- Quốc Đống, trưởng ban thư ký Trương nói một vài nội dung, trong đó quan trọng nhất là về vấn đề bảo đảm nguồn nguyên liệu cho ngành công nghiệp phân bón hóa học và cơ chế định giá quặng sắt cho phù hợp với ngành công nghiệp sắt thép. Tôi đoán ngày mai ngoài cậu và tôi thì còn có thêm vài chuyên gia của trung tâm nghiên cứu phát triển Quốc vụ viện và mấy vị chuyên gia về một vài phương diện khác, phạm vi bao quát rất lớn.
Gần đây Tằng Quyền Quân cũng phải chịu áp lực khá lớn, cơn bão manh nhan từ hạ tuần tháng năm đã đạt đến cao trào một ngày sau khi hội nghị báo chí của quốc vụ viện diễn ra. Câu hỏi của phóng viên Nhật Bản đã bị người phát ngôn của quốc vụ viện khéo léo đẩy sang bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, điều này khiến cho giới truyền thông nhanh chóng dồn sự tập trung vào Ủy ban kế hoạch phát triển.
Vốn lúc đầu tưởng rằng Triệu Quốc Đống tham dự diễn đàn doanh nghiệp vừa và nhỏ APEC lần thứ ba cùng với hội nghị triển lãm và trao đổi công nghệ hẳn sẽ cơ hội tốt nhất để chuyển sự chú ý của công chúng. Không ngờ buổi lễ khai mạc của hội nghị vừa kết thúc thì tên này liền quay đầu đi luôn, không có một phóng viên nào có thể nắm được hành tung của Triệu Quốc Đống nên càng làm cho truyền thông bám dính lấy Ủy ban kế hoạch phát triển, mà giới truyền thông lại không ngừng kêu gọi chống sự độc quyền nhập khẩu nguyên liệu ngành phân bón hóa học. Nhất là các xí nghiệp dân doanh lại càng phản ứng kịch liệt với các xí nghiệp quốc hữu khổng lồ lũng đoạn quyền nhập khẩu nguyên liệu phân bón hóa học. Đây đều là hậu quả, di chứng từ bài phát biểu có phần lệch đề tài của Triệu Quốc Đống trên hội nghị trực tuyến về sản xuất và cung ứng phân bón hóa học toàn quốc, vì thế Tằng Quyền Quân cũng rất là u sầu.
Nhưng sau khi Triệu Quốc Đống và Tằng Quyền Quân trao đổi ý kiến thì Tằng Quyền Quân cũng phải thừa nhận Triệu Quốc Đống nói có đạo lý.
Sở dĩ trước kia dư luận không kịch liệt như vậy chỉ là bởi vì không nhìn thấu được dấu hiệu biến hóa, cũng không chứng tỏ rằng bọn họ không oán khí, cái loại oán khí này ẩn núp càng lâu thì mức độ bộc phát sẽ càng lớn. Cùng với việc đè những bất mãn này xuống, ngăn chặn không bằng khai thông, tốt hơn hết là cho bản thân một con đường thích hợp để thổ lộ, kháng cáo hợp lý, rồi sau đó tiến hành sửa chữa, điều chỉnh, còn nếu không hợp lý hoặc là điều kiện hiện tại không thích hợp thì đều có thể thông qua biện luận và trao đổi.
Mà hiện nay trung ương đã từ từ ý thức được vấn đề mang tính chế độ ở một vài lĩnh vực nên đang bắt tay vào giải quyết từng bước. Còn Tằng Quyền Quân lại cảm giác ba vị lãnh đạo muốn nghe báo cáo về phương diện này thì có lẽ là đã có một ít mục tiêu rõ ràng rồi.
Tằng Quyền Quân cũng không thể không bội phục tính mẫn cảm của Triệu Quốc Đống trong việc nhìn nhận vấn đề và tìm được điểm mấu chốt, hắn lại càng bội phục đối phương dám can đảm khiêu chiến với hiện thực.
Nếu nói chưa có người nào nhìn ra được mấy vấn đề dính líu thì rõ ràng là nói dối, có thể đi tới bước này thì ai mà chẳng có "hỏa nhãn kim tinh"? Phía sau những người này chẳng lẽ tìm không thấy mấy người đa mưu túc trí chắc? Vấn đề dù có phức tạp hơn nữa mà rơi vào mắt người dân thì họ cũng có thể cãi cho anh ra ngô ra khoai, người khác nhìn ra được lại giả vờ như không thấy, hoặc là làm qua loa một cách vô thưởng vô phạt. Người nào biết đều nói cục diện này sẽ có người đến vạch trần, và ai cũng biết rằng một khi cục diện bị phá thì có khả năng lớn sẽ gặp phải nguy hiểm và sự đáp trả của quần thể lợi ích, thậm chí trong đó cũng có người có mối quan hệ rất phức tạp với cái quần thể được lợi đó.
Chính bởi vì dính líu tới nhân tố phức tạp này nên không chỉ có Ủy ban kế hoạch phát triển mà cho dù là ở quốc vụ viện khi gặp mấy cái vấn đề dính dáng tới phương diện này thì phần lớn là sẽ tham khảo và tranh luận chứ rất ít khi quyết định trước. Rất nhiều loại đều là do các học giả, chuyên gia cùng với quan chức cấp thấp luận bàn chung, còn dạng lãnh đạo ở cấp độ như Triệu Quốc Đống mà công khai đề xuất thì lại càng không có khả năng, cho nên sau khi Triệu Quốc Đống bày tỏ quan điểm cá nhân thì mới gây xôn xao lớn như thế.
- Vậy bên ủy ban ngoài tôi và ngài thì còn có lãnh đạo nào có thể tham gia?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi hỏi.
- Tạm thời chỉ định có cậu với tôi, tôi cảm giác lần này trung ương thực sự sẽ có hành động, càng là như thế thì thái độ càng phải cẩn thận. Điều có ý nghĩa rằng có thể sẽ có cái gì đó chính thức được đưa ra.
Đây là mấy lời kinh nghiệm của Tằng Quyền Quân, cái kiểu nói khoe khoang như này ngược lại trông giống kiểu sấm to mưa nhỏ:
- Quốc Đống, tôi thấy hiện giờ cậu cần phải cẩn thận xem xét từ mọi góc độ, có gì trên hội nghị chủ nhiệm ngày mai chúng ta sẽ thương nghị lại cho tốt. Cậu cũng đừng quá khẩn trương, mấy vị lãnh đạo chủ yếu là muốn nghe ý kiến báo cáo của chúng ta rồi mới tiến hành chuẩn bị, tôi nghĩ nếu trung ương thực sự muốn thay đổi ở vấn đề quan trọng thì vẫn phải chờ thời gian như trước.
*************
Đang xem phim thì thấy Triệu Quốc Đống nghe điện thoại với thần sắc nghiêm túc nên chị em Xuân Nhạn biết điều tắt tiếng TV đi rồi lẳng lặng rúc vào bên cạnh Triệu Quốc Đống.
Thân phận của Triệu Quốc Đống bây giờ đã khác hẳn, phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, mặc dù hai cô không phải là người lăn lộn trong thể chế nhưng cũng biết một phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia khác biệt lớn thế nào so với một lãnh đạo tỉnh.
Chính vì nguyên nhân này nên sau khi Triệu Quốc Đống tới Bắc Kinh thì cả hai cô đã chuẩn bị sẵn để biến mất một cách triệt để khỏi cuộc sống của Triệu Quốc Đống. Dù sao thì thân phận càng ngày càng xa cách nên khiến cho từ trong thâm tâm hai cô đều thấy nếu tiếp tục giữ mối quan hệ ân ái như này với Triệu Quốc Đống là một hi vọng xa vời gần như ảo tưởng.
Nhưng đến khi Triệu Quốc Đống xuất hiện thì lại khiến các cô cảm thấy điều này là không có khả năng, Triệu Quốc Đống đến khiến cả hai cô đều thấy lòng mình tràn đây vui vẻ, ngọt ngào từ đầu đến chân.
Nghe nói 7h40' Triệu Quốc Đống mới bay, vậy tức là 6h sẽ phải rời giường, vệ sinh xong rồi đi ra sân bay ít nhất cũng phải mất gần một tiếng, thế là gần giờ làm thủ tục rồi.
Do đó cũng đã sớm tắm rửa sạch sẽ để đi ngủ sớm với Triệu Quốc Đống nhưng không ngờ tinh thần hắn lại khá tốt, cùng hai cô xem phim Hàn một cách hứng thú.
Vừa nãy khi xem phim thì Triệu Quốc Đống vẫn còn động tay động chân trên hai người cô, bây giờ nói chuyện điện thoại xong thì cả hai lại cảm nhận rõ sự biến hóa về tâm tình của Triệu Quốc Đống, vừa nãy thì hứng thú là thế mà giờ lại chẳng còn hăng hái chút nào, rõ ràng là bị cuộc điện thoại vừa rồi ảnh hưởng.
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Triệu Quốc Đống thì Từ Xuân Nhạn biết rằng vị tình lang này của mình chắc vừa gặp chuyện gì đó trọng đại, cuộc điện thoại vừa rồi thật đáng nguyền rủa, một buổi tối vốn đang tốt đẹp có lẽ bị cuộc điện thoại ấy phá sạch rồi.
- Quốc Đống, có phải là gặp chuyện phiền lòng gì hay không?
Mặc dù biết rõ mình không trợ giúp được cho tình lang bao nhiêu nhưng Từ Xuân Nhạn cảm thấy rằng hỏi một câu cũng có thể an ủi một ít tâm tình khó chịu của Triệu Quốc Đống.
- Ừm, chuyện phiền lòng thì ngày nào cũng có, ngồi ở trên cái vị trí này thì không thể không có chuyện phiền toái, nếu không nào đến lượt em ngồi chứ.
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói, bộ dạng trông có vẻ mất tập trung:
- Với một đất nước hơn 1 tỷ dân thì dù có chuyện nhỏ mà chỉ cần suy tính thì cũng có thể biến thành đại sự lệch trời lệch đất được.
- Vậy em cũng đừng để quá vất vả, có một số việc không thể dục tốc bất đạt được, giải quyết từng bước một mới là đạo lý.
Từ Xuân Nhạn u oán nói, ma chưởng của Triệu Quốc Đống đã xuyên qua chiếc váy ngủ lặng lẽ chui vào bên trong.
- Ừm, cho nên đối với chị và Thu Nhạn thì em cũng chỉ có thể giải quyết từng người một.
Tay của Triệu Quốc Đống sờ nắn bừa bãi dưới váy, cười quái dị:
- Chỉ có điều là cần chị với Thu Nhạn phối hợp mới được.
Sáng sớm khi Từ Xuân Nhạn nhấc cơ thể có phần rã rời dậy mặc quần áo cho Triệu Quốc Đống thì Từ Thu Nhạn cũng đã lặng lẽ dậy rồi.
Một đêm triền miên thì ân ái hoan hảo nói không hết, ngay cả chuyện ghép giường ngủ chung cũng đã thành sự thật. Tuy nói hai chị em sớm đã "giác ngộ" về phương diện này nhưng tiêu sái như đêm hôm qua thì đúng là vẫn có chút ngượng ngùng.
Khi chiếc xe lao lên đường cao tốc dẫn tới sân bay thì Triệu Quốc Đống ngồi ở phía sau nhìn ra bên ngoài rồi rơi vào trầm tư.
Hôm nay, ngay cả khi không thể vạch trần toàn bộ đáp án nhưng ít nhất sẽ làm sáng tỏ một vài đầu mối, trước đây từ đâu đến, nay đi hướng về đâu, bước tiếp theo sẽ tới mức độ nào, có lẽ ít nhiều gì thì đều phải trồi lên mặt nước cả rồi.
Trên thực tế, khi người phát ngôn của quốc vụ viện trả lời phóng viên Nhật Bản vào ngày mùng một tháng sáu thì Triệu Quốc Đống cũng đã ý thức được điểm này rồi, chẳng qua sự việc tới nhanh như vậy vẫn làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy có phần kinh ngạc.
Mấy xí nghiệp ở tỉnh Sơn Đông kia nếu mà không nhận được tin tức rõ ràng thì hiển nhiên là sẽ không lên giọng như thế, hạng mục đầu tư mấy trăm triệu ở hải ngoại là chuyện nhỏ, mấu chốt chính là có thể thăm dò được hướng gió của trung ương về vấn đề này. Cho dù bọn họ ra tuyên bố phía sau các xí nghiệp quốc hữu thì cũng là một tín hiệu.
Nếu như cơn sóng này đánh tới thì có lẽ sẽ trở thành một trào lưu cuốn tất cả các nhà đầu tư đối ngoại tới, lợi và hại trong chuyện này chỉ sợ trung ương cũng phải suy đi tính lại nhiều lần trong thời gian khá dài.
Dự trữ ngoại hối liên tục tăng cao, đồng USD ngày càng sụt giá so với đồng nhân dân tệ, các nhà đầu tư trong nước tỏ ra hoài nghi về độ an toàn, bảo đảm vốn mang tính chế độ trong quốc nội, đều tập trung ở mấy lĩnh vực, làm thế nào vừa phải đề phòng áp lực khủng hoảng tài chính mà đồng thời lại phải bảo vệ lượng dự trữ ngoại hối không bị tổn thất lớn vì nhân tố tỉ giá hối đoái, song song với đó là muốn các nhà đầu tư trong nước có khả năng phòng ngự được trước các đợt tấn công mạnh rồi từ đó tìm được đường ra. Tất cả đều là những vấn đề mà trung ương cần phải cân nhắc trước mắt.
Giá nhà cũng được, lạm phát tiền tệ cũng tốt, vấn đề quan trọng là tìm được một đường ra cho các nhà đầu tư quốc nội, đây mới là mấu chốt. Anh không thể cung cấp được một con đường khả quan cho các nhà đầu tư thì họ chỉ có thể hướng về phía thị trường bất động sản để trục lợi, giá nhà đất vốn đã chịu áp lực cực đại giờ lại chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu, điều này có khả năng sẽ dẫn tới sự bất mãn của dân chúng, tiếp đó là ảnh hưởng đến ổn định xã hội.
Trung Quốc rất lớn, dân cư và thị trường đều quyết định được cái cơ thể vừa khổng lồ mà lại phức tạp này, bất cứ một chính sách nhỏ nào muốn được đưa ra thì đều phải cân nhắc nhiều phương diện, nhân tố, nhưng có một điểm mà Triệu Quốc Đống tin chắc đó là, đây không phải là lý do dừng cải cách được, mà trung ương cũng có thể nhìn thấy được điểm này.