Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là Mai Oánh hay là Tô Hiểu đều trông đợi vị khách mời đến, không vì điều gì khác mà chỉ là hi vọng sớm kết thúc bữa tiệc này. Đương nhiên sau bữa tiệc còn có thể có một vài hoạt động khác, tỷ như vào quán bar ngồi một lát, nhưng trong hoàn cảnh đó mà muốn thoát thân thì sẽ dễ dàng rất nhiều.



Vu Quân cùng Lang Thế Quần đến khiến bọn họ đều tưởng rằng chủ khách tới đủ rồi, đến sau này các nàng mới dần biết được nhân vật chính hôm nay là một vị bí thư họ Triệu. Tất nhiên là đối với Mai Oánh hay là Tô Hiểu thì đều chẳng có hứng thú mà chỉ hi vọng người này không phải là một lão già xấu xí tục tằn là được. Cánh cửa phòng rốt cuộc cũng được đẩy ra, người Chu Đạt có hơi nghiêng nghiêng một chút tỏ ý chàng thanh niên bên cạnh đi vào, mà Chu Hâm ngồi ở phía đối diện với hai vị khách tới trước cũng vội vàng đứng dậy, rõ ràng người thanh niên trẻ tuổi này chính là nhân vật chính.



Mai Oánh và Tô Hiểu đều khá kinh ngạc, một người đàn ông còn quá trẻ xuất hiện ở trong phòng này thì đích thực làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Ở những bữa tiệc như này thì không thể xuất hiện người đàn ông nào dưới 40 tuổi, điều này gần như đã trở thành một tục lệ rồi, bất luận là vòng tròn thương gia hay quyền lực. Nếu như trong giới thương gia thì còn có thể xuất hiện mấy công tử đời hai đại diện cho xí nghiệp gia tộc miễn cưỡng trà trộn nhưng còn trong giới quyền lực thì hình tượng vị bí thư họ Triệu sao có khả năng lại gắn với người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt trầm tĩnh, tự nhiên ở trước mắt này được.



Triệu Quốc Đống dường như cũng cảm thấy bất ngờ, Vu Quân và Lang Thế Quần thì không cần phải nói nhưng sự xuất hiện của hai cô gái trong tình cảnh này lại khiến hắn thấy hơi hoang mang, khó hiểu.



Chu Hâm - Chu Đạt bên trái, Vu Quân - Lang Thế Quần bên phải, Mai Oánh thì ở giữa Chu Hâm, Chu Đạt, còn Tô Hiểu thì giữa Vu Quân và Lang Thế Quần. Cách bố trí như vậy cũng không khiến Triệu Quốc Đống xóa đi cảm giác không được tự nhiên, trong ý thức tự động tránh né những hiểu lầm lo lắng không cần thiết.



Sau khi Chu Hâm giới thiệu thân phận hai cô gái, Triệu Quốc Đống cũng mơ hồ đoán được bữa tiệc này là cái dạng gì rồi, thực sự không ngờ những bữa tiệc quy tắc ngầm mà từng nhớ được trong ký ức lại rơi xuống chính vào người mình. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống không biết nên khóc hay cười, hơn nữa còn có chút hưng phấn và chờ mong, cũng không phải hắn hi vọng sẽ phát sinh chuyện diễm ngộ gì mà chỉ đơn thuần là muốn xem cái quy tắc ngầm ở trong thế giới này rốt cuộc thể hiện chân thật như thế nào.



Thật không ngờ hai anh em Chu Hâm Chu Đạt lại thành thạo như thế, khó trách trong nhiều phương diện mà hai anh em này đều làm gì cũng thuận lợi. Đây cũng là lý do tại sao đa số người dân bình thường đều nhìn xí nghiệp dân doanh với ánh mắt mang màu sắc tối tăm và nhiều hương vị, điều này khó tránh khỏi có liên quan với những hành động của bọn họ.



Thân phận của Mai Oánh thì Triệu Quốc Đống biết, dù sao tập đầu bộ phim "Ở trong khách sạn" cũng khá thành công, tập tiến theo còn đang trong quá trình quay, Mai Oánh là nữ diễn viên chính trong bộ phim đã khắc họa một người phụ nữ dám yêu dám hận một cách chân thực, sống động, rất tình người. Về phần Tô Hiểu thì Triệu Quốc Đống cũng không quen lắm nhưng từ cách trang điểm đậm đà cùng với khuôn mặt lạnh lùng thanh nhã của đối phương cộng thêm với cách ăn mặc theo phong cách Bohemian, lại thêm vóc dáng cao thon cho dù đang ngồi nhưng hắn cũng có thể đóan được xuất thân nghề nghiệp của cô gái này.



Có người ngoài ở đây nên hiển nhiên không thể đề cập đến chuyện gì khác, đương nhiên thảo luận về 36 điều trưng cầu ý kiến để xúc tiến phát triển kinh tế dân doanh thì không phải cố kỵ gì cả. Bất kể là Triệu Quốc Đống hay Vu Quân hoặc là hai anh em Chu Hâm Chu Đạt thì đều có thể tìm được tiếng nói chung về đề tài này.



Mai Oánh và Tô Hiểu đều thích thú nhìn nhóm nhân sĩ quyền lực và thương nhân đối thoại với nhau, mặc dù các nàng không biết rõ yêu cầu của anh em Chu thị không ngại xa xôi ngàn dặm mời hai người tới đây dự bữa tiệc này, nhưng người có tiền cũng không phải nhàm chán tới mức đem tiền ra đốt, hiển nhiên là bọn họ có cách chơi riêng của mình. Tình cảm cũng được mà không khí cũng tốt, chung quy muốn có những cô gái ưu nhã, thông tuệ đến để xây dựng bầu không khí, hai người các nàng cũng phải phối hợp một cách hoàn hảo. Điều kiện tiên quyết cần phải có đối với những người này là phải biết cách giao tiếp và người phụ nữ thông minh đều có thiên phú bẩm sinh về phương diện này.



Sự có mặt của hai cô gái với thân phận đặc thù lại có khiếu giao tiếp khôi hài khiến không khí của bữa tiệc cũng thoải mái và lãng mạn hơn vài phần. Mặc dù tuyệt đại đa số đàn ông trong này chẳng dính dáng gì tới cái gọi là romantic nhưng bọn họ đều cố gắng giả bộ mình rất hiểu hương vị tình cảm. Điều này làm cho hai cô gái Mai Oánh và Tô Hiểu đều có cảm giác buồn cười.



Nhưng cả hai đều cùng chú ý thấy vị khách quý trẻ tuổi kia hình như cũng không muốn che dấu việc mình không có hứng thú với phương diện này, ngoại trừ khi nói đến chủ đề chính thì còn mỉm cười đáp lời chứ khi chuyển sang đề tài khác thì hắn cũng chỉ lắng nghe, hầu như không phát biểu, bình luận gì hết. Cũng không biết là người này ra vẻ thâm trầm hòng thu hút sự chú ý của hai cô gái hay là thực sự chẳng biết gì về đề tài này cả, sợ để lộ ra cái xấu sao?



Ngay sau khi một người bồi bàn đầy lễ phép ghé tai Chu Hâm hỏi thăm vài câu thì sắc mặt của Chu Hâm liền thoáng biến đổi rồi lại lập tức tươi cười, gật gật đầu:

- Cực kỳ hoan nghênh, thực không ngờ còn có thể gặp được cố nhân ở chỗ này.

Chu Đạt cũng ngẩn ra, ánh mắt như dò hỏi hướng về phía anh trai.

- Chu Đạt, chú đi nghênh đón lão bằng hữu một chút, Kiều Huy.

Chu Đạt thoáng trợn mắt một cái nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của anh trai liền gật đầu đáp:

- Vâng.



Kiều Huy? Triệu Quốc Đống cũng ngẩn ra, Kiều Huy cũng ở chỗ này? Nhìn bộ dạng thì cả hai anh em Chu Hâm Chu Đạt đều quen cả.



- Bí thư Triệu, chủ nhiệm Vu, bí thư Lang, hai quý cô, tôi có một người bạn cũ muốn tới đây kính một chén. Có thể bí thư Triệu, chủ nhiệm Vu cũng biết, đều là doanh nhân xuất thân từ An Nguyên chta, Kiều Huy - Tổng giám đốc bất động sản Thiên Phu.

Chu Hâm mỉm cười nói:

- Đây cũng có thể coi là một nhân tài của An Nguyên chúng ta, không ngờ đêm nay hắn cũng ở chỗ này, hắn muốn sang ngay bao giờ để kính một chén.



Khi Kiều Huy bước châm vào phòng thì liếc mắt một cái là trông thấy Triệu Quốc Đống ngồi ở vị trí trung tâm đang mỉm cười, hắn khẽ ngẩn người trong giây lát rồi nhanh chóng phản ứng lại, tự nhiên cầm chén rượu đi vào, Vu Quân cũng là người hắn quen, chỉ có Lang Thế Quần thì hắn không biết thôi.



- Ô, bí thư Triệu, chủ nhiệm Vu, không ngờ các vị lại ngồi cùng với hai vị Chu tổng, còn mấy vị này thì tôi không nhận ra, Chu tổng???

Kiều Huy tỏ ra rất tùy ý, đưa mắt về phía Lang Thế Quần, ánh mắt cũng chỉ lướt qua hai cô gái Mai Oánh và Tô Hiểu mà thôi, trong lòng đang thầm nghĩ xem hai anh em Chu Hâm Chu Đạt có chủ ý gì với Triệu Quốc Đống.



Uống rượu rất bình tĩnh, trò chuyện rất tùy ý, phong thái mà Kiều Huy thể hiện làm cho hai anh em Chu Hâm Chu Đạt cũng ý thức được người đàn ông trước mắt này cũng giống như hai anh em mình, đã không còn là một kẻ lỗ mãng xúc động, dám đánh dám giết cách đây hơn 10 năm trước nữa rồi. Hai anh em mình đã trưởng thành thì đối phương làm sao lại không được như thế chứ? Mặc dù đều vào đại lục theo các hướng khác nhau nhưng song phương lại chưa từng chân chính ngồi với nhau, mà lúc này đây lại có cảm giác thật khác lạ.



Bất kể là Mai Oánh hay Tô Hiểu cũng đều nghe nhắc tới người đàn ông trung niên khí độ ung dung mà ẩn hàm sự mãnh liệt trước mắt này, chiếc áo sơmi cộc tay vốn chẳng có gì đặc sắc nhưng khi khoác lên người đối phương lại có phần phong cách, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ rõ vẻ tiêu sái tự nhiên, thực sự có khí thế cúi nhìn chúng sinh. Ngay cả Triệu Quốc Đống ngồi bên cũng cực kỳ hâm mộ cái tên Kiều Huy này ngày càng có khí độ cao thủ.



*******************



- Mục tiêu của hai anh em Chu gia hóa ra lại là cậu?

Đứng ở mép nhà thủy tạ, Kiều Huy cười nói đầy vẻ đăm chiêu:

- Cũng có thể hiểu được, nghe nói Hâm Đạt đã dồn gần như nửa vốn liếng vào hạng mục điện phân nhôm kia, nếu như thất thủ thì e là Hâm Đạt muốn xoay chuyển cũng khó khăn. Thời nay chuyện "tường đổ người đẩy" quá nhiều, đừng thấy hai anh em bọn họ đều có tên trên bảng Forbes nhưng suy bại đều có thể giống như hồng thủy vỡ đê vậy.



- Chưa nói tới mục tiêu hay không mục tiêu gì, tôi cũng hi vọng Hâm Đạt có thể nhanh chóng triển khai được hạng mục điện phân nhôm Vân Lĩnh này. Nhưng nếu như thực lực của Hâm Đạt thực sự không đủ thì tôi cũng không thể chờ đợi mãi được, tôi cũng không có quyền để sự phát triển của một huyện phải chờ người nào đó.

Triệu Quốc Đống rất bình thản:

- Tôi sẽ nói trực tiếp ý nghĩ của tôi với anh em Chu thị, về phần bọn họ hiểu như thế nào thì đó lại là chuyện của bọn họ.

Kiều Huy liếc nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Triệu Quốc Đống thì liền mỉm cười quỷ dị:

- Quốc Đống, không thấy Chu Hâm Chu Đạt phát ra đòn sát thủ sao? Tôi dám đánh cuộc, chỉ cần cậu có thể giúp bọn họ lần này thì bọn họ có thể giúp hai cô gái kia nằm lên giường của cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm.

Triệu Quốc Đống trừng mắt liếc Kiều Huy một cái rồi cũng không trả lời gì cả.



Kiều Huy trái lại càng thấy hứng thú, cười càng hèn mọn, bỉ ổi hơn:

- Nghe nói Mai Oánh kia là một vưu vật, Triệu Đức Sơn đã từng nói quá với tôi, công phu giường chiếu của đối phương cao như thế nào, hình như nó cũng từng hưởng qua, bưởi, mít đều đúng tiêu chuẩn. Về phần Tô Hiểu kia thì tôi đã gặp qua, cũng khá nổi tiếng trong giới người mẫu, xem ra cũng ở trong vòng tròn này, thân bất do kỷ mà, quy tắc ngầm cũng phải nổi vào người cậu rồi đó.



Triệu Quốc Đống cũng không biết nên khóc hay cười, lắc lắc đầu:

- Huy ca, chẳng lẽ anh cũng biến thành Triệu Đức Sơn thứ hai sao?



Kiều Huy thu lại nụ cười xấu xa, nghiêm mặt nói:

- Quốc Đống, mặc dù trước kia tôi có qua lại với anh em Chu thị nhưng đó đều là chuyện lúc trẻ tuôi lông bông không hiểu chuyện. Hai anh em bọn họ cũng không dễ dàng gì, sau khi vào đại lục liền vất vả dốc sức ra làm, khi đó với thân phận của bọn họ mà muốn mở được một thế giới mới thì phải trả giá lớn hơn nhiều so với người bình thường. Hơn nữa bọn họ còn không giống tôi, ít nhất thì tôi còn có một ít tài nguyên nhân mạch do lão gia tử để lại, còn bọn họ đều là tay không đánh thiên hạ, thực sự không dễ dàng. Cho dù hôm nay bọn họ dùng phương thức không chân chính nhưng tôi có thể hiểu được, tôi hi vọng trong khả năng thì giúp bọn họ một chút, làm được đến giờ cũng không dễ gì, mấy đối thủ lớn thì luôn kiễng chân trông ngóng, không chết thì cũng muốn lột da mà.

Triệu Quốc Đống liếc nhìn Kiều Huy một cái, cười như không, nói:

- Có cảm giác "thỏ chết cáo buồn" sao? Thế nào, cảm nhận được áp lực thu hút đầu tư đến từ Bảo Lợi, hay là Hoa Nhuận, Trung Hải đang nhìn chằm chằm vào Thiên Phu các anh.



Câu nói đầu tiên của Triệu Quốc Đống làm cho khí thế của Kiều Huy tắc nghẹn lại, mắt nhìn thẳng mặt Triệu Quốc Đống, một lúc lâu mới nói với giọng lo lắng:

- Người đa trí tất phải đi cùng với cái đẹp, điều nàychưa chắc đã là chuyện tốt, Quốc Đống, đầu cậu lúc nào cũng thấu triệt như vậy thì biết đâu ngày nào đó lại là tai họa bất ngờ thì sao.



Triệu Quốc Đống khẽ cười, nhìn quanh và lắc lắc đầu đầy thờ ơ:

- Huy ca, nếu như mấy đạo lý rõ ràng, dễ hiểu như này mà phải dùng mấy từ như đa mưu túc trí để diễn tả thì tôi có thể nói rằng trí lực của anh đã thoái hóa rồi. Tôi không phải đã từng nói rồi sao? Năm 2004 chắc chắn là một gian nan, khi con sóng tới thì mọi người đều hăng hái muốn lao lên đầu ngọn sóng, tới khi sóng rút đi thì người nào không còn quần mặc thì sẽ sáng tỏ như ban ngày, Thiên Phu chắc chưa đến nỗi ngay cả bikini cũng không mặc đấy chứ?

Kiều Huy khẽ hừ nhẹ một tiếng:

- Thiên Phu không phải phụ nữ, cho dù không mặc quần thì vẫn có thể ngẩng cao đầu sải bước về phía trước.



- Vậy anh sợ cái gì, là sợ Hoa Nhuận hay là Bảo Lợi có áp lực hơn so với Thiên Phu các anh sao?

Triệu Quốc Đống bật cười, đại khái là cho rằng mình hình dung rất thích hợp:

- Trên sách y học không phải có nói sao, lớn hay nhỏ không phải bàn luận theo hình dáng bề ngoài mà muốn lấy bội số giãn nở và co rút làm tiêu chuẩn. Bề ngoài không sợ nhỏ, chỉ cần bên trong mạnh mẽ sử dụng tốt là được, ra vẻ thô to kỳ thật chỉ là đồ pha chế giả mạo thì chung quy đều vô dụng.



Bị cách hình dung này của Triệu Quốc Đống chọc cười, Kiều Huy không nhịn được lắc đầu:

- Quốc Đống, cậu càng lúc càng có dáng vẻ của thường vụ tỉnh ủy đó, cách nói chuyện khôi hài cũng tăng lên không ít đó.



Triệu Quốc Đống không để ý tới lời khen tặng giả bộ của Kiều Huy, nói lảng đi:

- Bồi ca cũng ở đây à? Xem ra các anh muốn thương lượng chuyện quan trọng? Tôi cũng thấy bóng dáng của Hứa Minh Viễn lắc lư ở chỗ này.

- Ừ, Tiểu Cù đã trở về, chẳng qua không biết đêm nay có thời gian tới hay không.

Kiều Huy cười đâm Triệu Quốc Đống một câu:

- Biết đâu lại vui quên cả trời đất ấy chứ.

- Ồ, cô ấy cũng đã về rồi sao?

Tim của Triệu Quốc Đống khẽ run lên.



*******************



Sau khi trở lại phòng tiệc thì Triệu Quốc Đống lại càng có vẻ thoải mái, tùy ý hơn, thậm chí còn nói với hai cô gái Mai Oánh và Tô Hiểu nhiều hơn hẳn. Hai cô gái cũng chú ý tới sự thay đổi về tâm tình của Triệu Quốc Đống, và lại càng kinh ngạc hơn về phong thái nói năng của người này hoàn toàn khác hẳn với những người mà các cô cùng tham gia bữa tiệc trong dĩ vãng.



Đối phương biểu hiện sự bình tĩnh được phát ra từ nội tâm, cũng chẳng hề có chút câu nệ bề ngoài như đám quan chức hay thương nhân trong dĩ vãng, rồi trong lúc vô ý lại để lộ những ham muốn. Đối phương tỏ ra rất yêu thích và tán thưởng khí chất, mị lực của hai người, điều này cũng một phần đến từ bản năng của một người đàn ông, chẳng qua tuyệt không hề có loại tâm tính chiếm đoạt làm của riêng. Có thể làm được như vậy thì cho dù là Mai Oánh hay là Tô Hiểu đều cảm thấy không đơn giản.



Sau khi cơm nước xong Triệu Quốc Đống khéo léo từ chối lời mời ở lại của hai anh em Chu Hâm Chu Đạt. Trước khi rời đi hắn cũng đã trao đổi vài câu với hai người này, nói cho bọn họ biết rằng một vài hoạt động của hai người đã đạt được một ít hiệu quả và muốn hai anh em tiếp tục kiên trì, cố gắng tranh thủ trước năm mới đạt được một kết quả tốt, hắn cũng sẽ vận dụng một vài tài nguyên để trợ giúp hai anh em Chu thị.



Hai anh em Chu Hâm Chu Đạt đều tỏ ra phấn chấn với thái độ này của Triệu Quốc Đống, mặc dù không rõ sau lưng Triệu Quốc Đống rốt cuộc có tài nguyên gì nhưng chỉ riêng việc một người mới 34 tuổi mà có thể leo lên làm thường vụ tỉnh ủy thì cũng đủ để cho vô số người phải ngước nhìn.



Là người đã lặn ngụp trên thương trường hơn 10 trời nên hai anh em Chu Hâm Chu Đạt đều hiểu rõ đối phương quyết như vậy không phải là bởi vì ấn tượng tốt của bữa cơm tối nay, nhưng ít nhất đối phương cũng không phản cảm với kiểu dự tiệc như này. Đây có thể coi là bước khởi đầu tốt đẹp để ngày sau kết giao với người này.



Tới khi Triệu Quốc Đống biến mất thì hai anh em Chu Hâm Chu Đạt mới thở dài một hơi, bọn họ vẫn còn không rõ duyên cớ vì sao Triệu Quốc Đống thay đổi thái độ nhưng bọn họ cũng có thể cảm giác lúc đầu đối phương vẫn giữ thái độ bàng quan, yêu cầu tập đoàn Hâm Đạt dựa vào lực lượng của bản thân để tác động với bên Ủy ban quy hoạch và phát triển. Đến giờ hắn lại chủ động nguyện ý giúp Hâm Đạt thì cho dù có trả giá lớn hơn gấp mười lần thì cũng đáng.



Mai Oánh và Tô Hiểu cũng chú ý tới tâm tình biến hóa của chủ nhân, đã bớt phóng túng hơn so với trong bữa tiệc. Lúc này anh em Chu thị hình như có vẻ rất phấn chấn, nhìn bộ dạng thì chắc là vì một câu nói của người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi.

- Hai vị tiểu thư, công việc hôm nay dừng ở đây thôi, cảm ơn sự hỗ trợ của hai vị. Nếu sau này có dịp cần hai vị trợ giúp thì mong hai vị vui lòng giúp cho.



*************



Chiếc Audi của Triệu Quốc Đống rời khỏi Đan Đỉnh Tạ rồi lẫn vào màn đêm, khi tới một góc tối thì bánh xe từ từ dừng lại rồi một bóng người leo lên xe và sau đó chiếc xe lại nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.



Một mùi thơm quen thuộc xộc thẳng vào mũi, Triệu Quốc Đống liếc nhìn sang Cù Vận Bạch ngồi bên tay lái phụ, nét mặt ửng đỏ chứng minh người đàn bà rất hưng phấn với cơ hội gặp gỡ này, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy tình ý, vẻ đẹp quý phái mặn mà này nếu như khiêu khích ai thì đủ để kẻ đó tan chảy.



Hai người gần như là quấn lấy nhau tiến vào phòng ngủ, Triệu Quốc Đống khá kinh ngạc khi thấy không khi trong lành và hoàn cảnh sạch sẽ ở nơi này, cũng đã lâu rồi hắn chưa bước chân đến đây.



- Cứ cách 3 ngày là có người đến quét dọn, chị muốn để tổ uyên ương của chúng ta luôn được bảo trì nguyên dạng, vĩnh viễn không phai nhạt.

Cù Vận Bạch nỉ non bên tai Triệu Quốc Đống, những cơn sóng tình say lòng người khiến nội tâm Triệu Quốc Đống nhộn nhạo.



Triệu Quốc Đống liền hôn trả Cù Vận Bạch, bắt đầu từ cái trán trơn bóng trượt xuống gương mặt nóng bỏng, từ đôi mắt khép hờ sang đôi tai run run và rồi cuối cùng ập xuống đôi môi đỏ mọng đang bừng bừng khao khát.



"Xa cách thắng tân hôn", mấy lời này đã không còn thích hợp với hai người Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch nữa rồi, hai người ly biệt quá lâu, giờ phút này tình ý tích tụ hoàn toàn bộc phát như hồng thủy vỡ đê, không thể nào kìm nén.



Chiếc áo sơmi màu trắng bó sát người khiến vóc dáng người đàn bà một con như Cù Vận Bạch càng thêm đẫy đà, nhất là hai bầu vú to lớn trước ngực ít nhất cũng phải tăng từ cấp C lên cấp D. Mặc dù những chiếc khuy áo vẫn còn đang cài nhưng có vẻ như sắp không khống chế được sự hỗn loạn của hai quả cầu da nữa rồi.



Những nụ hôn nồng nhiệt khiến Triệu Quốc Đống chẳng tốn nhiều sức đặt Cù Vận Bạch xuống phía dưới, từng chiếc cúc được cởi ra, chiếc áo được tuột quá cả bờ vai tuyết ngọc, chỉ còn lại chiếc áo lót màu đỏ đang ôm trọn lấy đôi tuyết lê khổng lồ.



Ngón tay linh hoạt khẽ vặn một cái, cái móc cài của chiếc bra văng ra, cặp vú to mềm lọt vào tay, Triệu Quốc Đống cúi đầu xuống để cho cả khuôn mặt mình hoàn toàn vùi vào cái nơi nóng ấm khiến người ta ngây ngất này, sự mềm mại cộng thêm hương thơm mát dịu truyền đến mọi giác quan khiến trong đầu Triệu Quốc Đống xuất hiện một sự khoái cảm mê mệt khó có thể kiềm chế được.



Những cái vuốt ve của Triệu Quốc Đống khiến cho Cù Vận Bạch phải bật thốt những tiếng rên rỉ du dương, hai gò má đỏ bừng khiến tình ý càng nồng đậm. Tới khi chiếc áo sơmi hoàn toàn rớt xuống đất thì trước giường xuất hiện một vị nữ thần bạch khiết bán lõa thể chỉ với chiếc quần dài là còn nguyên vẹn.



Đến lúc này mới chân chính là sự hỗn hợp giữa thiên sứ và ma quỷ, mặc dù đã sinh cho tình lang trước mắt một đứa con nhưng Cù Vận Bạch cũng không để lộ hoàn toàn, hai cánh tay ôm trước ngực che lấp hai điểm dụ hoặc. Vùng bụng bằng phẳng thon gọn như dòng sông đổ xuống hạ lưu là vùng tam giác bí ẩn được che lấp bởi chiếc quần âu màu xám. Tới khi Triệu Quốc Đống cởi được chiếc thắt lưng thì nhịp hô hấp của hắn như ngừng lại, hắn thật bất ngờ khi vòng 3 của Cù Vận Bạch lại được được bao bọc bởi một chiếc quần lót bằng tơ tằm hình chữ T với màu sắc rực rỡ.



Triệu Quốc Đống hoàn toàn không ngờ Cù Vận Bạch lại cũng mặc loại quần mà trong ấn tượng của hắn thì chỉ có thể xuất hiện trên người Cổ Tiểu Âu hay là Lam Đại mà thôi. Đây là phong cách điển hình của Victoria secret, cho dù là Trình Nhược Lâm hay Mễ Á cũng hiếm khi mặc thứ này, đương nhiên có lẽ là hắn hiếm thấy.



Dường như nhận ra ánh mắt kinh ngạc của Triệu Quốc Đống nên Cù Vận Bạch thẹn thùng khẽ gắt:

- Người ta là sợ mặc quần lót khác sẽ ảnh hưởng tới kiểu quần dài, cho nên mới mặc!



- Em hiểu, em hiểu mà!!!

Triệu Quốc Đống vội vàng dùng môi chặn miệng Cù Vận Bạch, lúc này thì bất cứ lời giải thích nào cũng không thể bằng được những chấn động do thị giác mang lại, tại sao Cù Vận Bạch lại không được phép mê hồn hơn nữa chứ? Hắn thích!



Ngọn lửa tình cuồng dã hoàn toàn bùng cháy ngay khi Cù Vận Bạch lột chiếc quần lót hình chữ T xuống, chiếc giường lớn đã lâu không được sử dụng lại phải "hứng chịu" một đêm thống khổ. Liên tiếp những trận hoan ái điên cuồng khiến cho chiếc giường chất lượng cao cũng không chịu nổi phải phát ra những âm thanh khác lạ. Sau cơn bão tình, hai người nằm ôm chặt bên nhau.

- Chị không sợ gì ư, ngay cả "áo mưa" cũng không chuẩn bị cái nào?

- Sợ cái gì? Cùng lắm thì sinh cho em thêm một đứa.

Đang chìm trong men say tình ái nên Cù Vận Bạch tỏ ra lớn mật, khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy ngọt ngào:

- Thanh Đào đã biết hỏi đến bố rồi.

- Hả?

Triệu Quốc Đống giật mình.

- Con bé lớn lên đều giống em chứ chẳng giống chị khi bé gì cả.

Khi nhắc đến đứa con là trên mặt Cù Vận Bạch lại hiện lên cảm giác hạnh phúc của người làm mẹ.

- Người xưa thường nói con gái giống bố là có phúc.

Triệu Quốc Đống khẽ nói.

- Chị cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói là bố đang công tác ở địa phương rất xa, không thể tới thăm được.

Cù Vận Bạch thở dài sâu kín.

- Đều do em đã khiến hai mẹ con chị phải thua thiệt.

Triệu Quốc Đống bùi ngùi nói.



- Không, chị rất thỏa mãn, chị muốn đợi Thanh Đào trưởng thành, chín chắn rồi sẽ giải thích sau.

Cù Vận Bạch đã không còn là chủ nhiệm ban quản lý như ngày xưa nữa mà thay vào đó là một người phụ nữ quật cường thành thục chín chắn.

- Thế giới và cuộc sống của mỗi cá nhân đều khác nhau, chúng ta đều phải sống bằng lý trí, điều này rất bình thường.

Triệu Quốc Đống siết chặt vòng eo Cù Vận Bạch rồi không nói gì cả.



- Được rồi, Kiều Huy nói em đa trí ắt sẽ gần gái đẹp, chẳng trách lại nhanh như vậy, đêm nay tập đoàn Hâm Đạt vì muốn đền ơn em nên đứng ra làm người dắt mối hả? Nghe nói hai cô gái kia là diễn viên và người mẫu có chút danh tiếng phải không?

Cù Vận Bạch nói với giọng hài hước chứ chẳng hề có ý ghen tuông chua xót gì cả.

- Đừng nghe Huy ca nói vớ vẩn, anh ấy có nói với chị chuyện "thỏ chết cáo thương xót" hay không?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Anh ấy cũng hi vọng em có thể giúp Hâm Đạt để có một khởi đầu tốt một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK