Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Triệu Quốc Đống làm Hàn Độ và Hàn Đông đều nở nụ cười. Mặc dù đã làm thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng Triệu Quốc Đống vẫn rất kính trọng Hàn Độ. Hàn Đông nhìn Triệu Quốc Đống càng thêm là lạ, điều đó khiến Hàn Độ không khỏi thở dài một tiếng.



Hàn Độ không nói sai, đã có tin Bí thư thị ủy An Đô Tôn Liên Bình sẽ rời đi. Mà ai thay Tôn Liên Bình cũng là một vấn đề mẫn cảm. Tề Hoa, Quan Kinh Sơn thậm chí Dương Kính Quang cũng là nhân vật được cho là có khả năng. Nhưng bây giờ Tôn Liên Bình vẫn ở An Đô nên lời đồn này dần nhạt đi.



Chẳng qua Hàn Độ tin rằng Ứng Đông Lưu có thể nói lời kia không phải là nhiệt huyết dâng trào. Lúc nào nên nói gì thì Ứng Đông Lưu đương nhiên biết rõ. Ứng Đông Lưu có thể nói như vậy nhất định là có vài nhân tố trong đó. Theo Hàn Độ thấy có lẽ chính là âm thanh từ Trung ương truyền tới.



Ứng Đông Lưu đương nhiên không có quyền quyết định ai làm Bí thư thị ủy An Đô. An Đô là thành phố cấp phó tỉnh, Bí thư thị ủy từ trước đến giờ đều kiêm chức Phó bí thư Tỉnh ủy An Nguyên, từ góc độ nào đó thậm chí còn có địa vị hiển hách hơn cả phó chủ tịch thường trực tỉnh. Ứng Đông Lưu lộ ra tin này có nghĩa quyết định không phải do y, mà biểu hiện của Triệu Quốc Đống đã được Lãnh đạo trung ương chú ý. An Đô mấy năm nay chậm phát triển cũng làm Trung ương có ý kiến, hai điều này kết hợp lại rất khó nói có xuất hiện việc không phù hợp lẽ thường không?



Đương nhiên Hàn Độ cũng không nói suy nghĩ của mình với Triệu Quốc Đống. Theo Hàn Độ thấy thì không cần thiết. Trong này còn nhiều nhân tố không xác định, một nhân tố rất nhỏ có thể khiến chuyện thay đổi hoàn toàn. Bây giờ ôm hy vọng quá lớn có khi bất lợi cho việc Triệu Quốc Đống cố giữ bình tĩnh.



Nhưng Hàn Độ tin đây không phải lời đồn vu vơ.







Từ nhà Hàn Độ đi ra mà đầu óc Triệu Quốc Đống không được yên.



Hàn Độ không nói thêm gì nữa nhưng điều này càng làm Triệu Quốc Đống không xác định, chẳng lẽ nói thật sự có khả năng kia? Hắn cảm thấy rất khó tin.



Chẳng qua bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, cái là của mình sẽ là của mình, không là của mình thì dù nghĩ đến nổ đầu cũng vô ích. Suy nghĩ thiệt hơn sẽ làm mình mất đi khả năng suy nghĩ và quyết định. Bây giờ mình đang làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam thì phải làm tốt ở cương vị này.



Về An Đô thì nhất định phải gặp bạn bè và lãnh đạo. Ở chỗ Ứng Đông Lưu, Triệu Quốc Đống không dự định đi mà chỉ gọi vài câu rồi mang quà đặc sản Điền Nam đến nhà cho Ứng Đông Lưu.



Ba Kiên Cường không có nhà lên Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống cũng chỉ có thể để ít đồ đặc sản đó.



- La Duệ điều tới Thị ủy Thông Thành?

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. La Duệ này đúng là bỏ được, bỏ vợ bỏ con, bỏ cuộc sống ưu việt ở An Đô mà đặt cửa vào Lô Vệ Hồng. Xem ra Lô Vệ Hồng đúng là có sức hấp dẫn nên kéo được La Duệ sang đó.



- Vâng, em khuyên La Duệ phải suy nghĩ kỹ nhưng La Duệ đã hạ quyết tâm.

La Băng một bên mang chén nước mật ong cho Triệu Quốc Đống rồi nói.

- Em nghe La Duệ nói hôm nay mới quyết định, y đến Thị ủy Thông Thành làm phó trưởng ban thư ký, chánh văn phòng Thị ủy.



- Vẫn là cán bộ cấp chính huyện?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói sau đó nói:

- Lập tức sẽ tuyển cử, có phải là La Duệ muốn lên?



- Vâng, nghe nói Thông Thành muốn tuyển một phó thị trưởng, La Duệ có hy vọng.

La Băng đứng phía sau Triệu Quốc Đống, nhẹ nhàng bóp trán cho hắn. Triệu Quốc Đống không mấy khi có thể về An Đô, cô đã lâu không hưởng thụ cảm giác ấm áp này.



- Điều này cũng đúng, Lô Vệ Hồng nếu ngay chút cơ hội này không để cho La Duệ, vậy La Duệ vứt vợ vứt con chạy tới miền núi để làm gì?

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Chẳng qua Lô Vệ Hồng cho La Duệ sân khấu đó còn phải xem La Duệ có nắm bắt cơ hội được không? Thông Thành tuy có điều kiện kém nhưng cũng có nghĩa nhiều cơ hội. Lô Vệ Hồng đi Thông Thành cũng đã nhiều ngày, có lẽ đã có căn cơ. Lúc này y mang La Duệ tới để La Duệ tạo thành tích cho mình. Nếu làm tốt trong ba năm năm có thể lấy chức phó bộ trưởng thường trực thậm chí phó bí thư thị ủy cũng không phải không thể. Đến vị trí đó thì lên một bậc cũng không phải vấn đề gì.



La Băng khẽ hừ một tiếng:

- La Duệ cũng nói như vậy. y nói mình từng này tuổi mà tiếp tục ở lại An Đô sẽ không có bao cơ hội. Nếu như ở vị trí chính huyện đến già thì thà ra ngoài đánh cuộc một phen.



La Băng khá cao, cô đứng cạnh Triệu Quốc Đống chỉ thấp hơn một chút. Triệu Quốc Đống có thể dễ chịu dựa đầu vào bụng La Băng, ngửi mùi hương ở đó. Thân nhiệt La Băng xuyên qua chiếc áo mỏng làm hắn ngây ngất.



- Có phải là Chu Hoành Vĩ bây giờ không quá thành công nên La Duệ mới đi?

Triệu Quốc Đống hỏi.



La Băng biết Triệu Quốc Đống thật ra rất quan tâm tình hình An Nguyên, nhất là ở Ninh Lăng và An Đô.

- Vâng, Quan Kinh Sơn rất lợi hại ép Chu Hoành Vĩ gần như không thể thở nổi. La Duệ nói bây giờ Chu Hoành Vĩ không khác gì một phó thị trưởng bình thường, thậm chí còn không bằng. Quan Kinh Sơn quản y rất chặt, Phó thị trưởng thường trực một khi không được thị trưởng tin tưởng thì không khác gì trưởng ban thư ký.



- La Duệ nói không hoàn toàn chính xác, chẳng qua Chu Hoành Vĩ quá kiêu căng, quen dùng cách dựa vào bên này ép bên kia, dựa vào bí thư để ép thị trưởng. Lúc Diêu Văn Trí làm thị trưởng thì y chống đối Diêu Văn Trí vì y có Miêu Chấn Trung và Tôn Liên Bình ủng hộ. Bây giờ Quan Kinh Sơn có năng lực mạnh, cũng có thủ đoạn, hơn nữa Bí thư Ứng rất tin tưởng Quan Kinh Sơn. Vì thế y không ăn được. Người như y ngã chỉ là sớm muộn.

Triệu Quốc Đống khinh thường nói.



Mặc dù đánh giá không hoàn toàn giống nhau nhưng kết quả là giống nhau. Đó chính là Chu Hoành Vĩ bây giờ không có quyền thế mấy. La Duệ dựa vào Chu Hoành Vĩ là bước đi không thành công. Cũng may La Duệ vẫn duy trì quan hệ với Lô Vệ Hồng nên mới nhảy ra khỏi An Đô được.



La Băng bóp trán rất có kỹ thuật làm Triệu Quốc Đống khá thoải mái. Từ thái dương đến vai, thần kinh toàn người dần yên tĩnh lại. Hắn không nghĩ La Băng lúc rảnh rỗi có thể học được bản lĩnh này. Nhưng hắn nghĩ La Băng học cái này là vì mình nên càng thấy cảm động.



La Băng rất quan tâm đến anh trai mình, có lẽ cô cảm thấy tình cảm gia đình ấm áp nên cô muốn giúp La Duệ một chút. Bởi vì La Duệ giúp cô một lần nữa hòa hợp với gia đình, làm cô cảm nhận lại tình thân. Mà cô có thể làm chính là giúp con đường làm quan của La Duệ thuận lợi hơn chút.



Triệu Quốc Đống cũng có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của La Băng. Sau khi hắn rời khỏi An Nguyên khiến cho chút hy vọng của La Duệ đã tan biến. Mặc dù hắn còn có quan hệ ở An Nguyên nhưng cán bộ ở cấp huyện như La Duệ nếu muốn tiến một bước lên làm phó giám đốc thì sẽ không phải bắt chuyện một câu là được.



Ai đi đến bước này không phải trải qua mưa gió, chỉ dựa vào quan hệ đương nhiên là không thể. Nhưng ở tình huống mọi người có sức cạnh tranh ngang nhau thì mấy nhân tố khác sẽ phát huy tác dụng.



Mình không phải không giúp được La Duệ nhưng quan hệ giữa hắn và La Băng không thể công khai nên thành hạn chế. La Băng cũng biết điểm này, La Duệ cũng vậy.



Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng trong lòng, về tình về lý mình nên có hành động gì đó, dù chỉ là an ủi bằng miệng cũng có thể làm cho La Băng đạt được an ủi.



- Em không nên nghĩ quá nhiều. La Duệ đến Thông Thành theo anh thấy cũng là chuyện tốt. Để La Duệ làm ở Thông Thành một thời gian, anh sẽ gọi Trưởng ban Hàn và Lô Vệ Hồng đến cùng ăn cơm coi như làm sâu sắc ấn tượng. La Duệ sắp lên làm phó thị trưởng cũng nên để lại ấn tượng trong mắt lãnh đạo tỉnh ủy.

Triệu Quốc Đống ngẩng đầu lên một chút dựa đầu vào bộ ngực căng tròn của La Băng.



La Băng run lên, mắt cũng đỏ. Triệu Quốc Đống có thể nói lời này đủ thấy hắn quan tâm cô như thế nào. Mặc dù người khác không biết quan hệ giữa La Duệ và Triệu Quốc Đống, nhưng đối với Triệu Quốc Đống là người đương sự muốn để hắn tìm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy An Nguyên thì đây chính là sự mạo hiểm đối với Triệu Quốc Đống, thậm chí nguy hiểm đến tiền đồ chính trị của Triệu Quốc Đống.



- Không, Quốc Đống, không thể như vậy…

La Băng mới nói tới đây đã bị hắn vòng tay ôm lấy eo cô rồi nhẹ nhàng nói:

- Con người không phải cỏ cây mà vô tình được. Anh có lỗi nhiều với em, chẳng lẽ làm trung gian một chút cũng không được sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK