- Ông nghĩ tôi cần làm như vậy sao?
Phùng Minh Khải cười cười đáp lại. Nói chuyện với bạn học luôn làm người ta dễ chịu, làm người ta nhớ lại hồi cấp ba. Mặc dù hồi đó hay đánh nhau nhưng khi ấy không phải suy nghĩ nhiều.
- Hừ, ông bây giờ thì oai rồi, chúng tôi không thể so sánh với ông. Tôi thật ra muốn xem trong khóa chúng ta có thể xuất hiện nguyên thủ quốc gia không?
Phùng Minh Khải nhìn đối phương. Bình thường lúc làm thư ký y đều phải chú ý ăn nói, chỉ có trước mặt Triệu Quốc Đống mới ăn nói tùy tiện như vậy.
- Nguyên thủy quốc gia? Tôi thấy phải nên về quê mới được.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.
- Tại sao?
Hai vợ chồng Phùng Minh Khải mở to mắt.
Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt nói:
- Xem mộ tổ có bốc khói xanh không?
- Cút.
Phùng Minh Khải cười mắng rồi cầm chén lên.
- Nào, vợ chồng tôi mời ông một chén, vợ ông vẫn ở Bắc Kinh sao?
- Ừ, cô ấy sang Kazakhstan công tác, dù sao tuổi còn trẻ thì phải phấn đấu vì đất nước chứ?
Triệu Quốc Đống cười cười châm chọc chính mình. Lúc trước khi Phùng Minh Khải khuyên hắn nên cẩn thận trong hôn nhân, chọn đối tượng tương đương, cũng tốt cho hắn yên tâm phấn đấu trong sự nghiệp mà không lo trong nhà có lửa. Phùng Minh Khải không coi trọng Lưu Nhược Đồng vì thấy gia đình cứ xa cách sẽ không ổn, không có lợi để Triệu Quốc Đống toàn tâm toàn ý phát triển trong chính trị.
- Được rồi, vậy hai người định bao giờ có con? Ông cũng đã 30, chỉ ít hơn tôi một tuổi, con tôi đã hai tuổi, ông thì chưa thấy tăm hơi đâu.
Phùng Minh Khải có chút đắc ý nói:
- Đừng nhìn cái khác ông hơn tôi, nhưng điểm này tôi hơn ông đó.
- Ồ, có con là oai sao? Vậy cũng là công lao của Giang Dao, không biết sinh nhà nam hay nữ chủ yếu quyết định ở nhiễm sắc thể của phụ nữ sao? Không có kiến thức.
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói.
- Được rồi, nói thật nhé Quốc Đống. Anh cũng nên cân nhắc việc này, tôi thấy vợ anh không còn trẻ nữa, cũng phải 27 rồi. Tuổi lớn một chút có con sẽ không tiện.
Giang Dao nói.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, hắn và Lưu Như Hoài chỉ là hôn nhân trân danh nghĩa, hơn nửa năm qua ngoài thi thoảng gọi điện ra thì hầu như ít qua lại thì nói gì tới có con.
- Được rồi, không nói tới chuyện này. Dù tôi có nghĩ đến thì cũng phải đợi cô ấy công tác về nước chứ? Còn nhiều thời gian mà, cũng không phải nhất thiết có ngay.
Triệu Quốc Đống xua tay gắp miếng cá:
- Nào, ăn thôi. Đúng rồi Minh Khải, ông theo Bí thư Chu đã hơn hiaa năm, có nghĩ sẽ đi xuống không?
- Quốc Đống, tôi có thể so sánh với ông sao? Hai năm đã là gì, ở văn phòng Thị ủy ối người theo lãnh đạo năm sáu năm, bây giờ vẫn còn chưa được tính tới. Ít nhất cũng phải đợi Bí thư Chu làm hết khóa này rồi nói.
Phùng Minh Khải lắc đầu nói:
- Bí thư Chu cũng tốt, hỏi tôi là Giang Dao có cần điều chuyển không? Tôi vẫn suy nghĩ và thấy thôi vậy. Giang Dao bây giờ còn trẻ, tôi cũng còn trẻ, lại ở bên cạnh lãnh đạo nên chú ý một chút vẫn hơn.
Triệu Quốc Đống nghe thế không khỏi khẽ gật đầu. Phùng Minh Khải này thành thật đáng tin, mình lúc trước giúp y không sai.
- Bí thư Chu, ông cũng phải có quy hoạch trong lòng mới được. Đi theo lãnh đạo là việc tốt, có thể khiến ông thêm kiến thức và tạo quan hệ. Nhưng dù sao ông là thư ký, thiếu cơ hội rèn luyện thực tế, cho nên ông bây giờ cần nắm chắc thời gian mà tiếp xúc, học tập nhiều thứ hơn. Không cần việc gì cũng làm chuyên gia nhưng nếu ông không biết sẽ bị người ta lừa.
- Ví dụ như nông nghiệp, ông cần hiểu rõ bốn vụ mùa, hiểu được chính sách của Trung ương và tình hình thực tế ở cơ sở. Mảng công nghiệp thì phải hiểu phương thức cải cách công ty nhà nước, trình tự niêm yết lên thị trường chứng khoán, mấy điều này ông phải hiểu. Nếu không ông mà xuống đâu đó để kiêm nhiệm rồi mắt như bị che khuất, ông chỉ có thể ngồi nghe hoặc đứng dưới bóng người khác. Khi người ta bảo ông nói, ông lại không biết nói gì, hoặc nói loạn, khi đó ấn tượng của người khác về ông sẽ xấu đi rất nhiều.
Triệu Quốc Đống nói làm Phùng Minh Khải phải gật đầu. Triệu Quốc Đống có thể đi đến bước này không chỉ dựa vào cái miệng. Chỉ trong mấy năm mà đã phát triển nhanh như vậy thì nếu không có thực tài là không thể.
Hai người liền nói chuyện về cục diện chính trị Kiềm Nam. Liễu Đạo Nguyên sau khi làm chủ tịch tỉnh đã khá im tiếng, không thích lộ mặt nhiều trên Tv, cũng không hay ở Kiềm Dương mà đến các nơi nghèo của tỉnh khảo sát. Trong nửa năm thời gian ở Kiềm Dương không nhiều.
Theo Triệu Quốc Đống nhớ Kiềm Nam là một nơi không ngừng có phong ba. Có không ít cán bộ cấp tỉnh ở Kiềm Nam bị ngã, nhất là vấn đề kinh tế càng làm cán bộ bị lật thuyền. Đợt tết khi ngồi với nhau, Triệu Quốc Đống đã mơ hồ nói bóng gió với Liễu Đạo Nguyên về việc này. Liễu Đạo Nguyên rất nhạy cảm và cũng sớm ý thức được mấy vấn đề này. Mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng mà Triệu Quốc Đống biết đối phương cũng nắm bắt được gì đó.
Triệu Quốc Đống từ Dương Thiên Bồi cũng biết Tập đoàn Thiên Phu lúc đấu thầu mấy hạng mục đường cao tốc ở Kiềm Nam không quá thuận lợi. Mặc dù cuối cùng đã trúng thầu nhưng lại được biết thị trường xây dựng ở Kiềm Nam rất loạn, hiện tượng lấy quyền mưu lợi cá nhân rất phổ biến.
Dương Thiên Bồi mấy lần muốn rút khỏi Kiềm Nam là do sợ dính vào mấy việc đen sau này sẽ bị ảnh hưởng.
Triệu Quốc Đống thực ra tin Liễu Đạo Nguyên không dính tới vấn đề kinh tế. Liễu Đạo Nguyên là người biết tự giữ bản thân. Lúc trước khi mọi người chơi cổ phiếu, Liễu Đạo Nguyên chỉ có hứng thú chứ không tham gia, tiếng ở Tân Châu cũng tốt, điều này có lẽ là nguyên nhân chính khiến y phát triển nhanh như vậy.
Phùng Minh Khải cũng hiểu khá rõ điểm này. Trước mặt Triệu Quốc Đống, Phùng Minh Khải cũng không giấu gì mà nói chuyện về những điều ẩn giấu trong chính trường Kiềm Nam, Kiềm Dương. Triệu Quốc Đống cũng nhắc Phùng Minh Khải phải cẩn thận ở vấn đề kinh tế, nếu thật sự có khó khăn thì tới tìm hắn, đừng ham chút lợi mà mất tương lai.
Điều này làm Phùng Minh Khải rất cảm kích, nhưng cũng khẳng định với Triệu Quốc Đống mình sẽ không dính tới việc này. Dù sao y rất quý trọng thứ đang có, hơn nữa y cũng thỏa mãn với cuộc sống hiện nay.
Sau khi bố trí chỗ nghỉ cho hai vợ chồng Phùng Minh Khải, Triệu Quốc Đống lại suy nghĩ miên man.
Cổ Tiểu Âu nói với hắn một việc là anh cô góp cổ phần vào Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả đang làm ăn rất tốt. CÔ sang đây thấy quy mô mở rộng không ít còn có cả vũ nữ Nga, Đông Âu sang đây biểu diễn. Sau khi về Cổ Tiểu Âu nói cô rất lo anh mình xảy ra chuyện.
Mà anh cô trong một lần uống say đã khoe khoang câu lạc bộ tuyệt đối an toàn, không ai có thể làm gì được, câu lạc bộ có ông lớn chống đỡ.
Triệu Quốc Đống nghe xong mà rất khinh thường.
Câu lạc bộ Bình Quả đã bắt đầu lộ tiếng tăm ra ngoài, có không ít người ở Hoài Khánh cũng mời khách tới đây. Triệu Quốc Đống mặc dù đã cùng Dương Thiên Bồi tới đó một lần nhưng không thích nên không tới nữa.
Câu lạc bộ này sao lâu như vậy vẫn thuận buồm xuôi gió làm Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Câu lạc bộ như vậy không ngờ có thể gió êm sóng lặng, mà theo hiểu biết của Triệu Quốc Đống về Khanh Liệt Bưu thì nơi này quyết không sạch sẽ, nhất định có gái mại dâm và thuốc.
Ai có thể bao che cho câu lạc bộ này? Điều đó làm Triệu Quốc Đống có chút tò mò.
Hắn vốn định nhắc Lưu Triệu Quốc nhưng sau đó nghĩ lại liền thôi. Nhưng Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy có gì đó lo lắng bất an.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK