an toàn sản xuất, do Trương Bảo Quốc làm chủ tịch tỉnh. Cũng có lời nói Đào Hòa Khiêm sẽ sang tỉnh Quế làm chủ tịch tỉnh.
Cũng có lời đồn Trương Bảo Quốc có thể sẽ sang Kiềm Nam làm chủ tịch tỉnh, Triệu Quốc Đống rất có thể lên làm phó bí thư thị ủy, tin này truyền rất xa, không ít người chú ý. Tin tức mới nhất nói một vị ủy viên thường trực Bộ Chính trị rất hài lòng với tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống, cho nên muốn đồng chí Trương Bảo Quốc để Triệu Quốc Đống lên thay.
Đương nhiên cũng không thiếu quan điểm khách quan cho rằng Triệu Quốc Đống mới làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam chưa đầy năm, khả năng điều chỉnh là rất nhỏ. Nếu nói năm nay là năm diễn ra Đại hội Đảng lần thứ 17 thì khả năng này mới lớn.
- Vĩnh Thái, đừng nghe mấy lời đồn bên ngoài làm gì. Anh cũng làm công tác tổ chức, anh cảm thấy mấy lời đồn bên ngoài là có thể định đoạt cán bộ cấp phó tỉnh như tôi sao?
Triệu Quốc Đống một bên đọc lướt qua văn bản, một bên thản nhiên nói.
- Cuối năm có không ít công việc, chúng ta nên đặt tâm trí vào việc mình cần làm. Cuối năm làm nhiều một chút cũng có thể giảm không ít áp lực cho năm tới. Cta cũng có thể nhanh chóng lên được kế hoạch làm việc trong năm. Trong năm tới tôi cũng muốn thực hiện lời hứa của mình. Cứ đầu năm đều muốn đến các thành phố, thị xã một chuyến, tìm hiểu tình hình triển khai công việc trong năm của các nơi.
- Hắc hắc, trưởng ban Triệu, tuần trước tôi lên Bắc Kinh họp, cục trưởng Tạ - Cục cán bộ số hai cũng hỏi tới ngài. Tôi cảm thấy vẻ mặt y có chút thần bí nên hỏi là có chuyện gì. Y không chịu nói nhiều mà chỉ nói là hỏi một chút mà thôi. Có thể hỏi người như vậy sao?
Điền Vĩnh Thái lắc đầu nói.
- Tôi vẫn thấy không có lửa làm sao có khói, những người khác đi đâu tôi không quan tâm nhưng hướng đi của ngài tôi không thể không để trong lòng.
- Được rồi, anh có tâm tư này thì chia sẻ công việc với tôi là được, đừng để tôi ngày nào đó mệt quá ngã xuống.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng nói.
- Lời đồn chỉ là cho kẻ nửa mê nửa tỉnh, anh không đến mức muốn như vậy chứ?
- Đó là lời đồn thì mới là giả, nhưng nếu không phải lời đồn thì sao?
Điền Vĩnh Thái hỏi lại một câu.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra hình như đang suy nghĩ vấn đề này. Một lúc lâu sau hắn mới lạnh nhạt nói:
- Chúng ta là Đảng viên, cách mạng cần chúng ta đến đâu thì chúng ta đến đó làm. Những lời này mặc dù nói ra như an ủi mình nhưng chúng ta là cán bộ lãnh đạo cũng chỉ có thể nói như vậy.
- Phục tùng an bài của tổ chức nhưng thật lòng mà nói tôi mới làm quen công tác tổ chức nên muốn có thêm thời gian. Nhưng Trung ương có cân nhắc của mình, chúng ta không thể nào thay đổi chỉ có thể cố gắng thích ứng mà thôi.
Sau khi Điền Vĩnh Thái rời đi, Triệu Quốc Đống rơi vào dòng suy nghĩ. Lời đồn biến thành sự thật như vậy không còn lời đồn nữa mà đó là tin tức chính xác.
Lưu Thác ngày hôm qua gọi điện thoại tới rất mờ mịt hỏi tình hình công việc của mình, Triệu Quốc Đống liền cảm thấy kỳ quái nhưng hắn hỏi Lưu Thác, Lưu Thác ở bên kia lại có chút do dự, có lẽ y không biết được tin tức chính xác. Lưu Thác chỉ nói là Lãnh đạo trung ương rất coi trọng năng lực và giải thích trong công tác kinh tế của mình.
Nhưng coi trọng là một việc, coi trọng năng lực của mình đâu chỉ có một người. Triệu Quốc Đống không khỏi tự hào mà nghĩ. Nhưng nền chính trị Trung Quốc có một thói quen đó là không thể vì suy nghĩ của một cá nhân nào đó mà phá vỡ, tất cả phải tuân theo văn bản và quy tắc để tồn tại và tiến hành.
Triệu Quốc Đống không cho rằng mình ở lại Điền Nam là việc xấu.
Làm trưởng ban tổ chức cán bộ gần năm khiến hắn có nhiều chỗ lợi. Mặc dù hắn không quá thích công việc này nhưng hắn phải thừa nhận không có một năm rèn luyện ở chức trưởng ban tổ chức cán bộ thì hắn không hiểu sâu được việc Đảng tổ chức và chính quyền vận tác, chấp hành như thế nào, cũng khó thể nào cảm nhận được cách vận dụng quyền lực.
Triệu Quốc Đống tin rằng nếu tiếp tục làm trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam, như vậy trong năm nay mình có thể làm tốt hơn so với năm trước nhiều,nhưng có phải là tốt nhất hay không thì lại theo đánh giá của từng người.
Quan trọng nhất chính là quyền lựa chọn không phải do mình, mình thậm chí không có quyền được biết tin. Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi cười cười tự giễu bản thân. Có câu nói không thể thay đổi vận mệnh bị cưỡng hiếp thì chấp nhận hưởng thụ, đúng là ứng với tình huống của người theo chính trị.
Đương nhiên đợt tết này Triệu Quốc Đống không định ở lại Côn Châu, nếu có thể sớm đi là tốt nhất.
Làm trưởng ban tổ chức cán bộ rất nhiều lúc người ta đến đưa quà, mời ăn anh từ chối là không tiện, chẳng những phải đi ăn uống, có đôi khi không thể không đối mặt vài tình huống “Bất khả kháng”. Ví dụ như một cấp dưới lơ đãng để lại một phong bì không quá phong phú, hoặc là lãnh đạo công ty nào đó nhiệt tình tặng anh một món đồ công nghiệp xa xỉ, anh nhận cũng không tiện, không nhận cũng không tiện, nhận lấy còn phải nghĩ biện pháp để xử lý, cũng không thể nào làm tổn thương tâm ý người ta nhưng lại không thể đi ngược nguyên tắc.
Triệu Quốc Đống có đôi khi còn suy nghĩ nếu như mình có thể đi trước tết mười hôm có lẽ tránh được nhiều phiền phức không cần thiết. Nhưng đây là điều không thực tế, hơn nữa thời này dù là mình ở Bắc Kinh chỉ sợ cũng có người theo tới như con ruồi. Địa chỉ nhà lãnh đạo không phải bí mật với bọn họ, bọn họ có khi có biện pháp đột phá bí mật mà anh tự nhận giữ kín.
Điền Nam mùa đông khá ấm áp, hơn hẳn Bắc Kinh đông lạnh và An Nguyên ẩm ướt, u ám. Nhưng Triệu Quốc Đống không thể không về tỉnh An Nguyên sau đó lên Bắc Kinh.
Thời tiết mặc dù tốt nhưng không thể nào so sánh được sức hấp dẫn từ con người.
Bên An Nguyên kia mới là nhà của mình, mà ở Côn Châu, Triệu Quốc Đống vẫn luôn có cảm giác mình là người qua đường. Có lẽ mình ở Côn Châu hai ba năm thì cảm giác này mới dần biến mất. Mà Bắc Kinh thì Triệu Quốc Đống lại thấy đó như là một cung điện, mình đến đó là có thu hoạch. Hơn nữa còn có một người chờ đợi mình ở Bắc Kinh nữa.