Đương nhiên một vài ý kiến của Bộ năng lượng cũng cần sớm chuyển sang Ủy ban kế hoạch phát triển, để bên Ủy ban kế hoạch phát triển tiến hành kết hợp, phân tích.
Các công việc và quy hoạch lớn bình thường đều thông qua hội nghị thường vụ Quốc vụ viện nghiên cứu, quyết định cuối cùng đều dựa trên ý kiến tổng thể của Ủy ban kế hoạch phát triển, sau đó các bộ sẽ dựa vào ý định của mình mà thêm vào vài điểm. Qua đó có thể thấy được tầm quan trọng của Ủy ban kế hoạch phát triển. Không có cơ sở này thì công việc của các bộ khác cũng không dễ làm.
Mà lúc ấy hắn qua lại nhiều nhất là cục quy hoạch phát triển, ngoài ra là Cục vận hành kinh tế, phía trước tương đối bình tĩnh, phía sau hơi động, phía trước là lâu dài, phía sau là trong thời gian ngắn hơn.
Khổng Tường Long nói rất tùy ý, Triệu Quốc Đống thấy đối phương giỏi ăn nói, trình độ cao, không lộn xộn.
Cục trưởng Cục phối hợp ngành nghề - Trang Vân Lộc cũng giới thiệu qua công việc của mình trong tám phút, chỉ thừa có mười giây, xem ra đây là nhân vật rất mẫn cảm với thời gian.
Triệu Quốc Đống khá chú trọng báo cáo của Trang Vân Lộc. Trong đó hai hạng công việc mà Trang Vân Lộc nhắc cũng làm hắn thấy hứng thú, một là giảm sản lượng thép, một là vấn đề kết cấu của ngành sản xuất phân bón.
Năm cục trưởng báo cáo chỉ trong vòng 36 phút, về cơ bản đạt được mục đích mà Triệu Quốc Đống đặt ra. Nếu như thêm thời gian Triệu Quốc Đống đặt câu hỏi, các cục trưởng trả lời thì cũng không đến một tiếng.
Hội nghị ngắn gọn, rõ ràng như vậy làm các cục trưởng có chút bất ngờ. Hội nghị lần đầu, là hội nghị báo cáo công việc và trình bày không ngờ đơn giản như vậy, không thể nói là không giống với trước đây, mà là vấn đề phó chủ nhiệm Triệu hỏi rất dứt khoát, rõ ràng, sau đó anh trả lời, hắn cũng ghi chép, không đánh giá là hài lòng hay không về câu trả lời của anh.
- Lão Trang, xem ra chủ nhiệm Triệu rất hứng thú với Cục phối hợp ngành nghề của ông.
Trương Vĩnh Bồi – cục trưởng
Cục sản nghiệp công nghệ cao cầm bút vở vừa đi ra vừa cười nói:
- Tôi tính xem nào, hỏi công việc mấy cục khác chỉ tối đa là ba câu, chỉ riêng cục ông là năm câu. Hắc hắc, không giống.
- Ông đừng ở đó mà đoán mò. Ông biết vì sao chủ nhiệm Triệu hỏi nhiều vậy không? Vì năm trước chủ nhiệm còn là Bí thư thị ủy Ninh Lăng, lúc ấy chủ nhiệm Triệu không ngừng hò hét cho hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh – Ninh Lăng. chủ nhiệm Triệu có thể nói vận dụng đủ tài nguyên, nhất là phản đối kịch liệt quan điểm quốc tiến dân lui, dư luận truyền thông không ngừng lên tiếng, nhất là ông cũng biết khi đó mới trải qua sự kiện Thiết Bản và Kiến Long, làm cho cục tôi gặp áp lực lớn. Ông cũng biết Hoa Lữ cùng Ngũ Quáng nhìn chằm chằm vào hạng mục đó. Hắc hắc, chuyện này không dễ làm, cuối cùng do bên trên quyết định.
Trang Vân Lộc cười khổ nói:
- Ai biết chủ nhiệm Triệu nhỡ đâu cảm thấy cục tôi lúc ấy là cố ý làm khó mình thì sao?
- Chắc không đến mức đó chứ?
Trương Vĩnh Bồi vốn là phó cục trưởng Cục phối hợp ngành nghề sau sang làm cục trưởng Cục sản nghiệp công nghệ cao, có quan hệ tốt với Trang Vân Lộc.
- Tôi thấy chủ nhiệm Triệu nửa câu không nhắc đến ngành luyện kim nhưng thật ra rất hứng thú với giảm sản lượng thép và tính kết cấu của ngành sản xuất phân bón. Giảm sản lượng thép vẫn là vấn đề khó khăn, các công ty thép sau lưng đều có chỗ dựa rất cứng, đâu ai dễ đi vào khuôn khố. Vấn đề tính kết cấu sản xuất phân bón cũng là vấn đề khó khăn, tôi không ngờ chủ nhiệm lại có hứng thú với hai vấn đề này.
- Bây giờ kết luận còn quá sớm, biểu hiện bề ngoài thì sao? Với độ tuổi của người ta có thể đến ủy ban ta làm phó chủ nhiệm thì có thể đơn giản được sao?
Trang Vân Lộc chỉnh kính mắt lắc đầu nói:
- Đi một bước xem một bước, chúng ta làm tốt công việc trong tay mình đi. Cơm phải ăn từng miếng, đường cũng phải đi từng bước. Quan điểm của chủ nhiệm mới là gì chúng ta phải cẩn thận suy xét, cuối cùng cũng nhìn ra được gì đó mà.
- Ừ, tôi thấy mấy người kia cũng có suy nghĩ này. Bây giờ chưa ai biết rõ quan điểm của chủ nhiệm Triệu, hơn nữa nhìn điệu bộ thì chỉ sợ không phải là muốn ngồi ở ủy ban cho tới thời gian đi xuống, nhất định phải làm ra gì đó. Người như vậy không dễ phục vụ.
Trương Vĩnh Bồi gật đầu tán thành quan điểm của Trang Vân Lộc, lúc này quan sát là quan trọng nhất.
….
- Anh, anh lại đây xem đi.
Chu Đạt vào văn phòng anh trai, y lập tức bật máy tính lên web tìm kiếm gì đó.
- Xem gì?
Chu Hâm có chút khó hiểu nói. Chu Đạt hình như không phải người rất thích máy vi tính, chẳng qua còn tốt hơn mình là Chu Đạt hay lên mạng xem các thứ. Chu Đạt cho rằng tin tức trên mạng nhanh hơn truyền thông chính thống nhiều.
- Anh xem đi.
Chu Đạt mở một trang web, sau đó vào, cuối cùng mở ra một tin trong trang đó.
- Ãnh em đây là gì.
- Ừ, anh biết, Triệu Quốc Đống, ủy viên Đảng ủy, phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển, xếp thứ sáu trong chín lãnh đạo của Ủy ban kế hoạch phát triển. Điểm này anh sớm biết.
Thực ra không phải biết từ lâu, hôm qua Chu Hâm nói chuyện với mấy người bạn ở câu lạc bộ Mỹ châu liền vô tình nhắc đến Triệu Quốc Đống. Việc Triệu Quốc Đống làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển không phải tin tức gì bí mật nhưng chưa có chính thức được đưa ra sớm. Chu Hâm mới biết có hai hôm nay.
- Hắc hắc, tin của anh lỗi thời rồi, Triệu Quốc Đống làm phó chủ nhiệm thì ai cũng biết, chủ yếu là phân công quản lý gì? Anh xem xem công việc hắn quản lý. Hắc hắc, thú vị không?
Chu Đạt khá hưng phấn dùng con chuột bôi đen dòng công việc phụ trách của Triệu Quốc Đống.
- Cục vận hành kinh tế, Cục phối hợp ngành nghề. Anh, Cục phối hợp ngành nghề cũng làm chúng ta khổ sở, tập đoàn ta thiếu chút nữa chết trong tay cục này.
Mắt Chu Đạt sáng lên.
- Anh nói Triệu Quốc Đống phụ trách cục này thì sao? Em đoán chính sách có thể sẽ có chút thay đổi.
- Ồ.
Chu Hâm biết Chu Đạt nhạy cảm hơn mình ở phương diện này nhiều. Y vừa suy nghĩ vừa nói.
- Hạng mục Vân Lĩnh của chúng ta không phải do Cục phối hợp ngành nghề có thể quyết định, bọn họ nhiều lắm cũng chính là người làm việc cụ thể. Hạng mục này của chúng ta lớn như vậy sợ là ngay cả Ủy ban kế hoạch phát triển cũng không có quyền quyết định.
Nhưng anh không thể phủ nhận Trung ương cũng bị quan điểm của bên dưới ảnh hưởng. Nếu như bên dưới hàm hồ không dám tỏ thái độ thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến quyết định của bên trên. Mà ý kiến của cấp cục sẽ ảnh hưởng đến thái độ của lãnh đạo Ủy ban kế hoạch phát triển, sau đó ảnh hưởng đến Lãnh đạo trung ương. Nếu như một phó chủ nhiệm phụ trách dám can đảm gánh vác trọng trách thì còn tốt, nếu gặp tên bảo thủ, nhát gan một chút thì chuyện chỉ có thể gác lại. Lúc ấy Phó Tuyền phụ trách cục này, y coi như là người dám làm nhưng do tuổi lớn, hơn nữa lúc ấy có sự kiện Thiết Bản, Kiến Long ảnh hưởng lớn, còn có Hy Vọng Phương Đông ở bên kia chờ gia nhập cuộc chiến nên khó quyết định. Cuối cùng vượt qua được cửa cũng là rất may mắn.
Chu Hâm nhớ lại tình huống lúc đó cũng sợ. Nếu hạng mục của Hâm Đạt ở Vân Lĩnh không thành thì Hâm Đạt về cơ bản không có cơ hội xoay người, đâu có được các ngân hàng coi trọng như bây giờ. Mặc dù Hâm Đạt bây giờ bây giờ không thể so sánh với các tập đoàn nhà nước khổng lồ nhưng sống qua cửa kia cũng khiến tập đoàn Hâm Đạt nghênh đón thời kỳ phát triển cực nhanh.
- Rất may mắn? Anh, đâu có may mắn chứ. Lúc ấy chúng ta rất cố gắng, kể cả Triệu Quốc Đống cũng giúp. Mặc dù hắn giúp chúng ta có lẽ là vì nhu cầu chính trị của hắn nhưng chúng ta không thể phủ nhận hắn đã giúp chúng ta nhiều.
Chu Đạt bỏ tay khỏi con chuột, đứng lên vỗ tay nói:
- Sự thật chứng minh nhạy cảm chính trị và sự phán đoán của Triệu Quốc Đống rất cao, hắn đặt cược mỗi lần đều có thể đạt kết quả rất lớn.
- Chú hai, hình như chú có ý gì?
Mắt Chu Hâm lóe lên, trên mặt cũng nở nụ cười.
- Anh, anh không phải đã nói sao? Đầu tư gì là lãi nhất? Đó là đầu tư người, đầu tư vào người đáng để đầu tư.
Chu Đạt biết anh mình thực ra sớm có ý này.
- Ồ, xem ra chúng ta cùng quan điểm. Chẳng qua Triệu Quốc Đống này không dễ mắc câu, anh cảm thấy hắn là người không phải thứ bình thường có thể đả động. Anh không biết chú đưa ra đề nghị này đã điều tra chưa?
Chu Hâm trầm ngâm một chút mới nói:
- Người này khác nhiều đám quan chức bình thường. Muốn nói hắn hoàn toàn bò lên vì quyền lực cũng không phải, anh cảm thấy hắn khác tất cả quan chức nhà nước mà chúng ta từng gặp.