Bữa trưa Triệu Quốc Đống nếu quyết định lưu lại, như vậy mấy người Hác Mộng Hiệp, Trương Hoành Vĩ, Mai Cửu Vinh đều ở lại.
Các thị trưởng đến mời rượu, Triệu Quốc Đống cũng không đùn đẩy nhưng nói rõ tất cả 14 thành phố thị xã phải như nhau, mỗi người nửa chén. Đây coi như là hiếm thấy với Triệu Quốc Đống bình thường không uống rượu buổi trưa.
Ngoài thị trưởng An Đô – Đàm Lập Phong và thị trưởng Đường Giang – Vưu Liên Hương ra thì thị trưởng các nơi khác đều đến đông đủ.
Ăn một bữa trưa, Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ nghiền ngẫm ra gì đó.
Hắn vốn nghĩ Hác Mộng Hiệp là người không tranh giành với đời, không muốn xen vào tranh đấu. Thực ra không phải, Ban Tuyên giáo mấy năm nay không có cán bộ nào ra ngoài được, xem ra Hác Mộng Hiệp là trưởng ban tuyên giáo cũng không hài lòng gì. Nhất là sau khi Tề Hoa làm trưởng ban tổ chức cán bộ, Hác Mộng Hiệp gần như là có vẻ muốn đấu với Tề Hoa. Mà đây lại là cơ hội tốt.
Đẩy Lỗ Năng ra cũng là nước cờ hay. Lỗ Năng làm ở cấp phó giám đốc sở nhiều năm. Dù là từ phương diện nào cũng đủ mức, hơn nữa Lỗ Năng xuất thân hệ thống tuyên giáo, có quan hệ mật thiết với mình, mà trong đợt gió lốc này dù như thế nào cũng có một hai cán bộ cấp giám đốc sở ngã xuống, như vậy cần người lên thay. Lỗ Năng mơ hồ thành một người khá thích hợp.
Chu Hoành Vĩ xong đời, vị trí giám đốc sở tài nguyên môi trường rất nhạy cảm, Lăng Chính Dược nhìn chằm chằm vào đó, bây giờ còn phải xem còn ai ngã xuống nữa.
Hác Mộng Hiệp có lẽ đã xác định ở vấn đề này mình sẽ ủng hộ y, y có lẽ cũng không để ý là ai lên chức mà muốn có người ở Ban Tuyên giáo ra ngoài. Tuy Lỗ Năng và mình có quan hệ mật thiết nhưng dù sao Lỗ Năng cũng làm phó cho Hác Mộng Hiệp nhiều năm, được Hác Mộng Hiệp coi trọng và tín nhiệm. Nếu đẩy được ra ngoài sẽ làm Hác Mộng Hiệp tăng mạnh về uy tín.
Triệu Quốc Đống thấy Lỗ Năng lên chức không phải không có khả năng. Nhưng ở cấp giám đốc sở mình và Hác Mộng Hiệp chỉ có quyền đề cử, quyền quyết định vẫn ở trong tay Lăng Chính Dược. Lăng Chính Dược không phải người dễ đả động, có thể đả động chỉ dựa trên quan hệ lợi ích.
….
Chu Hoành Vĩ nằm mơ cũng thật không ngờ Ủy ban kỷ luật Trung ương nhanh như vậy đã tìm tới cửa. Khi xe Buick suýt nữa đâm vào mình, hắn gần như là nhảy xuống xe mắng nhưng người trên xe đối phương mặt không chút thay đổi, Chu Hoành Vĩ ý thức được mình đã xảy ra chuyện.
Hắn không phải không nghĩ tới mình sẽ có chuyện, Hoàng Trì Trung gặp chuyện, hắn cũng biết. Hắn thậm chí biết Hoàng Trì Trung xảy ra chuyện là khi làm phó thị trưởng Thành phố An Đô dính líu tới công ty bất động sản Hồng Nghiệp. Chu Hoành Vĩ không có qua lại nhiều với công ty này, cùng lắm chỉ là chúc tết mà thôi. Vì thế Chu Hoành Vĩ không sợ.
Nhưng người Ủy ban kỷ luật trung ương đưa hắn tới đây mấy tiếng mà không hỏi một câu, vị chủ nhiệm Lý mặt như khúc gỗ chỉ nói một câu bảo hắn nghĩ lại vấn đề công tác từ khi còn ở quận Hoa Khê tới sở tài nguyên môi trường, sau đó không lộ mặt nữa.
Lúc trước Chu Hoành Vĩ cũng không quá quan tâm. Trên thực tế hắn sớm nghĩ nếu mình bị người của Ủy ban kỷ luật tìm tới thì mình nên ứng phó như thế nào, hắn thậm chí còn mô phỏng vài lần, tự nhận có thể ứng phó được Ủy ban kỷ luật, Viện kiểm sát. Ai ngờ bị đưa vào mấy tiếng, ngoài hai nhân viên đi lại ngoài cửa ra thì không có ai tới hỏi mình một câu nào cả.
Hắn cố gắng muốn thể hiện ra mình rất rộng lượng khi đối phương muốn tìm hiểu công việc của mình, càng thể hiện tự nhiên, đương nhiên còn kèm theo chút oán giận và bất mãn. Hắn cố gắng thể hiện gương mặt bình thường nhất của một cán bộ lãnh đạo bị oan ức, nhưng kiên nhẫn từng chút một biến mất. Hai vị nhân viên kia thậm chí không thèm để ý đến “biểu diễn” của hắn, Chu Hoành Vĩ không thể không nôn nóng và uể oải.
Chẳng lẽ bọn họ đã nắm giữ được gì đó sao? Không thể, mình và Hoàng Trì Trung không có qua lại gì, căn bản không thể dính vào. Mà Hồng Nghiệp mình cũng không dính tới, hắn không tin chuyện Hồng Nghiệp tặng phong bao chúc tết mình từ bao năm rồi mà còn bị bới lại. Thành phố An Đô có từng đó cán bộ lãnh đạo, Tôn Liên Bình đâu, Diêu Văn Trí đâu, cả Quan Kinh Sơn nữa, Hồng Nghiệp không đến tặng sao? Đó còn chưa tính cán bộ lãnh đạo quận huyện. Đám cán bộ đó không dính bụi trần được sao?
Chu Hoành Vĩ bĩu môi, không thể nào.
Đám người Ủy ban kỷ luật trung ương đưa mình tới đây rồi bỏ đó là có ý gì?
Muốn mình chủ động khai báo, Chu Hoành Vĩ cảm thấy đối phương quá ngây thơ.
Có giỏi lấy ra chứng cứ buộc tội mình đi, đợi mình khai nhận đúng là nằm mơ.
Chu Hoành Vĩ đã quyết định phải cứng đến cùng. Hắn muốn xem Ủy ban kỷ luật trung ương nhịn được bao lâu, hắn muốn bọn họ cưỡi hổ khó xuống.
Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Chu Hoành Vĩ, có vài thứ nghĩ tới đơn giản nhưng theo thời gian trôi qua tâm trạng không ngừng thay đổi, Chu Hoành Vĩ phát hiện tâm trạng của mình càng lúc càng kém đi.
Dù là ai bị nhốt hơn 20 tiếng như vậy, thậm chí không có ai thèm nói chuyện với hắn một câu, hai người trước mắt ngoài hút thuốc cũng không có sở thích gì, thậm chí hai người kia cũng rất ít nói chuyện với nhau.
Trong hoàn cảnh này, Chu Hoành Vĩ cảm thấy mình cần phải thay đổi gì đó.
- Hai vị có nên nói gì đó với tôi không? Dù Ủy ban kỷ luật trung ương có quyền lực ngập trời nhưng quốc gia chúng ta bây giờ là xã hội pháp trị, không thể cứ như vậy không nghe không hỏi. Tôi dù sao cũng là một giám đốc sở, trong tay còn rất nhiều công việc cần làm, không thể không minh bạch ở đây. Dù là muốn xác định tội của tôi cũng phải trực tiếp nói chuyện chứ?
Một người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào Tv quay sang nhìn Chu Hoành Vĩ, lạnh nhạt nói.
- Chu Hoành Vĩ, chuyện công việc chúng tôi đã thông báo với tỉnh ủy An Nguyên, tin rằng tỉnh ủy An Nguyên sẽ có an bài thỏa đáng. Nếu như anh có lòng thì nghĩ lại vấn đề của mình đi.
Chu Hoành Vĩ giật mình nhưng ngoài mặt không có gì biến hoá. Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Tôi nghĩ mãi không thấy mình có vấn đề gì. Công tác nhiều năm như vậy, nếu nói không có sai lầm gì trong công việc thì tôi không dám chắc, vàng còn không nguyên chất, không ai hoàn hảo cả. Nhưng tôi không nghĩ ra có chuyện gì mà Ủy ban kỷ luật trung ương đáng tự mình tới. Nếu Ủy ban kỷ luật trung ương nghi ngờ tôi có liên quan tới vụ án của Hoàng Trì Trung, vậy tôi có thể nói rõ tôi không phải loại người đó, không có qua lại gì với Hoàng Trì Trung.
- Chuyện của Hoàng Trì Trung không cần anh quan tâm, chúng tôi trước đó đã nói với anh, bảo anh suy nghĩ chuyện của mình.
Một người đàn ông trẻ hơn nhìn Chu Hoành Vĩ rồi nói, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ chơi đùa làm người ta cảm thấy đối phương đã làm trong ngành này nhiều năm.
Chu Hoành Vĩ run lên, giọng hai người kia không phải là người ở tỉnh, cũng không giống người Bắc Kinh, chẳng lẽ là Ủy ban kỷ luật trung ương điều từ tỉnh ngoài đến An Nguyên phá án? Nói cách khác Ủy ban kỷ luật trung ương lần này có chuẩn bị mà tới, thật sự chỉ nhằm vào mình Hoàng Trì Trung thôi sao? Còn có mục tiêu khác không? Hay là cảm thấy vụ án của Hoàng Trì Trung dính líu quá lớn.
- Lão Chu, tôi nói một câu không dễ nghe anh đừng để ý. Anh nếu cảm thấy chúng tôi đưa anh đến đây là để làm anh loạn ý rồi khai ra, hoặc là anh cảm thấy không có nhược điểm gì rơi vào tay chúng tôi, có thể qua cửa thì tôi không thể không nói anh đã hiểu lầm quy định phá án của Ủy ban kỷ luật trung ương.
Người đàn ông xem Tv lúc này nở nụ cười như con sói thấy mồi.
- Anh là cán bộ cấp giám đốc sở, anh cảm thấy Ủy ban kỷ luật trung ương có thể tùy tiện đưa một cán bộ cấp này tới đây rồi cuối cùng không tìm ra được gì sao? hơn nữa anh còn không phải đối tượng thuộc phạm vi quản lý của Ủy ban kỷ luật trung ương, anh cảm thấy bí thư Lăng và chủ tịch tỉnh các anh sẽ vì thế mà từ bỏ ý đồ. Hắc hắc, chúng tôi thì không sao nhưng sợ là lãnh đạo sẽ không tha cho chúng tôi.
Câu này của y như chất thủy ngân từ từ đánh vào hàng phòng ngự trong tim Chu Hoành Vĩ.
[/HIDE]