Mặt Triệu Quốc Đống không chút thay đổi, tay gõ gõ lên thành ghế.
- Nơi như câu lạc bộ Kim Đỉnh ở An Nguyên này có đến bao nhiêu? Tôi thấy các câu lạc bộ tư nhân ngoài mặt đều là ra vẻ, thực ra trong đó chính là sân khấu để một số cán bộ lãnh đạo cùng nhà kinh doanh vô lương tâm tụ tập, là hoạt động treo đầu dê bán thịt chó, giao dịch quyền tiền, tiền sắc. Tôi cảm thấy cần phải diệt trừ ung nhọt này, khuyến khích dân chúng giám sát.
Bị Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Khâu Nguyên Phong có chút xấu hổ. Nói thật khi điều tra vấn đề của câu lạc bộ Kim Đỉnh, hắn có khuynh hướng theo Bộ Phú Hải, bắt lớn thả nhỏ, bắt nhân vật có ảnh hưởng trọng điểm, về phần tôm tép thì không cần làm quá. Đây không phải chuyện tốt đáng tuyên dương, tuyên truyền gì cả mà, chính là việc xấu bôi đen Đảng ủy, chính quyền.
Nhưng bởi vì từ chỗ Điêu Nhất Bằng mà thoáng cái bắt được Vu Triết, vụ án bay lên tới tầm cao khác. Nếu như nói anh dám tùy tiện kết thúc vụ án thì rất có thể Ủy ban kỷ luật sẽ tới hỏi thăm, nhưng nếu điều tra tiếp xuống thì chuyện, người dính vào sẽ càng lúc càng nhiều. Vì thế ở vấn đề này Sở công an khá rối rắm.
Bộ Phú Hải và Khâu Nguyên Phong cũng tổ chức nghiên cứu mấy lần, cũng đã báo cáo qua vấn đề này với đảng ủy chính pháp. Tôn Trường Thanh vẫn không tỏ rõ thái độ, chỉ nói cần điều tra rõ vấn đề được phản chiếu, không nói xử lý vấn đề liên lụy như thế nào, là tiếp tục điều tra hay cứ như vậy thu quân.
- Quốc Đống, tình hình An Nguyên bây giờ không quá tốt, nhất là không khí chính trị An Đô càng kém. Dư luận xã hội đều chú ý đến vụ việc lần này, có thể nói rất kích động. Mặc dù đều là chuyện mấy năm trước nhưng cũng phải chiếu ra được mặt xấu của chính trường, làm dân chúng dần mất tin tưởng. Ở vấn đề này tôi thấy cần thận trọng, vừa phải nghiêm túc xử lý mấy người kia nhưng cũng nên tìm cơ hội thích hợp để dân ý chuyển sự chú ý, tránh tạo thành ảnh hưởng quá xấu, làm cho trong mắt dân chúng thấy quạ trên đời đều đen cả.
Triệu Quốc Đống cũng biết ý kiến của Khâu Nguyên Phong là chính xác. Mình vừa nãy nói chẳng qua là tức giận nhất thời. Đối mặt với dân ý xao động thì bây giờ cần chính là bình tĩnh ứng phó. Vừa phải tôn trọng dân ý nghiêm túc xử lý nhân viên liên quan, lại cần khống chế dẫn dắt tâm trạng của dân chúng, cho thấy Đảng ủy, chính quyền tuyệt đối không nương tay ở vấn đề tham ô, tham nhũng.
Nhưng làm như thế nào xử lý đúng chừng mực cũng là kỹ thuật của lãnh đạo.
- Khâu ca, tôi cũng không giấu anh, trung ương và tỉnh đều hạ quyết tâm điều chỉnh bộ máy hai cấu của Thành phố An Đô, cho nên đối với việc Ủy ban kỷ luật trung ương và tỉnh hành động thì các phương diện đều phải tích cực phối hợp, không phá không lập. Tôi nghĩ An Đô tích tệ nhiều lần, điều chỉnh một hai lãnh đạo chủ yếu khó có thể diệt trừ tận gốc ung nhọt. Trung ương cũng thấy điểm này, trước đó tôi trao đổi với bí thư Lăng, phối hợp với động tác lần này của trung ương thì cần thiết thực tiến hành thanh trừ không khí cổ hủ, trầm lắng của An Đô, vừa đổi lại tư tưởng, vừa đổi người thì mới có thể đạt được mục đích.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng ngẩng đầu nhìn trần nhà như đang suy nghĩ gì đó.
- Mấy năm qua An Nguyên phát triển nhìn như tốt thực ra tích tệ không ít. Lúc này An Đô xuất hiện vấn đề và sự cố ở Thông Thành cùng lúc bộc phát, cán bộ lãnh đạo buông tha rèn luyện tố chất chính trị và đạo đức, mất sức khống chế trước tiền tài. Có một số cán bộ lãnh đạo lại có tác phong phù phiếm chỉ biết đến thành tích, quên đi nhu cầu căn bản của dân chúng, bỏ qua quy luật phát triển khoa học.
Khâu Nguyên Phong lần đầu tiên thấy Triệu Quốc Đống uể oải như vậy. Triệu Quốc Đống giống như tìm được đối tượng thổ lộ, nói hết những gì không thoải mái trong công việc ra, lúc này mình chính là người nghe tốt nhất.
Trạng thái này kéo dài nửa tiếng Triệu Quốc Đống mới ý thức được mình nói quá đề tài, nhưng hắn không muốn vì thế mà thu miệng lại nên vẫn tiếp tục nói. Hắn tin Khâu Nguyên Phong, dù về công hay tư thì Khâu Nguyên Phong đều đáng là bạn tốt. mặc dù thân phận và góc độ đã thay đổi nhiều nhưng sự tin tưởng vẫn không thay đổi.
- Chuyện của Lưu ca thì bây giờ tôi cũng không chắc chắn, nhưng từ tình hình hiện nay thì kém hơn khả năng lạc quan mà chúng ta đoán, nhưng tốt hơn so với khả năng bi quan nhất. Về phần kết quả cuối cùng như thế nào thì phải xem chính hắn.
Triệu Quốc Đống cuối cùng đã chuyển đề tài về việc chính.
- Điêu Nhất Bằng không phải cũng đã khai hắn có quan hệ mật thiết với sếp Lưu nhưng lại không có qua lại kinh tế gì sao? Ăn cơm đánh bài thì có gì chứ?
- Vấn đề của Hứa Á Phỉ vẫn ở đó, nhưng đây chỉ là tác phong sống của sếp Lưu, nếu như còn dính chút hành vi lấy quyền mưu lợi riêng thì chỉ sợ phải chuẩn bị tư tưởng.
- Vấn đề kinh tế thì không ai giúp được sếp Lưu nhưng tôi cảm thấy sếp Lưu chắc không thiếu suy nghĩ như vậy chứ. Có ài thứ biết rõ có thể làm mình ngã ngựa mà còn làm thì chính là quá ngu xuẩn.
- Vậy cũng chưa chắc, chuyện ở quốc tế Bình Quả thì Lưu ca làm như thế nào? Nhiều người khuyên như vậy mà sao hắn vẫn cố chấp đến thế? Hừ, lợi làm mờ óc, lời này áp dụng được với vô số người.
Hai người tiếp tục thảo luận vấn đề của Lưu Triệu Quốc, kết luận chính là Lưu Triệu Quốc nhất định xong đời nhưng cũng cho rằng kết quả cuối cùng vẫn còn khả năng thao tác, nếu là phạm tội cũng là tội nặng tội nhẹ cơ mà.
….
- Làm chủ tịch tỉnh nên anh sợ như vậy sao? Anh sợ gì? Sợ đồn đại? Sao trước đây không thấy anh sợ.
Hàn Đông mặc chiếc váy màu xanh trông rất đẹp, phấn chấn, lộ rõ sự thành thục của cô. Dù là người đàn ông nào đi qua cũng vô thức nhìn Hàn Đông, vì thế Triệu Quốc Đống và không thể không xin Hàn Đông đi nhanh.
Ngồi ở đây mặc dù là hành lang không có nhiều người qua lại, cũng không khiến ai chú ý. Nhưng là một nhân vật mẫn cảm chỉ sợ không đầy mười phút sẽ có người phát hiện ngồi trước mặt người phụ nữ xinh đẹp kia là chủ tịch tỉnh.
Hàn Đông nở nụ cười đầy kiêu ngạo, hai người đổi sang góc còn có một chiếc rèm che, chỉ cần không cố ý nhằm vào thì người bình thường tuyệt đối không thấy mặt hai người.
- Hắc hắc, miệng của em vẫn không buông tha anh, nghe nói anh được Thị ủy chọn làm đối tượng khảo sát?
Triệu Quốc Đống cười nói.
Quách Trường Canh – trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy An Đô có quan hệ khá mật thiết với Hàn Độ, mặc dù Hàn Độ rời khỏi An Nguyên đến Thượng Hải nhưng không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người. Hàn Đông làm cán bộ cấp phó huyện có thâm niên ở Ban Tuyên giáo Thị ủy An Đô, lần này Thị ủy An Đô có ý điều chỉnh cán bộ ở quận, huyện và ban ngành thuộc thành phố, Hàn Đông cũng nằm trong số này.
- Ồ, sao anh lại biết?
Hàn Đông nhướng mày kinh ngạc.
- Là trưởng ban Quách nói với anh? Anh rất quen với trưởng ban Quách ư?
- Đừng hiểu lầm, anh không có quan hệ gì với Quách Trường Canh, dù có cũng không liên quan tới việc của em. Không nên không tự tin vào mình như vậy chứ?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Hừ, vậy cũng đúng, anh 37 tuổi có thể làm chủ tịch tỉnh, chẳng lẽ em ít hơn anh một tuổi lại không làm được cấp chính huyện?
Hàn Đông khéo léo phản kích làm Triệu Quốc Đống á khẩu.
- Đương nhiên là được, Thị ủy An Đô đây là không biết dùng nhân tài.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
Hàn Đông không để ý đến lời của Triệu Quốc Đống, cô cẩn thận quan sát hắn.
Cô có thể nhìn ra được trong thời gian này hắn không quá thoải mái, tỉnh liên tục xảy ra chuyện. Nhất là Ủy ban kỷ luật Trung ương tạo cơn lốc phản hủ ở An Nguyên, kéo một phó chủ tịch tỉnh, một loạt cán bộ cao cấp, Thành phố An Đô càng bị đánh sâu hơn, một Phó thị trưởng thường trực, hai chủ tịch quận, cùng với một loạt cán bộ cấp huyện bị Ủy ban kỷ luật dẫn đi. Các cán bộ gặp nhau đều hỏi có biết cán bộ nào bị dẫn đi nữa không.
Công việc của thành phố An Đô bị ảnh hưởng rất lớn, đúng là ở tình huống này nên thành phố xin chỉ thị của tỉnh và quyết định nhanh chóng điều chỉnh nhân sự.