Triệu Quốc Đống và Lôi Hướng Đông rất nhàn nhã ngồi trong quán uống café.
- Không rõ lắm, bây giờ chỉ mới có một tin lộ ra, rốt cuộc rơi vào nhà ai cũng khó nói.
Lôi Hướng Đông lắc đầu nói:
- Tóm lại đây là việc khó giải quyết, bao người chú ý. Thành công chưa chắc có người nghĩ tới nhưng thất bại nhất định bị vô số người chửi mắng.
- Có thể rơi vào đầu anh, làm anh ngất xỉu không?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Khả năng này gần như bằng không, tôi mới nhận bên này thì sao có thể đẩy cho việc đó? Dù như thế nào cũng phải cân nhắc cảm nhận cá nhân của tôi chứ? Ít nhất đến bây giờ cũng chưa có ai đề cập gì về việc này với tôi.
Lôi Hướng Đông có chút buồn bực nói.
Mấy tháng nay y đều là tìm hiểu, quen thuộc với chức vụ giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế, người đứng đầu có chênh lệch rất lớn với cấp phó. Anh không cần quan tâm nghiệp vụ cụ thể, nhưng đây là việc mà Lôi Hướng Đông yêu thích nhất. Lôi Hướng Đông bây giờ không thể không học cách buông tay.
Công ty đầu tư Trung Quốc đã thành lập nhiều ngày nhưng tổng giám đốc công ty vẫn khó có thể lựa chọn, mà Lôi Hướng Đông cũng là một trong những ứng viên đó.
Thật lòng mà nói Lôi Hướng Đông không có hứng thú với vị trí tổng giám đốc Công ty đầu tư Trung Quốc, đây thuần túy là công ty đầu tư chiến lược. Nói cách khác trong thời gian ngắn anh rất khó nói cho người khác quyết định của mình là chính xác. Nhưng có ột điều có thể khẳng định, ngắn hạn thấy hiệu quả không có ai khen anh, nhưng ngắn hạn xuất hiện thất bại thì truyền thông tuyệt đối không bỏ qua cho anh.
Triệu Quốc Đống nói tới vị trí đầy tính khiêu chiến này, Lôi Hướng Đông mặc dù không sợ khiêu chiến nhưng y không hy vọng nó rơi vào đầu mình. Y thích dần dần quen thuộc với vị trí giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế.
- Không nói chuyện với anh cũng không có nghĩa bên trên không chú ý tới anh. Không nghe nói đến tiếng nói vô hình sao? Càng là không có dấu hiệu thì càng có ý nghĩa gì đó.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Được rồi, nói như cậu thì ai cũng có thể.
Lôi Hướng Đông trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Tôi thật ra cảm thấy cậu như rất hy vọng tôi đi tới vị trí này.
- Có thể phát huy tài năng của anh thì đi đâu chẳng được.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Khách hôm nay hình như rất nhiều.
- Ở đây hôm nào chẳng vậy? Thời này tầng lớp giàu có không ngừng tăng lên, đương nhiên không bài trừ một bộ phận không nhỏ tiêu tiền công, nhưng chúng ta phải thừa nhận số lượng người giàu Trung Quốc càng lúc càng tăng lên rất nhanh.
Lôi Hướng Đông liếc nhìn ra sảnh, đúng là khách hôm nay rất nhiều. Hai người bọn họ tới khá sớm, mặc dù ở đây rất yên tĩnh nhưng khi người nhiều lên thì vẫn cảm thấy được.
- Đồng thời tầng lớp cực nghèo cũng không ít.
Triệu Quốc Đống đáp lại.
- Nhiệm vụ xóa đỏi giảm nghèo cho dân chúng vẫn rất nặng nề. Tôi ở Điền Nam cảm nhận rõ việc này, các khu vực dân tộc thiểu số ở biên giới vẫn còn rất nhiều người dân nghèo, hoàn cảnh sống ác liệt và thiếu kỹ năng làm giàu khiến bọn họ rất khó thoát nghèo trong thời gian ngắn. Nếu chính quyền không nghĩ biện pháp để thi thố có lẽ cả đời bọn họ, thậm chí đời sau cũng vẫn sống trong cảnh nghèo khó.
- Xem ra một năm ở Điền Nam làm cậu có cảm nhận rất sâu.
Lôi Hướng Đông rất nghiêm túc nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ha ha, 16 thành phố thị xã của Điền Nam tôi đi hết, hơn nữa chọn khu vực nghèo khó nhất, khó khăn nhất để tới, ấn tượng quá sâu. Tôi còn thậm chí cảm thấy mình ngồi ở đây uống trà, cafe là có tội, đây là cảm giác lãng phí.
Triệu Quốc Đống nhớ lại tình hình mấy khu vực nghèo khó của Điền Nam, đến nay vẫn đang có một cảm giác xúc động ở trong lòng. Hắn muốn thay đổi những thứ mình thấy nhưng sự thật quá tàn khốc, mình không thể không đối mặt. Mặc dù là quỹ từ thiện Thương Lãng không ngừng dồn tiền vào Điền Nam nhưng vẫn như muối bỏ bể.
Lôi Hướng Đông có chút rung động vì lời nói của Triệu Quốc Đống. Y không ngờ Triệu Quốc Đống lại nói như vậy. Theo y thấy Triệu Quốc Đống là người may mắn trên con đường làm quan, đương nhiên nó cũng có quan hệ đến cố gắng của Triệu Quốc Đống. Nhưng ở tuổi này mà làm được cấp phó bộ trưởng thì không thể không làm người ta cảm thấy Triệu Quốc Đống quá may mắn. Cũng vì thế nên Lôi Hướng Đông có lúc cảm thấy Triệu Quốc Đống chủ yếu chú ý phát triển kinh tế, không ngờ Triệu Quốc Đống lại có suy nghĩ như vậy.
- Quốc Đống, bị cậu nói như vậy, tôi thật ra cũng muốn sang Điền Nam xem một chút.
Lôi Hướng Đông trầm ngâm một chút rồi nói.
- Đi một chuyến tuyệt đối có lợi, coi như cho anh có cái nhìn mới về cuộc sống quần chúng nhân dân, nhưng nếu chỉ cưỡi ngựa xem hoa thì lại không có ý nghĩa gì.
Triệu Quốc Đống nhìn Lôi Hướng Đông thật sâu và nói.
- Ừ, đó là đương nhiên, nếu muốn đi thì phải cảm nhận thực tế, coi như tăng áp lực cho mình.
Lôi Hướng Đông gật đầu nói:
- Đời người là như vậy, có đôi khi nhìn như tốt đẹp nhưng sau lưng lại tàn khốc. Chúng ta rất muốn thay đổi nhưng lại luôn cảm thấy mình quá yếu đuối.
- Yếu đuối không phải lý do, quan trọng nhất chín là anh muốn làm gì đó hay không.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.
- Nhưng có đôi khi chúng ta vô thức lấy lý do nào đó để né tránh, hoặc là thỏa mãn với cuộc sống hiện tại mà quên đi thứ chúng ta đã theo đuổi.
Lôi Hướng Đông nhìn Triệu Quốc Đống một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống.
- Được rồi, chúng ta không nên nói về đề tài này nữa. Vừa có điều chúng ta theo đuổi, vừa đối mặt với thực tế, làm như thế nào tạo mối quan hệ giữa hai điều này thì chính là cuộc sống thật của chúng ta. Nó giống như chúng ta đang ngồi đây uống café vậy, một cốc café tương đương với tiền sinh hoạt cả tuần của một em bé nghèo khó ở Điền Nam, chỉ cần chúng ta không quên điều này là đủ.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Quốc Đống, tôi cảm thấy cậu sau khi tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đã thay đổi rất nhiều.
Lôi Hướng Đông vẫn luôn thấy Triệu Quốc Đống từ Ninh Lăng tới Điền Nam, sau đó lại từ Điền Nam tới Ủy ban kế hoạch phát triển thì như có điểm xuất thế, nhập thế.
Mấy người phụ nữ đang nhìn về phía này, Triệu Quốc Đống không khỏi ngẩn ra, sao Nhược Lâm cũng tới?
Nhìn dáng người yểu điệu đi về phía này, Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Lôi Hướng Đông cũng thấy có bóng hình xinh đẹp đi về phía mình, cảm thấy Triệu Quốc Đống chắc là biết người phụ nữ đang đi thẳng về góc này. Y cười cười đầy quỷ dị:
- Quốc Đống, muốn nhập thế à?
- Thế nào là nhập thế? Xuất thế không phải là nhập thế sao?
Triệu Quốc Đống nói một câu đầy triết lý.
- Anh không nhận ra sao, Trình Nhược Lâm – Mc nổi tiếng nhất đài truyền hình kỹ thuật số tỉnh An Nguyên, bây giờ là tổng giám đốc công ty điện ảnh Niết Bàn.
- Ồ?
Lôi Hướng Đông thấy hơi quen mặt, Trình Nhược Lâm này trước đó khá nổi tiếng nhưng lại đột nhiên rời khỏi truyền hình.
- Bảo sao tôi thấy quen mặt, Quốc Đống, cậu rất quen cô ta sao?
- Ừ, cô ấy là người Ninh Lăng. Tôi từng làm việc ở Ninh Lăng, có thể không quen sao?
Triệu Quốc Đống nửa thật nửa giả nói.
- Chủ nhiệm Quốc Đống.
Trước mặt người ngoài nhưng Trình Nhược Lâm vẫn thể hiện rất tự nhiên.
- Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Lôi Hướng Đông thấy Trình Nhược Lâm không gọi Triệu Quốc Đống là “ngài” mà gọi là “anh”, hơn nữa giọng rất tùy tiện xem ra hai người này khá quen thuộc.
- Nhược Lâm, lại đây, giới thiệu với em một chút, vị này là người nổi tiếng từ An Nguyên chúng ta đi ra. Lôi Hướng Đông, giám đốc Ngân hàng phát triển quốc tế. Hướng Đông, đây là tổng giám đốc Trình – công ty điện ảnh Niết Bàn. Chúng ta coi như đều là đồng hương An Nguyên mà. Nhược Lâm, nếu ngày sau công ty của em mà đầu tư ra nước ngoài thì ngân hàng của giám đốc Lôi rất nguyện ý ủng hộ tài chính cho công ty tư nhân.
Trình Nhược Lâm từng làm Mc, trải qua nhiều kinh nghiệm, Triệu Quốc Đống cũng không lo lắng bị người nhận ra. Hơn nữa dù Lôi Hướng Đông có cảm thấy gì đó cũng không sao cả.
- Giám đốc Lôi, nghe danh đã lâu, hôm nay mới hân hạnh gặp được.
Trình Nhược Lâm rất tự nhiên nói:
- Công ty tôi mặc dù tạm thời không có ý đi ra nước ngoài nhưng bước tiến quốc tế hóa, toàn cầu hóa đang tiến ngay trước mặt, không chừng ngày nào đó công ty Niết Bàn chúng tôi sẽ nhờ đến Ngân hàng phát triển quốc tế, đến lúc đó phải làm phiền giám đốc Lôi.
- Bạn của Quốc Đống cũng là bạn của tôi, chưa nói là làm phiền, nếu như công ty Niết Bàn thật sự có thể đi ra ngoài cũng có nghĩa ngành văn hóa của Trung Quốc đã lớn mạnh, Ngân hàng phát triển quốc tế sẽ đương nhiên là ủng hộ.
Lôi Hướng Đông cũng cười cười đáp lại.
Triệu Quốc Đống nhìn hai người phụ nữ phía sau Lôi Hướng Đông, xem ra đều là người trong làng giải trí. Lôi Hướng Đông đi cùng hai cô kia, chắc không đơn giản là tới đây chơi.
- Nhược Lâm, em tới tham gia hoạt động?
- Ừ, bất động sản Thiên Phu tối nay tổ chức tiệc ở đây. Sao, hai anh không tới tham gia bữa tiệc này sao?
Trình Nhược Lâm có chút kinh ngạc. Cô biết tập đoàn Thương Lãng và tập đoàn Thiên Phu có quan hệ rất mật thiết, có quan hệ hợp tác chiến lược, mà Triệu Quốc Đống chính là nhân vật mang tính bắc cầu trong đó.