Có thể nói lần ở Hồ Thanh Ngõa đó là mở đầu cho chuyện tình cảm của Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống. Ở đó trái tim đóng băng của Cù Vận Bạch sau bao năm đã tan chảy, rồi mới trở nên mất chủ và bị Triệu Quốc Đống chiếm giữ hoàn toàn ở Kỳ Lân Quân và kéo đến bây giờ.
Cù Vận Bạch cũng không hối hận. Mặc dù quan hệ giữa cô và Triệu Quốc Đống bây giờ không được đạo đức chấp nhận, nhưng cô cảm thấy mình không cần phải sống giả dối vớ tình cảm.
Triệu Quốc Đống cũng đã nói chuyện kết hôn với cô, cũng nói với cô về cuộc hôn nhân của hắn. Cù Vận Bạch biết Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng kết hôn chẳng qua chỉ là hình thức, điều này làm Cù Vận Bạch không khỏi yên tâm. Về phần Triệu Quốc Đống có quan hệ với người phụ nữ khác thì Cù Vận Bạch không quá để ý. Cô để ý chính là khi hai người ở bên nhau có hạnh phúc hay không mà thôi.
Sau nụ hôn dài, Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Cù Vận Bạch, đôi mắt đẹp như nước, môi đỏ hồng, đôi mi thanh tú.
- Vận Bạch, lúc nào chúng ta về Hồ Thanh Ngõa, về chỗ cũ có được không?
- Được.
Cù Vận Bạch quyến rũ mở to đôi mắt đầy yêu thương nói:
- Theo ý ông xã.
Câu này làm Triệu Quốc Đống rất kích động. Hai người lại cả tuần không gặp nên cùng một chỗ quấn chặt lấy nhau, ân ái triền miên.
- Quốc Đống, chị thấy em vừa nãy như đang suy nghĩ gì đó. Ngay cả chị vào em cũng không phát hiện, có phải là gặp khó khăn gì trong công việc không?
Chui vào lòng Triệu Quốc Đống, Cù Vận Bạch mở to đôi mắt đẹp nói.
- Vâng, bộ máy Thị xã có thay đổi. Phó Thiên điều tới làm Phó bí thư Thị ủy, Cao Chí Minh làm Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký Thị ủy, điều này đúng là làm em có chút ngạc nhiên.
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói ra khúc mắc của mình với Phó Thiên, cũng như chuyện trước đây với cm, chỉ là Cao Thiền thì hắn không nhắc tới một chữ. Cù Vận Bạch nghe thấy không khỏi nhíu mày lại.
- Em có phải sợ sau này bọn họ sẽ gây khó dễ em trong công việc?
- Không hoàn toàn như vậy. Phó Thiên và em mặc dù có khúc mắc nhưng cũng đã quá lâu rồi. Y cũng không rõ lúc ấy sao em không giúp y. Có lẽ y cảm thấy em không muốn giúp y là vì em cũng muốn tới công ty khai thác đường cao tốc, hoặc là em không tiện nói với Thái ca. Em chỉ cảm thấy Phó Thiên tới Hoài Khánh thì khó tránh khỏi sẽ thò tay sang công việc bên Ủy ban Thị xã. Nhất là hai năm nay quy hoạch xây dựng đô thị của Hoài Khánh cũng mơ hồ có, xây dựng phương tiện trụ cột và đường xá là rất lớn. Phó Thiên đi ra từ Sở Giao thông nếu muốn biến tướng nhúng tay thì bên Ủy ban đúng là không dễ đối phó.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Có khúc mắc trước đây làm em rất khó tin tưởng Phó Thiên.
- Quốc Đống, chị thấy em không cần phải lo lắng như vậy. Phó Thiên mới tới, Phó thị trưởng phụ trách mảng giao thông, xây dựng thành thị là Hứa Kiều, người không vào Đảng. Chị đã nghe em nói tới tính cách của Hứa Kiều. Em chỉ cần thả quyền cho Hứa Kiều, em chỉ cần phụ trách phương hướng chính, còn công việc cụ thể thì buông tay cho Hứa Kiều quản lý thì hị thấy Phó Thiên dù muốn nhúng tay vào cũng không chắc có thể khiến Hứa Kiều phải nghe lời. Không chừng Phó Thiên còn sợ ném chuột vỡ đồ.
Cù Vận Bạch suy nghĩ một chút rồi phân tích cho Triệu Quốc Đống.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, hắn thiếu chút nữa quên thân phận không vào đảng của Hứa Kiều. Hơn nữa tính cách của Hứa Kiều như chiếc lò xo, anh càng ép mạnh thì Hứa Kiều phản kháng càng lớn. Chuyện không phù hợp nguyên tắc thì Hứa Kiều rất khó có thể bị đè ép. Hơn nữa Hứa Kiều là cán bộ ngoài đảng, không phải cán bộ đảng nên không giống lãnh đạo khác lo lắng chiếc mũ của mình quá nhiều, chỉ cần mình giao quyền lực, nghĩa vụ cho cô, để cô đối phó. Đây chính là một phương pháp rất tốt.
Thấy Triệu Quốc Đống tiếp thu ý kiến của mình, biết ý của mình được tình nhân đồng tình, Cù Vận Bạch có chút đắc ý nói tiếp:
- Về phần Cao Chí Minh thì chị thấy em nghĩ quá nhiều. Lúc đầu bọn họ có lỗi với em, không phải em có lỗi với bọn họ. Theo lý thuyết y phải áy náy với em mới đúng, từ tình về lý thì y phải ủng hộ để bù lại lỗi năm xưa chứ sao có thể gây khó dễ cho em?
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Cao Thiền và hắn không có quan hệ thực chất gì nên hắn thấy không cần đề cập tới Cù Vận Bạch. Nếu không có chuyện này thì lời của Cù Vận Bạch còn có lý. Nhưng bây giờ có vấn đề kia thì đúng là khó có thể dùng lẽ thường mà đoán định.
Làm Triệu Quốc Đống lo lắng không phải là Phó Thiên nhúng tay sang bên Ủy ban Thị xã và gây phiền phức cho hắn. Hắn lo nhất chính là những người khó chịu với hắn sẽ hình thành một đồng minh phản Triệu trong Hội nghị thường vụ Thị ủy.
Phó Thiên nếu như thật sự không nhúng tay vào được công việc bên Ủy ban thì nhất định sẽ nghĩ do mình cản trở. Một khi Phó Thiên liên minh với Lữ Thu Thần, Lưu Liên Xương, thêm cả Cao Chí Minh lúc nào cũng có thể gia nhập với bọn họ thì hắn trong Hội nghị thường ủy có được Đặng Nhược Hiền, Tiêu Triều ủng hộ cũng khá khổ sở. Nhất là khi Tiêu Triều còn luôn theo ý Trần Anh Lộc, điều này càng thêm nguy hiểm.
Bây giờ nằm ở trung lập có thể lôi kéo chính là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Ân Cảnh Tùng, Trưởng Ban tuyên giáo Trương Quả Hỉ, cùng Thường vụ thị ủy mới lên - Cố Vĩnh Bân.
Trương Quả Hỉ trước đây vốn có quan hệ mật thiết với Đàm Lập Phong. Nhưng sau khi Đàm Lập Phong lên làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Trương Quả Hỉ liền chủ động dựa vào Trần Anh Lộc. Hơn nữa người này tính cách khá nhũn nhường, nhã nhặn, tình hình bình thường đều im lặng không lên tiếng, người như vậy nếu muốn trong lúc quan trọng y đứng ra tỏ thái độ thì sợ còn khó hơn lên trời.
Cố Vĩnh Bân vốn cũng là người của Đàm Lập Phong. Chẳng qua bây giờ Đàm Lập Phong đã rời khỏi Hoài Khánh. Mặc dù bởi vì cạnh tranh với Triệu Quốc Đống mà thua nên phải đi, nhưng chính trị là luôn thay đổi, không thể vì hắn và Đàm Lập Phong từng là đối thủ cạnh tranh nên Cố Vĩnh Bân nhất định sẽ đứng ở phía đối đầu với mình.
Chẳng qua muốn lôi kéo Cố Vĩnh Bân thì phải tốn không ít công sức. Nhất là y cũng giống như Triệu Quốc Đống lúc trước khi ở Ninh Lăng. Cố Vĩnh Bân mới làm Thường vụ thị ủy, Bí thư huyện ủy Quy Ninh, ít nhất trong một thời gian khá dài cũng chỉ có thể đến ngồi tham gia Hội nghị thường ủy cho có.
Đáng giá và có thể để Triệu Quốc Đống lôi kéo có lẽ chính là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Ân Cảnh Tùng.
Tính cách vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật khá trầm tĩnh, chững chạc, điều này cũng phù hợp với vị trí Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Hơn nữa Ủy ban kỷ luật mặc dù cũng triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy, nhưng so sánh với Ban Tổ chức cán bộ và Đảng ủy chính pháp mà nói, Ủy ban kỷ luật có tính độc lập cao hơn một chút.
Nói cách khác làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Ân Cảnh Tùng có quyền lực để nhìn nhận vấn đề một cách độc lập, điểm này rất quan trọng.
Làm như thế nào để lôi kéo vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật này đứng về phía mình là vấn đề khiến hắn phải suy nghĩ và dành nhiều tâm sức. Ủy ban kỷ luật là cơ quan bên Đảng ủy, quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Ân Cảnh Tùng vẫn khá bình thường. Trước vốn thấy đó là tất nhiên, nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc lần trước không lợi dụng việc điều tra cải cách Nhà máy cơ giới để kéo gần quan hệ với Ân Cảnh Tùng, đó là nước cờ kém. Bây giờ nếu muốn tìm cơ hội thì sợ hơi khó khăn.
Cù Vận Bạch thấy Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ nên cũng lặng lẽ nằm trong lòng hắn. một lúc lâu sau khi Triệu Quốc Đống thôi không suy nghĩ nhìn xuống thì mới phát hiện Cù Vận Bạch đã thiếp đi trong lòng mình.
….
- Bí thư Trần, đây là việc gì. Triệu Quốc Đống hắn dựa vào gì mà để Đặng Nhược Hiền phụ trách Khu Khai Phát? Đây là chức trách của Phó thị trưởng thường trực. Lúc hắn làm Phó thị trưởng thường trực không phải cũng phụ trách Khu Khai Phát sao? Bây giờ biết tôi tới làm Phó thị trưởng thường trực liền sớm vứt Khu Khai Phát cho Đặng Nhược Hiền, hắn đây là chơi tôi.
Lữ Thu Thần rất tức giận vào văn phòng Trần Anh Lộc.
- Tôi biết hắn phản đối tôi làm Phó thị trưởng thường trực, muốn lão Tiêu làm, không phải thấy lão Tiêu mềm yếu, không dám đưa ra ý kiến phản đối sao? Mơ đi, Lữ Thu Thần tôi không thẹn với lòng, làm Phó thị trưởng thường trực cũng không chấp nhận làm bù nhìn, có gì không đồng ý sẽ nói thẳng. Chẳng những nói trong hội nghị thường trực Ủy ban, còn nói ra trong Hội nghị thường ủy.
- Làm càn.
Trần Anh Lộc mới đầu còn kiên nhẫn nghe Lữ Thu Thần oán than. Y cũng thấy mình lúc trước đồng ý với Triệu Quốc Đống để Đặng Nhược Hiền quản lý Khu Khai Phát là hơi của thả. Dù sao Phó thị trưởng thường trực phụ trách Khu Khai Phát là truyền thống của Hoài Khánh, làm như vậy có khác gì công khai cắt quyền của Lữ Thu Thần. Nhưng lúc ấy y nghĩ tới năm nay Khu Khai Phát đúng là gặp cơ hội quá lớn, nếu không nắm chắc thì sẽ bỏ qua quá nhiều cơ hội. Cho nên Trần Anh Lộc đồng ý với Triệu Quốc Đống, nhưng y cũng đã nói đợi Lữ Thu Thần quen thuộc công việc thì phải khôi phục chế độ quản lý bình thường.
Nhưng lúc này Trần Anh Lộc mới thấy mình may mắn vì đồng ý với Triệu Quốc Đống. Lữ Thu Thần quá ham mê quyền lực, nếu như không cảnh cáo đối phương thì Trần Anh Lộc lo hắn chẳng những phá vỡ không khí đoàn kết khó khăn lắm mới đạt được ở Hoài Khánh, hơn nữa bản thân Lữ Thu Thần cũng sẽ có chuyện.
Trần Anh Lộc đột nhiên quát lên làm Lữ Thu Thần giật mình.
- Lữ Thu Thần, anh nhìn lại mình xem, biểu hiện vừa rồi của anh có giống một lãnh đạo Thị xã không? Tôi cũng thấy xấu hổ vì anh?
Trần Anh Lộc tức giận đi quanh phòng:
- Tôi nói với anh, để Đặng Nhược Hiền phụ trách Khu Khai Phát là ý của tôi. Tôi chính là lo tâm trạng này của anh sẽ không thích hợp với công việc ngay nên để Đặng Nhược Hiền tạm thời phụ trách, bây giờ xem ra lo lắng của tôi không sai.
Lữ Thu Thần mặt mày tái mét. Y thấy Trần Anh Lộc lúc này đang rất tức giận, mắt như bốc lửa, lông mày dựng đứng. Điều này làm Lữ Thu Thần vốn định tranh cãi liền không dám, chỉ có thể cắn răng cúi đầu nghe mắng.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.comXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK