Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới nằm xuống giường, điện thoại vang lên. Triệu Quốc Đống nhìn số rồi ra hiệu Cù Vận Bạch đừng lên tiếng, lúc này mới nghe điện.



Là Hùng Chính Lâm gọi tới, y hỏi Triệu Quốc Đống có phải gọi cho mình không?



Triệu Quốc Đống hơi do dự rồi nói ra vấn đề mình định hỏi. Hùng Chính Lâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Triệu Quốc Đống mà chỉ nói rất nhanh sẽ biết.



Triệu Quốc Đống không hỏi thêm, câu này của Hùng Chính Lâm đã nói rõ rất nhiều.



- Người kia xong rồi.

Bỏ máy, Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói, hắn cảm thấy rõ Cù Vận Bạch ở bên run lên.

- Vì việc gì vậy?



- Còn chưa rõ nhưng chắc không khó để nghĩ. Với cán bộ cấp phó bộ trưởng như hắn thì ngoài vấn đề kinh tế thì còn gì có thể đánh ngã hắn.

Triệu Quốc Đống rất tự nhiên.

- Ngay cả Bồi ca cũng khó chịu, em nghĩ hắn đáng đi đời. Loại sâu mọt đó có thể bò tới vị trí này không biết bên Ủy ban kỷ luật và Ban Tổ chức cán bộ Trung ương lúc khảo sát làm ăn như thế nào.



Cù Vận Bạch một lúc lâu không nói, chỉ dán mặt mình vào ngực Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống biết Cù Vận Bạch lo gì nên cười một tiếng:

- Có phải là lo cho em không?



- Ừ, vị trí của em bây giờ rất mẫn cảm. Hơn nữa em lại muốn làm chuyện gì đó khó tránh khỏi đắc tội rất nhiều người. Chị lo nhiều người theo dõi em, chẳng may quan hệ giữa chị và em bị người phát hiện thì không phải hại em sao?

Cù Vận Bạch ngẩng mặt thở dài nói.



Triệu Quốc Đống sao không rõ điểm này. Đêm nay hắn đến chỗ Cù Vận Bạch cũng là khá mạo hiểm, Bắc Kinh khác địa phương, tình hình phức tạp. Hơn nữa mình ở đây khá xa lạ, nếu như bị ai túm được nhược điểm thì có thể nói là xong đời.



Chỉ là hắn cảm thấy mình rất có lỗi với Cù Vận Bạch, sao có thể nhẫn tâm không đến bên cô. Hơn nữa Cù Vận Bạch đã là một phần trong tim hắn, không bao giờ vứt bỏ được. Mặc dù là mạo hiểm nhưng hắn vẫn thấy nên làm như vậy.



- Hại em? Phải là em hại chị mới đúng. Giữa em và chị còn nói ai hại ai sao?

Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.



Sau cơn vui thích, Cù Vận Bạch chỉ cảm thấy mình như đống bùn không buồn cử động, cứ như vậy nằm trên giường, không còn sức mà nói chuyện. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn rất khỏe mạnh, liên tục làm cô lên đỉnh, không ngừng "hành hạ" cô. Nhưng cô lại thích sự hành hạ đó. Nhớ đến hành vi vừa nãy của mình, cô không tránh khỏi thấy nóng mặt.



Phụ nữ thật sự không thể không có đàn ông, chỉ cần cảm thấy sự tồn tại của hắn, Cù Vận Bạch cảm thấy mình kiên định hơn. Mỗi lần gặp hắn xong, cả một hai tuần sau cô đều thấy tâm trạng mình tốt hơn bình thường nhiều. Có đôi khi Cù Vận Bạch cũng cảm thấy khó tin, nhưng tâm trạng phụ nữ chính là như vậy, cũng không biết tại sao.



- Chị cũng đã nói qua với Bồi ca. Mọi người lo chính sách quốc gia sẽ thay đổi nên dự định giảm đầu tư vào đô thị cấp một, chuyển hướng phát triển sang một số đô thị cấp hai, cấp ba thích hợp. Đương nhiên đô thị cấp một vẫn là trọng điểm hiện tại nhưng tập đoàn cũng định chuẩn bị từ bây giờ.

Cù Vận Bạch rúc vào lòng Triệu Quốc Đống, lẳng lặng lắng nghe tim hắn đập.



- Có suy nghĩ như vậy coi như sáng suốt, đô thị cấp một tuy là nơi kiếm tiền tốt nhưng lại mạo hiểm, chủ yếu nằm ở chỗ quốc gia có hạ quyết tâm hay không? Bây giờ cũng khó nói.



Triệu Quốc Đống vuốt ve mái tóc đen nhánh kia. Dây buộc tóc được tháo ra làm nó chảy xuôi trên vai, đen trắng rõ ràng, từ bên cạnh có thể thấy nửa bờ ngực căng tròn đè lên ngực mình. Lúc này Cù Vận Bạch như một con cừu non ngoan ngoãn.



- Đúng, chị phải lập tức gọi điện cho Bồi ca cùng Kiều Huy, không bọn họ ngủ không yên.

Cù Vận Bạch như nhớ ra gì đó nên ngồi dậy, nửa thân trần xuất hiện trước mặt Triệu Quốc Đống làm mắt hắn mở to hết cỡ.



- Vận Bạch, chị gọi điện không phải lộ em đang ở bên chị sao?

Triệu Quốc Đống cười nói.



- Bồi ca cùng Kiều Huy chắc không có vấn đề. Nếu ngay cả bọn họ cũng có chuyện thì chị còn có thể tin ai?

Cù Vận Bạch bị câu nói này của Triệu Quốc Đống làm cô hơi buồn phiền.



- Em chỉ đùa mà thôi, bọn họ muốn hại chị chính là hại bọn họ. Thiên Phu nếu có chuyện thì nhất định ảnh hưởng đến tiền của bọn họ.

Triệu Quốc Đống trêu đùa.



- Ôi, Quốc Đống, có đôi khi chị phát hiện cá và tay gấu không thể cùng kiêm nhiệm. Sự phát triển của Thiên Phu vốn cũng không dựa vào quyền lực của em, nhiều lắm em chỉ phán đoán phân tích giúp mà thôi. Bây giờ Thiên Phu vẫn phải né tránh các nơi em công tác, em nói có phải tự tìm khổ cho mình không? Nếu em không làm công việc bây giờ thì tốt biết mấy.

Cù Vận Bạch thở dài nói.



- Có được có mất, em thật ra cảm thấy bây giờ rất tốt. Thiên Phu nếu có thể toàn diện biến thành công ty lên thị trường chứng khoán thì tốt nhất.

Triệu Quốc Đống cũng thở dài một tiếng.



Cuộc sống cứ thế trôi đi. Đúng như Triệu Quốc Đống nói, vị phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh kia xong đời vì vấn đề kinh tế.



Một vị phó chủ tịch thành phố nói gục là gục, hai chữ nghiêm túc của Đảng cộng sản có thể nói là ác mộng với tất cả kẻ có ý đồ xấu. Mặc dù ngay cả Triệu Quốc Đống đôi khi cũng cảm thấy không được tự nhiên. Dù sao hắn cũng không hoàn hảo, dù đó chỉ là vấn đề cuộc sống cá nhân nhưng cũng đủ làm hắn thân bại danh liệt.



Cơn phong ba của về quyền nhập khẩu nguồn nguyên liệu phân kali cũng dần lắng lại, truyền thông sau thời gian theo đuổi cũng dừng lại. Nhưng chỉ người trong ngành mới biết lỗ hổng này mở ra tạo thành ảnh hưởng lớn như thế nào với cả ngành. Ít nhất bao người động tâm, điển hình nhất là các công ty tư nhân trong ngành phân bón đã liên hợp đi ra nước ngoài, đầu tiên là Canada tiếp theo chính là Nga cùng Kazakhstan.



So sánh với công ty nhà nước gióng trống khua chiêng thì công ty tư nhân im ắng hơn nhiều, bọn họ càng coi trọng cơ hội do chính sách quốc gia thay đổi mang tới.



Một cuộc hội thảo do hiệp hội quản lý phân bón Trung Quốc tổ chức. Ủy ban kế hoạch phát triển, Bộ Thương mại cùng với Ngân hàng phát triển quốc tế, Ngân hàng phát triển quốc gia, Ngân hàng Công thương.. đều phái nhân viên tham gia.



Một vị trưởng phòng có cấp bậc khá thấp ở Cục phối hợp ngành nghề Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia tham gia hội thảo làm nhiều người thất vọng, nhưng tinh thần mới mà vị trưởng phòng này mang tới cũng làm nhiều người rung lên.



Theo cách nói của y thì chính sách quốc gia sẽ dần thay đổi nhằm đảm bảo nguồn cung ứng phân bón trong nước, đồng thời cũng yêu cầu các hệ thống tài chính hỗ trợ các công ty đi ra nước ngoài khai thác nguồn nguyên liệu, chỉ cần điều kiện thích hợp là được tài chính giúp đỡ.



Nhiều người muốn biết đây có phải ý của Trung ương không? Bọn họ vốn hy vọng phó chủ nhiệm phụ trách quản lý cục phối hợp ngành nghề - Triệu Quốc Đống tham gia, nhưng ngay cả một tên cục trưởng cũng không tới điều này làm nhiều người lo lắng. Dù sao trọng lượng một tên trưởng phòng không nhiều, nhất là liên quan đến chính sách đầu tư nước ngoài của quốc gia. Vị nào đó của Bộ Thương mại phát biểu cũng như là tuân theo ý của Ủy ban kế hoạch phát triển.



- Vi Phong, vừa lúc anh muốn lên Bắc Kinh, chuyện này có lẽ cần anh đi chứng thực.

Quách Đạo Thành ngồi ở vị trí đối diện, hai bên mai đã có điểm bạc nhưng vẫn trông khá tinh thần. Y vừa xem văn bản vừa nói:

- Tôi đã gọi điện nói chuyện với Phó thủ tướng Tô, y cũng nói chính sách cụ thể và quyền chứng thực là do Ủy ban kế hoạch phát triển phụ trách, Bộ Thương mại phối hợp. Nói cách khác Ủy ban kế hoạch phát triển đưa ra chính sách vào lúc nào cũng ảnh hưởng rất lớn đến bước tiến của tập đoàn hóa chất Tề Lỗ chúng ta, chúng ta cần phải biết rõ lúc nào bọn họ có chính sách.



- Bí thư Đạo Thành, việc này đáng lẽ nên do phó chủ tịch Hoán Quý hoặc Bác Minh phụ trách mới đúng chứ? Tôi lên Bắc Kinh lần này chủ yếu là tới Ban Tổ chức cán bộ Trung ương báo cáo về công tác cho lần tuyển cử sắp tới, để tôi làm cái này sợ là không tốt.

Nhâm Vi Phong có chút khó xử nói.



- Anh cũng biết hai người bọn họ tranh luận không ít với Ủy ban kế hoạch phát triển về việc chỉnh hợp ngành thép. Hôm qua Nghiễm Lan trao đổi với tôi, anh ta muốn nhờ anh chạy một chút. Dù sao vị chủ nhiệm Triệu kia cũng cộng tác nhiều năm với anh, anh cũng khá quen thuộc tính cách đối phương. Chuyện này anh cứ nhận đi, công việc cụ thể vẫn do bên ủy ban làm, nhưng giao tiếp với Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì anh quan tâm nhiều một chút.



Quách Đạo Thành là cán bộ từng bước trưởng thành từ cơ sở đi lên của Tề Lỗ. Ngoài việc trước khi lên làm phó chủ tịch tỉnh đã lên Bộ Thương mại rèn luyện một năm ra thì thời gian còn lại đều công tác ở Tề Lỗ. Y có thể nói rất có tình cảm với Tề Lỗ. Y và Nhâm Vi Phong cũng quen từ trước, lúc Nhâm Vi Phong làm phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế tỉnh thì y là phó chủ tịch tỉnh. Nhâm Vi Phong đến làm Phó thị trưởng thường trực Lam Đảo thì y là phó chủ tịch thường trực tỉnh, hai người vẫn duy trì quan hệ khá tốt nên y mới có thể nói chuyện tùy ý với Nhâm Vi Phong như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK