Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Dược Quân im lặng không nói khiến Cổ Bình Nguyên cảm thấy nhất định có chuyện, hơn nữa còn là chuyện liên quan tới mình làm y có chút khẩn trương.



Chuyện có thể làm Chung Dược Quân do dự hơn phân nửa liên quan đến vấn đề cá nhân. Nếu chỉ là chuyện công việc ở Tây Giang thì Chung Dược Quân sẽ không khó xử, hơn nữa bên trên còn có Lưu Như Hoài gánh đỡ, không tới lượt mình. Mà chuyện liên quan đến mình thì có thể là thay đổi vị trí. Đây là điều làm mọi cán bộ khẩn trương, Cổ Bình Nguyên cũng không ngoại lệ.



- Thị trưởng Chung, nếu có chuyện gì khó xin ngài cứ nói. Dù sao tôi cũng có thể thừa nhận được.

Cổ Bình Nguyên cố làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại.



- Anh nghĩ đi đâu vậy hả. Đúng là có liên quan tới anh nhưng là chuyện tốt. Đồng thời cũng cần hỏi ý kiến của anh, nếu bản thân anh không muốn thì không nói tới nữa.

Chung Dược Quân thấy Cổ Bình Nguyên khẩn trương liền lắc đầu nói:

- Anh có thể cũng biết tới đây thị xã nhất định có điều chỉnh nhân sự. Bí thư Triệu bàn với tôi, tôi đã đề nghị với Bí thư Triệu việc điều chỉnh anh.



Điều chỉnh? điều chỉnh đương nhiên là lên chức, đây là chuyện tốt. Chỉ là Cổ Bình Nguyên vừa mới quen với công việc ở quận, cảm thấy làm lãnh đạo quận càng có thể phát huy năng lực bản thân. Nếu như để mình lên ban ngành nào đó nhận chức thì Cổ Bình Nguyên thực ra không vui mấy.



Cổ Bình Nguyên cũng sớm biết có vài quận, huyện sẽ bị điều chỉnh nhân sự nhưng mình mới tới Tây Giang có hai năm, y vẫn cho rằng không đến lượt mình.



Bí thư huyện ủy Lang Thế Quần – Vân Lĩnh để xảy ra chuyện Hâm Đạt, làm cho Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa mất chức Thường vụ tỉnh ủy. Mặc dù bây giờ chuyện đã qua, Triệu Quốc Đống đã chính thức được bổ nhiệm làm Thường vụ tỉnh ủy nhưng đây nhất định là tảng đá trong lòng Triệu Quốc Đống. Lúc quan trọng nhất mà anh để xảy ra chuyện là cố ý hại tôi. Đây là điều không ai có thể bỏ qua, không chừng chức Bí thư huyện ủy cũng sẽ mất.



Bí thư huyện ủy Cao Xuyên – Thương Hóa sức khỏe yếu, hơn nữa thị xã cũng không hài lòng với công việc của Thương Hóa, bản thân Cao Xuyên cũng muốn được điều chỉnh, không chừng vị trí này sẽ thiếu hụt. Chẳng lẽ để mình sang đây làm Bí thư huyện ủy? Nghĩ vậy tim Cổ Bình Nguyên không khỏi đập loạn lên.



- Bí thư Triệu hỏi ý kiến tôi về hai ý. Một là Thị ủy có thể sẽ tiến hành điều chỉnh một bộ phận lãnh đạo chủ yếu các quận, huyện, Thị ủy muốn anh tới một huyện làm Bí thư thị ủy. Đây là sự khẳng định của Thị ủy đối với hai năm công tác của anh ở Tây Giang. Anh và Lưu Như Hoài phối hợp ăn ý, Lưu Như Hoài cũng khen tác phong làm việc của anh ở Thị ủy, có tinh thần khai thác, học hỏi, sáng tạo. Thị ủy đánh giá tốt về anh.



Ở điểm này Chung Dược Quân cũng không nói quá. Biểu hiện của Cổ Bình Nguyên khác hẳn so với Tông Kiến trước đây, hai người không thể so sánh. Hơn nữa Cổ Bình Nguyên cũng biết cách vận dụng mối quan hệ trên Ủy ban xây dựng thị xã mà y từng công tác nhiều năm, cố gắng tranh thủ nhiều chính sách và tài chính hỗ trợ cho Tây Giang từ tỉnh, thị xã.



Cổ Bình Nguyên mừng như điên, không ngờ giấc mơ lại thành sự thật. Mình vừa mới làm chủ tịch Tây Giang chưa đầy hai năm, vốn nghĩ lần điều chỉnh này không tới lượt vậy mà thị xã lại có ý này. Đây nhất định là Chung Dược Quân đề cử mình, đương nhiên Bí thư thị ủy Triệu Quốc Đống có cái nhìn tốt về mình cùng với việc mình hợp tác tốt với Lưu Như Hoài mới khiến mình lên chức.



Từ chủ tịch quận, huyện lên Bí thư là bước rất quan trọng, có không ít vị chủ tịch dừng mãi không tiến, thậm chí làm hết khóa là lên thị xã làm ở cục nào đó. Đây có thể coi như khẳng định công tác của anh nhưng thực ra lại chặt đứt hy vọng tiên lên hàng cán bộ cấp sở của anh.



Người đứng đầu các ban ngành thị xã không phải không có cơ hội lên cấp phó giám đốc sở nhưng lại rất ít. Hơn nữa chỉ tập trung số ít ngành.



Cổ Bình Nguyên mặt đỏ lên, y cố khống chế cơn hưng phấn trong lòng mình.

- Thị trưởng Chung, khác tôi không nói nhiều, tôi chỉ nói một câu. Tôi sẽ không phụ kỳ vọng của ngài và Thị ủy đối với tôi. Dù tôi tới đây tôi cũng sẽ dùng toàn bộ năng lực, trí tuệ để làm tốt công việc được giao.



- Bình Nguyên, đây mới là ý kiến sơ bộ của tôi và Bí thư Triệu, cũng đã nói qua với lão Lam, lão Tiêu, bọn họ cũng cơ bản đồng ý với vý này. Nhưng Bí thư Triệu cũng đưa ra một ý tưởng khác.

Đây mới là nguyên nhân mà Chung Dược Quân do dự:

- Anh cũng biết Ninh Lăng chúng ta kết thành thị xã anh em với thị xã Hồng Sơn – Điền Nam. Lần trước đoàn đại biểu Hồng Sơn tới Ninh Lăng chúng ta, Bí thư thị ủy Hồng Sơn – Bí thư Ngô và Bí thư Triệu đã có thống nhất đó là vì giúp đỡ khu vực biên giới phát triển, tăng cường đổi mới quan niệm, tác phong làm việc của cán bộ khu vực biên giới nên Ninh Lăng và Hồng Sơn dự định tiến hành trao đổi cán bộ.



Cổ Bình Nguyên run lên, chẳng lẽ Triệu Quốc Đống muốn mình sang Hồng Sơn? Đây là ý tốt hay là muốn đá mình đi?



Cổ Bình Nguyên biết trong mắt nhiều người mình là người Chung hệ. Bắt đầu từ khi mình làm Phó chủ nhiệm Ủy ban xây dựng thị xã, mình đã đi lại gần với Chung Dược Quân. Chức chủ tịch Tây Giang cũng là do Chung Dược Quân cố gắng tranh thủ cho mình. Y cũng rất kiên định duy trì quan hệ mật thiết với Chung Dược Quân.



Triệu Quốc Đống suy nghĩ rất rộng rãi, điểm này Chung Dược Quân đã nhiều lần đề cập với Cổ Bình Nguyên, hơn nữa quyết không phải là nói đãi môi mà là thật lòng nói như vậy. Nhưng việc mình đi lại quá gần Chung Dược Quân có thể xảy ra chuyện hay không thì chính Cổ Bình Nguyên không xác định. Ví dụ như Lam Quang cùng Tiêu Phượng Minh, hai người này cũng có quyền lực không nhỏ về nhân sự của Ninh Lăng. NHất là Tiêu Phượng Minh được Triệu Quốc Đống rất tin tưởng.

- Bình Nguyên, anh không nên có thành kiến về việc này. Theo ý của tôi thì Bí thư Triệu thật sự đánh giá cao anh nên mới đưa ra vấn đề này. Chủ tịch các quận, huyện khác chỉ sợ muốn Bí thư Triệu nhìn đến cũng không được.

Chung Dược Quân đoán được suy nghĩ của Cổ Bình Nguyên nên lạnh nhạt nói.



Chung Dược Quân nhìn là biết Cổ Bình Nguyên không muốn tới Hồng Sơn, chẳng qua đây cũng là bình thường. Hồng Sơn quá xa xôi, lại là vùng biên giới, kinh tế lạc hậu. Hơn nữa anh sang đó có làm Bí thư huyện ủy có thể làm được gì? Sau một năm trao đổi thì anh phải về, nói là rèn luyện nhưng không chừng về thì bên này cũng không có vị trí cho anh. Điểm này dù là ai cũng phải lo lắng. Hơn nữa ở Ninh Lăng quen đất quen người, ở trên tỉnh cũng ít nhiều có người quen, triển khai công việc cũng dễ dàng hơn. Ra tỉnh ngoài ai biết anh là ai? Như vậy đi một năm có bao tác dụng chứ?



Hơn nữa hiện nay Ninh Lăng đang phát triển rất nhanh, từ việc Triệu Quốc Đống vào Thường vụ tỉnh ủy là có thể thấy được Tỉnh ủy càng lúc càng chú trọng tới Ninh Lăng. Chỉ cần biểu hiện xuất sắc ở Ninh Lăng, cán bộ cấp huyện lọt vào mắt Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không khó, không chừng ngày nào đó anh có thể trực tiếp được điều đến thị xã nào đấy làm Phó thị trưởng. Như vậy nó tốt hơn nhiều so với việc sang Hồng Sơn.



Đương nhiên công tác ở Hồng Sơn cũng có chỗ tốt. Anh từ nơi phát đạt tới nơi không phát đạt, nếu có thể được lãnh đạo chủ yếu của địa phương tin tưởng, anh lại làm tốt công việc thì cơ hội lên chức cũng rất lớn, rất nhanh. Nhưng trong này cũng có nhiều nhân tố không xác định. Nói cách khác tính mạo hiểm cao.



- Thị trưởng Chung, tôi suy nghĩ như thế này. Tôi vốn vẫn công tác ở trên cơ quan thuộc thị xã, bây giờ mới xuống hai năm, lại quen thuộc công việc ở Ninh Lăng nên tôi muốn mình ở lại Ninh Lăng thêm vài năm nữa. Khi ấy nếu thị xã để tôi ra ngoài rèn luyện thì sẽ tốt hơn.

Cổ Bình Nguyên nói mặc dù uyển chuyển nhưng cũng rất rõ ràng.



- Ừ, nếu bản thân anh có suy nghĩ này thì tôi biết rồi.

Chung Dược Quân gật đầu nói:

- Anh cũng nên chuẩn bị tư tưởng trước, thị xã rất nhanh sẽ có động tác. Tính cách của Bí thư Triệu thì chúng ta đều biết, chuyện đã quy định sẽ không kéo dài. Tôi nghĩ cũng chỉ trong một hai tuần tới mà thôi.



- Xin Thị trưởng Chung yên tâm, công việc ở Tây Giang đã đi vào quỹ đạo, quận phân công công việc từng lãnh đạo rất rõ ràng, mọi người chỉ cần làm việc do mình phụ trách. Đây là nguyên tắc do tôi và Bí thư Lưu đặt ra, sẽ không vì ai rời đi mà làm công việc trì trệ.

Cổ Bình Nguyên khá tự tin vào điểm này. Dù là y hay Lưu Như Hoài tạm thời rời đi cũng không ảnh hưởng bao nhiêu tới công việc của Tây Giang.



- Như vậy là tốt, chẳng qua anh vẫn cần chuẩn bị tư tưởng. Sau khi tới huyện khác thì tình hình có thể kém xa Tây Giang, hơn nữa anh là người đứng đâu thì phải suy nghĩ nhiều hơn cùng với việc có sức chấp hành cao hơn.

Chung Dược Quân dặn.



- Thị trưởng Chung, tôi có thể hỏi một câu không? Thị xã rốt cuộc muốn tôi tới huyện nào?

Cổ Bình Nguyên không nhịn được cơn tò mò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK