Cố Vĩnh Bân lắc đầu. Y cảm thấy Triệu Quốc Đống này quá tự tin. Có lẽ do thành tích năm ngoái của Ninh Lăng khiến hắn cảm thấy có thể đối đầu với bên trên. Làm Bí thư thị ủy mà như thế thì đúng là rất nguy hiểm.
Đây là chính sách khống chế từ Trung ương đưa xuống, mặc dù chỉ là tiếng gió bước đầu nhưng khí thế rất mạnh. Chỉ cần là chính sách về kinh tế sẽ luôn khiến người ta phải suy nghĩ. Lúc này đừng nói là Đảng ủy, chính phủ cấp thị xã, dù là cấp tỉnh cũng không dám tùy tiện mở miệng nói. Hơi không chú ý là bị đánh vỡ mặt ngay.
- Bí thư Triệu, đây không phải là vấn đề tài chính mà là chính sách. Chúng ta không thể đi ngược lại chính sách của Trung ương, đây là vấn đề nguyên tắc.
Cố Vĩnh Bân nói:
- Tôi biết ngài lo lắng việc Tân Châu cũng muốn xây dựng sân bay, lo rằng bọn họ đi trước chúng ta. Nhưng tôi có thể khẳng định bọn họ cũng sẽ không được thông qua.
- Bây giờ Trung ương chưa chính thức đưa ra chính sách, nội dung cụ thể chúng ta vẫn chưa biết. Lúc này chúng ta sợ đầu sợ đuôi chờ theo dõi thì sẽ không phù hợp với quan niệm phát triển của Ninh Lăng chúng ta. Chỉ cần không phải chính sách pháp luật có lệnh cấm thì chúng ta phải thử. Hơn nữa tôi cũng đã tìm hiểu về các ý kiến của Trung ương, chủ yếu là nhằm vào các ngành lạc hậu, tiêu tốn điện năng nhiều và gây ô nhiễm môi trường cao. Đối với việc xây dựng cơ sở vật chất thì tôi không thấy có ý đồ khống chế rõ ràng, cho nên tôi cảm thấy chúng ta không thể vì thế mà dừng lại không làm gì.
Triệu Quốc Đống có thể hiểu lo lắng của Cố Vĩnh Bân. Mà lúc này quốc gia sẽ khống chế rất mạnh, nhưng nếu trước khi cơn gió lốc tới anh ngồi im thì khi gió lốc tới không phải chỉ có thể lui bước sao?
Cơn gió lốc cũng là cơ hội. Gió lốc có thể khiến tất cả mọi người không dám ngẩng đầu, trợn mắt, nhưng lúc này ngẩng đầu thấy tình hình, thậm chí là ngược gió mà lên mới chính thức là người có lý trí, dũng cảm. Người khác lui thì anh có thể đi lên trước, đó là chênh lệch.
Hội nghị thường ủy ngay từ đầu đã rơi vào trạng thái đấu tranh, Cố Vĩnh Bân cứng rắn làm các thường vụ ngạc nhiên. Đây là lần đầu Cố Vĩnh Bân phát biểu như vậy trong hội nghị, không lùi bước trước sự cường thế của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống từ trước đến giờ vẫn ủng hộ việc tranh luận quan điểm trong hội nghị. Nhưng một khi hội nghị thường ủy hình thành quyết định thì không ai được phép chống đối, làm trái.
Anh có thể giữ lại ý kiến của mình, nhưng một khi tổ chức quyết định phương án thì không ai có thể vi phạm. Vì thế việc tranh luận kịch liệt trong hội nghị thường ủy là điều hay xuất hiện ở Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống thích việc này, cũng dốc sức thực hiện phong cách này, nó khiến hội nghị thường ủy Ninh Lăng trở thành một điểm sáng.
- Bí thư Triệu, Trung ương đã phát ra tín hiệu với các ngành thép, điện, xi măng chẳng lẽ không nói rõ vấn đề sao? Đúng là bởi vì ngành xây dựng cơ sở vật chất và bất động sản mất khống chế mới khiến kinh tế phát triển nóng, điểm này là rất rõ. Chính sách Trung ương chính là nhằm vào vấn đề này. Chúng ta không thể bịt tai làm theo ý mình, mà phải nhìn nhận rõ thực tế.
Cố Vĩnh Bân không bị thuyết phục, y cũng có đủ lý do để chứng minh quan điểm của mình.
- Nếu như nói việc xây dựng, nâng cấp hệ thống đường giao thông đến các quận, huyện và hai cây cầu là nhu cầu cấp bách với Ninh Lăng chúng ta, như vậy sân bay thì tôi thấy có thể kéo dài một chút. Tại sao nhất định phải khiêu chiến giới hạn của Trung ương và tỉnh?
- Kéo dài một chút?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, hắn cảm thấy có không ít thường vụ nghĩ như vậy. Kéo dài một chút có gì là không được chứ? Sao cứ phải tiến hành trong lúc mẫn cảm như thế này?
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình đã phạm sai lầm. Hắn đánh giá thấp sự nhạy cảm chính trị của các vị đồng nghiệp, cũng đánh giá hơi cao về khả năng thuyết phục và sức ảnh hưởng của mình.
Những người này chưa chắc có thể thấy rõ được hoàn cảnh và cơ hội trước mắt, nhưng lại có thể tính toán rõ lợi hại, được mất.
- Mọi người cảm thấy kéo dài một chút là không ảnh hưởng quá lớn đối với Ninh Lăng chúng ta?
Triệu Quốc Đống nói:
- Chúng ta có phải là không có tự tin nên phải để kéo dài một chút không? Nếu như chúng ta kéo dài để xem tình hình, các nơi khác không như chúng ta thì sao?
Cố Vĩnh Bân tái mặt, lời của Triệu Quốc Đống trên danh nghĩa hỏi hết mọi người nhưng lời nói rõ ràng là nhằm vào chính y. Năm ngoái Triệu Quốc Đống khiến kinh tế Ninh Lăng phát triển huy hoàng, y là người mới đến thì đâu có tư cách nói chuyện này với đối phương.
- Tôi cảm thấy các thường vụ của chúng ta ngồi đây còn chưa suy nghĩ rõ ràng, đợt tết vừa qua có thể làm cho tất cả mọi người trì trệ một chút. Tôi thấy cần phải tạm thời điều chỉnh một chút mấy hạng mục xây dựng cơ sở vật chất.
Triệu Quốc Đống không có cho Cố Vĩnh Bân mấy cơ hội. Nguyên tắc tự do phát biểu quan điểm trong hội nghị thường ủy là do hắn xác định, hắn đương nhiên không thể phá vỡ. Hắn cũng khinh thường dùng thủ đoạn dùng sức mạnh ép người. Nếu không dù Cố Vĩnh Bân được Lam Quang, Lý Đại Phú nhất trí thì Triệu Quốc Đống chỉ cần nhìn quanh là sẽ dễ dàng khiến các thường vụ bác bỏ ý kiến của bọn họ.
Việc tạm thời điều chỉnh nội dung thảo luận làm cho Cố Vĩnh Bân vốn định nhân cơ hội này trình bày quan điểm của mình không còn. Trước đó y đã chuẩn bị rất cẩn thận, thậm chí còn tìm các số liệu chuyên môn để làm dẫn chứng. Nhưng Triệu Quốc Đống chỉ đá một cú là bay ra ngoài, làm những thứ y vất vả chuẩn bị đổ xuống sông xuống biển.
Nội dung hội nghị hôm nay đã sớm được đặt ra, ít nhất phải ba bốn tiếng rút xuống còn nửa tiếng là kết thúc.
….
- Anh thấy thế thế nào?
Mặt Triệu Quốc Đống không có gì biến hoá cả, hai tay khoanh trước ngực nhìn ra ngoài.
- Đây cũng là điều bình thường. Đợt tết tôi lên tỉnh gặp mấy người bạn, bọn họ đều thấy năm nay quốc gia sẽ khống chế mạnh tay, trên tỉnh nghe nói trong hội nghị thường trực Ủy ban trước cuối năm thì chủ tịch Tần cũng lớn tiếng phê bình Vĩnh Lương, cho rằng vấn đề bảo vệ môi trường của Vĩnh Lương liên quan đến toàn tỉnh, yêu cầu Vĩnh Lương phải chuẩn bị tư tưởng sớm ở việc này, sớm điều chỉnh, kiên quyết xóa bỏ các công ty vật liệu xây dựng nhỏ, đồng thời cũng yêu cầu toàn tỉnh cần khống chế đất đai một cách hợp lý trong toàn tỉnh, giảm đầu tư các hạng mục xây dựng.
Lỗ Năng lúc này khá vui vẻ. Sau hội nghị thường ủy Triệu Quốc Đống gọi mình tới nói rõ Triệu Quốc Đống coi như hắn chính thức coi mình là người Triệu hệ.
Tuy Triệu Quốc Đống nhỏ hơn mình 10 tuổi, nhưng nói đúng ra thì người ở Ninh Lăng có quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống còn nhiều mà. Lỗ Năng còn xa không thể bằng mấy người Triệu hệ như Tằng Lệnh Thuần, Ngụy Hiểu Lam, Giản Hồng, Lô Miễn Dương, Hoắc Vân Đạt. Dù là Đường Diệu Văn cũng có quan hệ gần với Triệu Quốc Đống hơn y. Nhưng mình lại có thể nhanh chóng thoát ra, tiến vào hàng ngũ thường vụ. Lỗ Năng cảm thấy khả năng lớn là mình nắm bắt được ý đồ của Triệu Quốc Đống. Vì thế mặc dù sau khi vào thường vụ, y cũng còn chưa thể chính thức nhét vào hệ thống của Triệu Quốc Đống. Cho đến hôm nay Lỗ Năng mới thấy mình đã vào cửa.
Biểu hiện của vị Bí thư thị ủy trẻ tuổi này làm rất nhiều người chú ý, Lỗ Năng biết cả đời mình chỉ sợ không thể đạt được địa vị của đối phương. Y chỉ có thể cố gắng theo sát đối phương, không nên bị bỏ quá xa.
- Mọi người trong lòng có suy nghĩ cũng là rất bình thường. Nhất là hạng mục sân bay đầu tư quá lớn, Trung ương dù chưa nói rõ dừng việc xây dựng chi nhánh nhưng cũn rõ ràng đưa ra tiêu chuẩn cao hơn. Hơn nữa cũng đưa ra nhiều điều kiện khiến mọi người cảm thấy hắn bây giờ báo lên chưa chắc được phê duyệt. Thị trưởng Chung không phải vốn rất ủng hộ hạng mục này sao? Hôm nay y không tỏ thái độ tức là có dao động.
Lỗ Năng phân tích khá chính xác tình hình.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK