Tuy nói mới từ Hải Nam về, được vẫy vùng trong nắng vàng và biển xanh nhưng từ trên người người chị dâu này lại tỏa ra vẻ phong vận lộng lẫy mà trước kia hắn chưa bao giờ gặp qua, hiện giờ ngay cả mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đều có một vẻ thanh nhã, xinh đẹp khó tả.
Nói như thế nào nhỉ, so với trước kia thì Lưu Nhược Đồng giống như một người bàng quan với thế giới, cái khí chất lạnh nhạt luôn khiến người khác có cảm giác cự tuyệt từ ngàn dặm. Còn bây giờ thì lại giống như một con người đã hòa vào với cái thế giới ấy, khiến cho người ta thấy quyến rũ mà không hề mất đi vẻ hiền dịu, thân thiết.
Hắn không thể nói rõ được loại biến hóa này nhưng có thể xác định người đại tẩu vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào Triệu gia này cùng với Lưu Nhược Đồng tới ăn tết ở nhà Triệu gia mấy năm trước đã có điểm khác biệt.
Lưu Nhược Đồng khoác tay Triệu Quốc Đống xuất hiện trên đường ra, tay còn lại của Triệu Quốc Đống thì kéo vali, nhìn có vẻ rất thoải mái, một mặt thì nói chuyện với Lưu Nhược Đồng, mặt khác thì lại như đang cảm nhận sự khác biệt cực lớn về nhiệt đọ giữa An Đô và Hải Nam.
Ừm, đích xác là khác hẳn, trong ấn tượng của Triệu Đức Sơn thì hình như đại tẩu chưa từng khoác tay với đại ca, ít nhất thì hắn chưa từng nhìn thấy, hơn nữa cái kiểu dịu dàng, liếc mắt đưa tình như này thì cũng là lần đầu tiên Triệu Đức Sơn gặp.
Vẫn là chiếc Land Rover như cũ, Triệu Quốc Đống cùng với Lưu Nhược Đồng ngồi ở ghế sau.
- Đại ca, đại tẩu, đi chơi có vui không? Cảm giác thế nào? Nếu anh chị có thời gian thì chúng ta tới Caribbean hưởng thụ cái đãi ngộ đảo chủ một chút, nơi đó mới thực sự là thiên đường, tư vị biển bên đó hoàn toàn khác hẳn với Thái Bình Dương.
- Ồ, Đức Sơn, chú cũng kinh doanh được cả đảo bên đó sao?
Lưu Nhược Đồng kinh ngạc hỏi thêm:
- Ngày nay thực sự có thể làm đảo chủ tự do tự tại ư?
- Ha ha, đại tẩu, chuyện này thì chị cứ yên tâm đi, ngoại trừ có chút phiền toái về phong cách thiết kế và lắp đặt thiết bị trong giai đoạn đầu nhưng đều có công ty chuyên nghiệp tới phụ trách. Trình độ mấy công ty bên Âu Mỹ đó tuyệt đối hơn hẳn so với mấy công ty quốc nội chúng ta. Chỉ cần nói ý tưởng và ý kiến của mình với bọn họ thì bọn họ sẽ vẽ ra một bản kế hoạch rồi từ đó sẽ thiết kế, kiến tạo y nguyên mà không hề có sai sót nào cả. Em đã tổ chức hai buổi tiệc rượu ở đó rồi, tuyệt đối là loại hưởng thụ hạng nhất.
Khi nói về hòn đảo của mình thì Triệu Đức Sơn không che giấu nổi sự hớn hở.
Đây tuyệt đối là sáng kiến độc nhất vô nhị ở quốc nội, nó có thể giúp Triệu Đức Sơn kéo lại sự chênh lệch về phẩm vị với những nhân vật nổi tiếng, thời thượng khác.
Khi những người khách nhận được lời mời đến hưởng thụ sự phục vụ chu đáo từ những trang viên trên hòn đảo của riêng mình như thời trung cổ châu Âu. Khi những ly rượu nguyên chất của Pháp hoặc Ý thúc đẩy lòng hư vinh của những vị khách lên mức cao nhất thì hắn - Triệu Đức Sơn - cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn nhất.
Ở chỗ đó Triệu Quốc Đống cũng có một hòn đảo với diện tích nho nhỏ, khoảng cách giữa hai hòn đảo rất gần, nếu đi du thuyền thì chỉ khoảng 2h là tới nơi, còn nếu như đi bằng canô tốc độ cao thì chỉ nửa giờ là đến. Đương nhiên trên danh nghĩa thì hòn đảo đó thuộc về cái tên Triệu Trường Xuyên vốn không ưa thích phong cách này.
- Đại tẩu, em cũng đã thuê quản lý công ty từ lâu rồi, chúng ta có qua bên đó cũng tiện, chỉ cần bay thẳng tới Miami, đương nhiên tới Nassau (thủ đô của Bahamas) cũng được, rồi đi thuyền qua đó, mời thêm bạn bè thân thiết tới ở ba đến năm hôm, hưởng cái cuộc sống sướng hơn thiên đường.
Triệu Đức Sơn nói rất hăng hái, tựa như đã quên mất Triệu Quốc Đống ngồi ngay sau lưng mình.
- Đức Sơn, chi phí chắc không nhỏ nhỉ?
Lưu Nhược Đồng liếc nhìn vẻ mặt chẳng chút biểu tình của Triệu Quốc Đống là biết tên này chẳng hứng thú gì với mấy lời của Triệu Đức Sơn, nên cười hỏi.
- Đại tẩu, chị nói gì vậy? Con người ta kiếm tiền ra để làm gì chứ? Còn không phải là để làm chuyện mình muốn làm sao, em cảm thấy hưởng thụ cũng là một yếu tố trong đó, đương nhiên người như đại ca của em thì hơn phân nửa sẽ nói rằng con người ta sống là để làm những chuyện để giải phóng nhân loại hoặc có ý nghĩa tiến bộ.
Triệu Đức Sơn có phần như quên hết tất cả.
- Ồ? Đức Sơn, chú đang ngứa da hay sao thế? Anh còn chưa hỏi tới chú mà chú đã khiêu khích anh sao?
Triệu Quốc Đống khẽ hừ một tiếng:
- Anh thấy chú ba ngày mà không đánh thì định trèo đầu cưỡi cổ hả.
- He he, đại ca, chỉ đùa một chút, hoàn toàn là vui đùa mà thôi, em thấy khí sắc và tâm tình của anh và chị dâu không tồi nên cũng tiện thể nói vui mà.
Triệu Đức Sơn rụt cổ lại, ngượng ngùng nói:
- Nhất là chị dâu, em cảm thấy sắc mặt chị còn đẹp hơn nhiều so với lần đầu em gặp.
Nét mặt Lưu Nhược Đồng chợt ửng hồng, trước khi rời Bắc Kinh bay tới Hải Nam thì mẹ cô đã nói sắc mặt của cô đã đẹp hơn trước rất nhiều. Sau khi tới Hải Nam thì cô cũng cẩn thận quan sát thì thấy đích thực là tràn trề sức sống, cô cũng mờ hồ cảm thấy sự biến hóa khí sắc có khả năng liên quan đến sự thay đổi từ cơ thể của mình. Hơn nữa tâm tình trong khoảng thời gian này cực tốt, ngủ cũng cực kỳ ngon giấc, tổng hợp vài nhân tố đó lại thì hiển nhiên là khí sắc khác hẳn so với trước rồi.
Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận được sự thay đổi của Lưu Nhược Đồng, trong lòng hắn có hơi buồn cười.
Phụ nữ thay đổi sinh lý chắc chắn sẽ có biểu hiện này, điều này là hết sức bình thường, chẳng qua Lưu Nhược Đồng hơn ba mươi tuổi mới đi tới bước này nên hiển nhiên là thay đổi sẽ lớn hơn một chút. Hơn nữa tâm tình tốt, ăn ngủ đầy đủ lại thêm mấy ngày nay "mưa móc" thoải mái nên mới dẫn tới sự biến hóa này. Điều làm cho hắn kinh ngạc chính là Lưu Nhược Đồng giống như thay da đổi thịt vậy, từ một "thặng nữ" lớn tuổi mà chỉ trong thời gian ngắn đã nhanh chóng biến thành một thiếu phụ quyến rũ.
(Nd: Bài “Những phụ nữ trẻ không lập gia đình”, được “Courrier International” trích lại từ một tờ báo ở Quảng Châu (Trung Quốc), trong đó nêu bật hiện tượng mà người Trung Quốc gọi là “thặng nữ”. Trong khi hàng triệu nam giới Trung Quốc đang khốn khổ tìm vợ do hậu quả của chính sách “mỗi gia đình chỉ có 1 con”, dư luận xã hội đặc biệt quan tâm đến hiện tượng nhiều phụ nữ “không chịu lập gia đình”. Đằng sau cái cụm từ “thặng nữ” đôi chút miệt thị này là một nhóm phụ nữ giỏi giang, tự định đoạt vận mệnh của mình. Đó là những phụ nữ có nghề nghiệp, đầy khát vọng, có những sở thích riêng... Cái duy nhất mà họ thiếu là một gia đình nhỏ. Thật ra, thế hệ phụ nữ độc thân này không hề chống lại hôn nhân mà chỉ không thể chấp nhận việc chung sống với những người đàn ông tầm thường. Họ “thà ở vậy còn hơn lấy chồng thấp kém”.)
**************
Triệu Trường Xuyên cùng Triệu Vân Hải và Triệu Đức Sơn đều cảm thấy sự thay đổi giữa đại ca và đại tẩu của mình.
Đầu tiên, sự thân mật, ngọt ngào giữa đại ca và đại tẩu là điều mà bọn họ chưa bao giờ cảm giác được, xưa kia ở trước mặt đại ca thì chị dâu vẫn tỏ ra rất rụt rè, thậm chí có phần lãnh đạo. Mặc dù khi nói chuyện thì không nhìn ra manh mối gì nhưng vì mấy anh em Triệu Quốc Đống giống như chân với tay nên tự nhiên là cảm nhận được một ít khác thường.
Nhất là Triệu Đức Sơn và Triệu Trường Xuyên đều biết đến sự tồn tại của Trình Nhược Lâm, mặc dù Trình Nhược Lâm ít khi xuất hiện cùng với Triệu Quốc Đống nhưng cả hai đều nhận thấy được sự thân thiết, những cái liếc mắt đưa tình giữa hai người. Triệu Vân Hải thì cũng giống vậy vì đã từng gặp qua Cù Vận Bạch nên cũng cảm giác được quan hệ đặc biệt giữa đại ca và Cù Vận Bạch. Những chi tiết này đều tỏ ra hết sức đối lập với sự lãnh đạo giữa đại ca và đại tẩu trước đây.
Tiếp đó, từ thần thái cho đến cử chỉ của Lưu Nhược Đồng đều toát ra vẻ nhu mì, xinh đẹp khiến bọn họ đều thấy khác lạ, giống như là vẫn thể xác cũ nhưng nội thể thì đã hoàn toàn khác hẳn, nếu nói Lưu Nhược Đồng đã thoát thai hoán cốt thì cũng chẳng sai chút nào.
Bọn họ cũng khá tò mò nhưng lại không thể nghĩ ra được tình hình chân thật nhất.
****************
Triệu Vân Hải đã triệt để biến thành một nhà đầu tư chuyên nghiệp rồi, Quỹ đầu tư Thương Hải do hắn phụ trách quản lý ngày càng hoạt động tích cực trên thị trường tư nhân. Hắn tuân theo nguyên tắc không quá sôi nổi và chuyên nghiệp, mời thêm một nhóm bạn bè cùng chung chí hướng kết hợp với mấy nhà đầu tư quen biết lúc đầu khởi nghiệp thành lập nên Quỹ đầu tư Thương Hải, trở thành một trong số ít những người mở đầu mô hình một quỹ cổ phần tư nhân liên doanh vốn với một vài doanh nghiệp mới hành động một năm, dần dần khởi đầu cho một cộng đồng đầu tư mạo hiểm.
Triệu Vân Hải rất thích cuộc sống bây giờ, hiện tại hắn đã không còn hoạt động trong phạm vi Nam Việt mà đã bắt đầu thẳng tiến ra cả nước. Đủ loại khiêu chiến do cuộc sống mang lại làm cho hắn có cảm giác thành tựu.
Triệu Đức Sơn thì vẫn hưởng thụ cuộc sống bất khuất, bất kham như cũ.
Trên mấy tạp chí thời thượng thì cứ cách một hai kỳ là lại xuất hiện đại danh của hắn, mà chỉ cần mấy hoạt động thời thượng không xung đột với công tác chính thức của hắn thì hắn luôn luôn tham gia mà không hề biết chán. Đương nhiên mỗi một lần tham gia thì người phụ nữ đi bên cạnh hắn lại khác nhau.
Cũng may là dù giới thời thượng hay giới giải trí thì hình như cũng đều quen với tình cảnh này của hắn, nó giống như kiểu một nhà tài phiệt sẵn sàng mang hàng đống tiền giúp đỡ giới giải trí thì mấy cái khuyết điểm đó đôi khi sẽ lại có xu thể trở thành ưu điểm. Ít nhất thì các tin tức xoay quanh về hắn lúc nào cũng chiếm không ít các trang báo.
Đương nhiên ngoài cá tính giúp Triệu Đức Sơn chống đỡ thì một nguyên nhân khác đó chính là năng lực của hắn.
Trong số hai anh em liên tục có tên trên bảng Forbes thì Triệu Trường Xuyên gần như là một người tàng hình, trong mọi trường hợp thì hầu như đều không thấy bóng dáng của hắn, ngay cả giới truyền thông cũng không thể tìm được cơ hội gặp gỡ vị chủ tịch tập đoàn Thương Lãng này. Chỉ có vài tấm ảnh đều là trong trường hợp đặc biệt mới chụp được, thiết tưởng nếu ai đó từ mấy tấm ảnh của giới truyền thông mà pbiệt được Triệu Trường Xuyên thì cũng là một việc khó. Kết quả là Triệu Đức Sơn thành người hưởng sái.
Mức độ phát triển của tập đoàn Thương Lãng rất ổn định, vừa không giậm chân tại chỗ trong các ngành sản nghiệp vốn có, cũng không hề tham lam theo kiểu "Tham nhiều nhai không nát". Trên thực tế thì lúc đầu Triệu Trường Xuyên cũng đa nguyên hóa một cách thích hợp nhưng sau đó lại bắt đầu thu hẹp lại, ngoại trừ ngành nước khoáng đã trở thành một công ty được niêm yết trên thị trường chứng khoán Bắc Kinh thì sản nghiệp chính của Thương Lãng đã chân chính thay đổi rồi. Trước mắt thì ngành sản xuất dược phẩm sinh học và sản phẩm bảo vệ sức khỏe đã thực sự trở thành nguồn lợi lớn nhất, còn ngành khai phá bất động sản cũng đã thành một điểm nóng về lợi nhuận.
Mặc dù Triệu Quốc Đống kiên quyết không hỏi qua tình hình phát triển cụ thể của Thương Lãng nhưng hắn rất thích sự thận trọng của Triệu Trường Xuyên. Dồn hết tâm trí để phát triển ngành bào chế dược phẩm sinh học và sản phẩm bảo vệ sức khỏe, chiếm được lợi nhuận kếch sù, dùng phần lớn dòng vốn lưu động duy trì khai phá, buôn bán bất động sản, cùng với đó là giữ lại sản phẩm chất lượng tốt nhất. Trên cơ sở đó tăng cường đầu tư cơ cấu tài chính với ngân hàng thương mại An Đô và Ninh Ba, nâng cao năng lực chống đỡ mạo hiểm của tập đoàn Thương Lãng, hơn nữa do có quan hệ đặc thù với Năng lượng Quốc Toàn nên đã hình thành một hình thức tập đoàn có điểm tương tự với Nhật, Hàn.
Triệu Quốc Đống cũng không biết phương thức này của Triệu Trường Xuyên là có chính xác hay không, nhưng ít nhất đối phương cũng đã đi được đến bước này thì mặc kệ đúng sai anh cũng phải khích lệ.