Đám người ở cửa bắt đầu sôi nổi, Triệu Quốc Đống rất tự giác dẫn theo Lưu Nhược Đồng, vợ chồng Lệnh Hồ Triều lui ra sau, bây giờ là thiên đường của người trẻ. Nhìn đứa bé mở cửa xe Lincoln, Lục Nhị đầy hạnh phúc đi xuống, bên cạnh là phù dâu. Triệu Quốc Đống không khỏi nhớ đến lúc mình kết hôn.
- Sao, có phải có cảm xúc không anh?
Lưu Nhược Đồng dựa sát vào Triệu Quốc Đống, nhẹ nhàng nói.
- Ừ, có lẽ chúng ta nên cưới lại một lần, được không?
Triệu Quốc Đống cười cười phản kích.
Mặt Lưu Nhược Đồng nóng lên, ý này của hắn rất phong phú, giống như hắn ám chỉ mình và hắn vừa mới chính thức làm vợ chồng thật sự, kết hôn từng đó năm, nằm cùng giường không ít nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cả hai chịu được cho tới tận bây giờ.
Một câu làm Lưu Nhược Đồng á khẩu, Triệu Quốc Đống khá vui vẻ. Đây là lần đầu cô á khẩu khi nói chuyện với hắn.
Theo cô dâu đi tới, hôn lễ chính thức bắt đầu. Chú rể và cô dâu đứng ở sân khấu ngoài cửa chính cảm ơn khách đến tham dự.
Theo quy củ những người cảm thấy mình có thân phận sẽ lên chúc mừng, sau đó là bạn bè hai bên, đương nhiên không thiếu được việc bố mẹ hai bên nghênh tiếp, dù sao nhiều khách đến là do phụ huynh mời.
Chẳng qua Lục Nhị có vẻ hơi ít người đến chúc. Nhìn bố mẹ Dương gia chào hỏi khách tới, gần như mỗi người đều có đầu có mặt, quà cũng xa xỉ, mà bên khách nhà gái không nhiều, cùng lắm chỉ là một ít bạn bè, đồng nghiệp của Lục Nhị. Tuy việc này không quá nhiều người chú sy nhưng đối với một số người thích lấy chuyện làm quà thì bọn họ đã tìm được đề tài.
Đoàn người Triệu Quốc Đống bị đẩy sang tít tận ngoài cùng, hắn cũng không thèm để ý, thậm chí còn có tâm trạng muốn đứng xem mọi người diễn trò.
Đối với hắn mà nói đợt mình kết hôn thì hắn nửa tỉnh nửa mơ, đến bây giờ hắn cũng không có bao ấn tượng, có lẽ do tâm trạng lúc ấy ảnh hưởng đến thái độ với cuộc hôn nhân nên hắn khá lạnh nhạt.
Bây giờ xem hôn lễ của Lục Nhị, hắn giống như có cảm giác ký ức trong đầu mình được hiện lên, những ấn tượng về cuộc kết hôn của mình cũng từng chút một hiện ra.
Mặc dù mặt Lục Nhị vẫn cười rất tươi nhưng một ít lời bàn tán của họ hàng nhà Dương Khắc cũng rơi vào tai cô.
Cô cẩn thận trang điểm nhưng nỗi khó chịu trong lòng đúng là mãi không tiêu tan.
Mặc dù đối phương nói đều là thật nhưng sự chênh lệch bị nói thẳng ra thì ai chẳng thấy tổn thương. Lục Nhị biết Dương Khắc không quá để ý việc này nhưng họ hàng nhà hắn lại khác. Lục Nhị thậm chí nghi ngờ nếu mình không phải thư ký của phó bộ trưởng Bộ văn hóa mà chỉ là một nhân viên công ty bình thường thì những người này có kiên quyết phản đối Dương Khắc yêu mình, lấy mình không? Dương Khắc có thể chống lại áp lực lớn như vậy không?
Ra khỏi toilet, Lục Nhị điều chỉnh tâm trạng của mình một chút, làm cho nụ cười lại xuất hiện trên mặt.
Khách lục tục tới, khách của Dương gia chiếm hơn 90%, hơn phân nửa đều là khách của bố mẹ Dương Khắc. Lục Nhị cố gắng làm tâm trạng mình tốt hơn, ai cũng nói thời gian đầu khi kết hôn dễ bị các chuyện nhỏ ảnh hưởng, có lẽ mình cũng như vậy.
Cam Bình đến làm tâm trạng Lục Nhị tốt hơn nhiều. Cam Bình là phó bộ trưởng bộ Văn hóa nên bố mẹ Dương Khắc vẫn có lễ phép. Thấy bố mẹ Dương Khắc cung kính với Cam Bình, Lục Nhị thấy mình vui hơn nhiều.
Dương Khắc thấy vẻ mặt vui mừng của Lục Nhị, mắt còn sáng lên, y khá kinh ngạc quay đầu nhìn theo thì thấy hai nam hai nữ đang đi tới. Người đi đầu còn đang cười, mà người phụ nữ bên cạnh người đó cũng rất ưu nhã, khí chất đặc biệt khác hẳn người xung quanh.
- Lục Nhị, chúc mừng, đây có phải là chồng cô, Tiểu Dương?
Dương Khắc đang suy nghĩ xem đó là ai, Lục Nhị đã vui mừng kéo Dương Khắc lên đón.
- Trưởng ban Triệu, ngài đến? Đây là Nhược Đồng tỷ phải không? Lệnh Hồ, Sở Lỵ, hai người cũng tới. Tôi còn tưởng hai người chờ đến lúc hôn lễ bắt đầu mới tới.
Lục Nhị như thấy nhà mình, cô rất hưng phấn giới thiệu với Dương Khắc:
- Dương Khắc, đây là lão lãnh đạo trước đây của em, trưởng ban Triệu. Tổng bí thư bây giờ làm ở Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, đây là Lệnh Hồ Triều đồng nghiệp trước đây của em, bây giờ đã là phó chủ tịch huyện Quy Ninh – An Nguyên.
Dương Khắc có chút khiếp sợ nhìn hai người trước mặt. Tên của Triệu Quốc Đống y đương nhiên không thể không biết, thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, y cũng từng nghe Dương Khắc nhắc tới, chỉ nói tuổi Triệu Quốc Đống còn rất trẻ, chỉ hơn mình vài tuổi, bây giờ đã làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh. Đến khi gặp y mới phát hiện đối phương hoàn toàn khác suy nghĩ của mình, đối phương trông rất bình thường.
Dương Khắc chưa từng nghĩ Triệu Quốc Đống có thể từ Điền Nam xa xôi lên Bắc Kinh tham gia hôn lễ của mình và Lục Nhị, điều này làm y vừa giật mình đồng thời cũng thấy cảm động. Bảo sao còn trẻ như vậy đã lên chức cao đến thế.
Dương Khắc nhanh chóng có phản ứng, vội vàng dùng hai tay bắt tay đối phương:
- Trưởng ban Triệu, chào ngài, tôi sớm nghe Lục Nhị nhắc tới ngài nhiều lần. Ngài có thể tới tham gia hôn lễ là vinh hạnh của chúng tôi.
Dương Khắc phản ứng rất nhanh, một bên bắt tay Triệu Quốc Đống, sau đó chào Lệnh Hồ Triều. Triệu Quốc Đống và Lệnh Hồ Triều cũng đưa phong bao chúc mừng.
Mấy người dang nói chuyện, bố mẹ Dương Khắc bên kia gọi vọng sang:
- Dương Khắc, Lục Nhị, giám đốc Lâm tới.
Dương Khắc lộ vẻ khó xử, Triệu Quốc Đống cười nói:
- Hôm nay là việc vui của hai người, mau đi, chúng tôi tự đi là được.
Dương Khắc tỏ vẻ cảm ơn sau đó dùng mắt ra hiệu Lục Nhị đi cùng mình. Lục Nhị có chút không muốn, khách như Triệu Quốc Đống ở đâu cũng là khách quý nhất, ít nhất cũng phải do hai vợ chồng cô hoặc bố mẹ đưa vào trong. Nhưng bây giờ nếu ném Triệu Quốc Đống lại đúng là không tiện.
- Được rồi Lục Nhị, mau đi đi, Dương Khắc cũng đi đi nếu không bố mẹ chồng của cô sẽ tức đó.
Triệu Quốc Đống nhìn sang bên kia, một xe Audi A 8 màu đen đỗ ở cửa, bảo sao bố mẹ Dương Khắc lại gấp như vậy.
Lục Nhị có chút xấu hổ xin lỗi bảo mấy người Triệu Quốc Đống đến vị trí chủ tọa ngồi. Lưu Nhược Đồng kéo tay Triệu Quốc Đống nói:
- Quốc Đống, có phải đã lâu mới có cảm giác này không? Lúc nào trưởng ban Triệu của chúng ta lại có thể không có người tiếp đón.
Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn cô.
- Em sợ thiên hạ không loạn hả, em cảm thấy anh hẹp hòi như vậy sao?
Lưu Nhược Đồng cười hì hì, vợ chồng Lệnh Hồ Triều ở bên cũng thấy vui vẻ. Người như Triệu Quốc Đống đi đến đâu không được mọi người vây quanh, nhưng bây giờ lại không có ai tiếp đón cả, đi vào ăn cũng phải tự tìm chỗ.
Vào trong sảnh, ở đây đã rất đông người, xem ra khách đã vào hơn nửa. Triệu Quốc Đống không quá thích nơi đông người như vậy, nhất là bây giờ vị trí hắn đi qua đều có người ngồi đầy, đương nhiên còn có một ít bàn trống một hai ghế.
Lệnh Hồ Triều và Sở Lỵ thích ứng nhanh hơn vợ chồng Triệu Quốc Đống, rất nhanh tìm được vị trí thuộc về mình. Bàn này chắc là cho khách từ An Nguyên tới. Lệnh Hồ Triều trùng hợp nhận ra một người làm ở Ủy ban nhân dân tỉnh, chắc đây là bạn thân của Lục Nhị.
- Trưởng ban Triệu, Lục Nhị không phải bảo ngài và Lưu tỷ ngồi ở chủ tọa sao? Bên kia là chủ tọa, còn có nhiều chỗ trống.
Lệnh Hồ Triều thấy trên cùng có bàn lớn 16 ghế nhưng chưa có mấy người ngồi.