- Cô bé Khúc Châu, nghe nói suối nước nóng Thiên Bảo – Khúc Châu rất nổi tiếng. Lúc nào mời tôi đi hưởng thụ một chút.
- Cút, suối nước nóng Thiên Bảo bao giờ đến lượt anh hưởng thụ. Đó là thiên đường của quan chức, người có tiền, người nghèo chỉ có thể nhìn lên mà thôi.
Đối phương nhanh chóng gõ chữ.
- Thời này thứ gì tốt đều bị đám quan chức chó má lấy cho người rồi.
- Sao, bán suối nước nóng rồi sao?
Triệu Quốc Đống vừa nghe liền cảm thấy có trò nên cẩn thận dẫn dụ đối phương.
- Hừ, đâu chỉ có bán, đó là nửa bán nửa tặng, không, nói thế là còn quá. Hừ, một đám quan lại xấu xa. Không biết trên tỉnh trợn mắt làm gì, còn để vị trí cho đám quan chức Khúc Châu nữa chứ, mặc cho bọn họ ở đó hút xương hút tủy bỏ vào túi mình.
Chữ gõ rất nhanh chứng tỏ đối phương đang tức giận. Cô thậm chí còn gõ ra một hai lỗi chính tả, đây là điều hiếm thấy. Ít nhất Triệu Quốc Đống nói chuyện với cô ít khi thấy hiện tượng này.
- Không phải chứ? Tôi nghe nói bên Khúc Châu phát triển rất nhanh, nói rõ quan Khúc Châu còn có chút năng lực mà.
Triệu Quốc Đống không hề hoang mang gõ chữ.
- Tôi nhận một vụ án kiểm tra, nghe đương sự nói kinh tế Khúc Châu rất tích cực, an ninh trật tự tốt, kinh doanh ở đó khá thuận lợi.
- Hừ, vậy anh là mèo mù vớ được cá rán, nếu không người kia có quan hệ với bên chính quyền nên nói tốt cho bọn họ. Khách sạn Thiên Bảo bán bao tiền anh biết không? Xử lý nhân viên cũ thế nào? Vừa bán đi liền không hề quản, tìm chính quyền vô số lần nhưng chính quyền bảo hỏi nhà đầu tư, tìm nhà đầu tư thì nhà đầu tư đuổi về, bọn họ cũng thu mua mấy người cầm đầu nên ai còn dám nói gì. Dân chúng muốn đấu với đám quan và thương nhân cấu kết là không thể.
- Cô sao biết rõ như vậy? Chẳng lẽ trong nhà cô cũng bị thu mua?
Triệu Quốc Đống càng khó hiểu. Lúc trước ở diễn đàn Khúc Châu kia tuy nói chuyện này nhưng phần lớn đều không nói rõ, chỉ suy đoán là nhiều, không viết chi tiết như cô gái này.
- Cút.
Từ này là từ được cô gái Khúc Châu dùng nhiều nhất, Triệu Quốc Đống đã quen chẳng qua hắn vẫn đợi câu viết tiếp theo của cô.
Nhưng đợi khá lâu không thấy cô gái nói, Triệu Quốc Đống nhìn lại hóa ra đối phương đã thoát.
Triệu Quốc Đống một lần nữa vào diễn đàn Khúc Châu Phong nguyệt, cố ý viết mấy câu trêu chọc ở bài viết kia. Mặc dù cũng có người ầm ĩ kêu lên nhưng lộ ra không bao ý gì mới, vẫn cực hạn là khách sạn Thiên Bảo là tài sản đáng giá lại bị làm thành công ty thua lỗ, sau đó bán gian lận. Mà nhà đầu tư không the nghi ngờ là có lai lịch lớn.
Triệu Quốc Đống không phải thanh niên mới ra xã hội, không phải loại người nghe thấy gió chính là mưa nhưng nhiều năm ở quan trọng làm hắn cảm nhận đủ loại u ám.
Hắn không xa lạ với việc này. Ví dụ như ba người nổi tiếng ở Hoài Khánh, Khổng Kính Nguyên gan to hơn trời, Hoàng Lăng nhiều tay, hắn cũng rất có hứng thú tìm hiểu mấy điều này. Mặc dù chưa chắc có thể hiểu rõ như nhân viên phá án nhưng các thủ đoạn về cơ bản không giấu được hắn.
Đương nhiên hắn cũng không đến mức luôn đeo kính mắt nhìn người. Khúc Châu có tốc độ phát triển nhanh, có thể nói kinh tế tư nhân tích cực không thua gì Côn Châu. Chẳng qua Côn Châu là tỉnh thành nên có ưuu thế mà Khúc Châu không thể so sánh vì thế kinh tế Khúc Châu phát triển chậm hơn Côn Châu. Nhưng rất nhiều người đều phải thừa nhận Khúc Châu có quỹ tích phát triển kinh tế riêng, nhất là thực lực kinh tế tư nhân lại càng đứng đầu tỉnh Điền Nam. Đây cũng là nguyên nhân tại sao biết rõ đây là nơi thế lực Trương Đào nắm ưu thế tuyệt đối mà Thái Chánh Dương lại không muốn điều chỉnh.
Đứng ở góc độ chính trị gia thì tất cả ân oán cá nhân phải phục tùng lợi ích chính trị. Một người vô năng hoặc là sẽ tạo tổn hại về lợi ích chính trị của mình thì dù là bạn bè chí thân cũng sẽ bị bỏ qua. Mà một người có thể mang lại lợi ích chính trị cho mình thì dù là tình cảm không thích cũng không ảnh hưởng đến việc phân công công việc của y.
Nhưng bây giờ xem ra Khúc Châu cũng không phải chỉ sáng như mọi người thấy.
Tình hình an ninh trật tự ở Khúc Châu có thể nói là phức tạp nhất Điền Nam. Nó không chỉ giới hạn ở vấn đề buôn bán ma túy, mà còn do các thế lực xã hội đen hoành hành. Điểm này ngay cả bí thư Đảng ủy chính pháp tỉnh Tôn Tiến đã nói qua trong một hội nghị thường vụ tỉnh ủy. Không biết Đào Hòa Khiêm và Trương Bảo Quốc có chú ý đến điểm này không. Tôn Tiến chỉ nói qua mà thôi, cũng không có nói mãi cho nên Triệu Quốc Đống lúc ấy cũng chỉ là nghe. Chỉ là hắn xuất thân công an nên khá mẫn cảm với vấn đề này.
Hắn đến Khúc Châu khảo sát cũng không có cơ hội tiếp xúc với phương diện này. Làm trưởng ban tổ chức cán bộ đi khảo sát, hắn cũng không tiện thò tay quá dài, chạm đến vấn đề an ninh trật tự rất dễ tạo hiểu lầm. Nhưng bây giờ xem ra sự phát triển vinh quang của Khúc Châu đã che lấp nhiều mặt âm u, đây thậm chí có thể liên quan đến lãnh đạo chủ yếu. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy lo lắng.
Chỉ dựa vào mấy thứ này đương nhiên không đủ để nói rõ vấn đề, nhưng nếu biết được thì Triệu Quốc Đống cũng định làm gì đó. Hắn không thể thản nhiên đối mặt thứ xảy ra trước mặt mình. Có năng lực mà không làm thì sẽ thẹn với lương tâm của mình.
Khi Triệu Quốc Đống giao nhiệm vụ này cho Phương Dạ Bạch, Phương Dạ Bạch không nhịn được nhíu mày.
- Trưởng ban Triệu, đây dù như thế nào cũng không phải công việc của Ban Tổ chức cán bộ chúng ta mới đúng. Không sai, tôi có nhiều bạn bên Khúc Châu, nhưng việc này không đến lượt chúng ta làm. Ủy ban kỷ luật Viện kiểm sát, thậm chí Sở công an, chỉ cần ngài nói đầu mối hoặc là phản ánh tình hình là được, bọn họ hoàn toàn có thể tiếp nhận điều tra.
Phương Dạ Bạch nói không sai, việc này đúng là Ban Tổ chức cán bộ không nên làm. Chẳng qua nếu nói một chút không liên quan đến Ban Tổ chức cán bộ cũng không hoàn toàn đúng. Ít nhất bí thư quận ủy Khúc Khê – Chu Ứng Bảo được Thị ủy Khúc Châu đề cử làm phó thị trưởng. Việc xác minh Chu Ứng Bảo là do Ban Tổ chức cán bộ tiến hành.
- Không, bây giờ tôi mới chỉ nghe đồn đại, còn xa mới nói đến có đầu mối gì hay không? Chính xác mà nói chỉ là một chút phản ánh, tôi không muốn làm ầm lên, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đợt điều chỉnh nhân sự sắp diễn ra. Anh hiểu chứ?
Triệu Quốc Đống nói.
- Thực tế tôi cũng không yêu cầu anh đi thăm dò như Ủy ban kỷ luật hoặc Viện kiểm sát. Tôi chính là muốn anh phát huy một vài quan hệ của mình ở Khúc Châu rồi tiến hành tìm hiểu. Ồ, nói như thế nào nhỉ, ý của tôi là chuyện này coi như thông qua anh để tìm hiểu, sau đó phân tích xem có giống tình huống mà tôi nói với anh không, có vấn đề không? Nếu có thì anh chỉ cần có chút chứng cứ dù ít cũng là đủ rồi.
Triệu Quốc Đống nói đầy tính hàm hồ và không xác định, đây là cảm giác của Phương Dạ Bạch. Vị trưởng ban tổ chức cán bộ này sao đột nhiên có hứng thú đến việc chuyển nhượng khách sạn Thiên Bảo – Khúc Châu. Dù là trong đó thật sự có vấn đề vậy cũng là chuyện của Ủy ban kỷ luật hoặc Viện kiểm sát tỉnh. Chẳng lẽ thật sự liên quan đến đợt điều chỉnh nhân sự sắp tới? Nhưng hình như nói đợt này Khúc Châu về cơ bản không có điều chỉnh gì mà?
Hơn nữa giọng trưởng ban Triệu cũng cho thấy không hy vọng mình lộ chuyện, muốn mình lén điều tra.
- Trưởng ban Triệu, nếu ngài muốn tôi dùng thân phận của mình đi tìm hiểu sợ là không dễ làm. Nhưng nếu như tôi chỉ đơn thuần dùng góc độ cá nhân tìm hiểu thì không chừng sẽ tạo thành nghi kị không cần thiết. Bạn là bạn, gặp việc này bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ xảy ra chuyện ở đâu.
Phương Dạ Bạch có chút buồn bực gãi đầu nói, đây đúng là việc khó giải quyết.
- Nếu không khó khăn thì tôi tìm anh làm gì?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
Văn phòng nghiên cứu không làm việc này, Phương Dạ Bạch chỉ có thể thầm oán trong lòng.
- Được rồi trưởng ban Triệu, tôi chỉ có thể thử nhưng không dám chắc.
- Anh chú ý một điểm, tôi không cần bao nhiêu chứng cứ, chỉ cần một điểm là đủ rồi. Chuyện sau đó là của Ủy ban kỷ luật hoặc Viện kiểm sát. Còn một điều anh phải nhớ đây không có nghĩa là thay mặt ban, chú ý phương pháp.
Triệu Quốc Đống dặn.
Phương Dạ Bạch không nhịn được nhìn lại Triệu Quốc Đống. Y sớm biết sẽ có kết quả này. Dùng thân phận cá nhân đi tìm hiểu, nếu không phải mình đã làm mấy năm ở Khúc Châu, quan hệ rộng, bạn học, đồng nghiệp không ít thì y đúng là không dám nhận việc này.
Y đương nhiên biết Khúc Châu là “bến tàu” của ai. Mà Triệu Quốc Đống lúc này bảo mình đi tìm hiểu chẳng lẽ chỉ nhằm vào mình Chu Ứng Bảo ư? Đương nhiên không đơn giản như vậy.