Chẳng qua hắn không quá để ý việc này.
Hắn ở ủy ban không được chào đón cho lắm, bên ngoài thật ra rất hoan nghênh, bao người muốn mời hắn dùng cơm. Nhưng không biết rõ chi tiết thì hắn sẽ không đi. Những người này đều có mục đích, hắn không muốn lời nói nào đó của mình trong bữa ăn bị người thổi ầm lên.
Nhưng Nhâm Vi Phong mời hắn, hắn phải tới. Không nói cái khác, chỉ cần quan hệ và tin tưởng ào Nhâm Vi Phong, hắn có thể yên tâm. Tuy nói sau lưng Nhâm Vi Phong là người của các công ty tư nhân, hơn nữa trong đó có người hắn từng gặp ở Tề Lỗ, nhưng có thể lọt vào mắt Nhâm Vi Phong thì cũng không phải nhân vật bình thường.
- Chủ tịch Vi Phong.
- Quốc Đống, lên chức rồi không về tỉnh An Nguyên sao? Có phải sợ tôi gõ một bữa ăn của cậu không?
Nhâm Vi Phong thân thiết bắt tay Triệu Quốc Đống. Cấp dưới trước đây, bây giờ là người có quyền khuynh một cõi, ăn một bữa có 500 ngàn…
- Ngài không nên nói vậy, tôi đến đâu cũng là cấp dưới của ngài, ngài bảo một câu tôi dù có việc cũng ném đi chạy tới ngay.
Triệu Quốc Đống cười cười đáp lại.
- Ha ha, có lời này của cậu tôi rất thư thái. Đúng, rồi Quốc Đống, mấy người này cậu có biết không? Tôi giới thiệu một chút.
Nhâm Vi Phong giới thiệu ba người với Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, cậu cũng biết tôi là người Tề Lỗ, ba vị này đều là các công ty tư nhân lớn hàng đầu trong ngành phân bón Tề Lỗ, coi như là một trong những cây trụ của ngành phân bón Tề Lỗ. ..
Triệu Quốc Đống cười cười chào ba người kia, nói chuyện vài câu. Ba người đều thấy Triệu Quốc Đống không quá khó tiếp xúc như vẫn nghĩ, không có biểu hiện gì khác lạ cả. Nhưng cả ba cũng cho rằng đây là có quan hệ với Nhâm Vi Phong, Nhâm Vi Phong nhất định có quan hệ mật thiết với đối phương nên mới được như vậy.
Bữa ăn khá vui vẻ, Triệu Quốc Đống cũng không cố ý tránh trả lời mấy điều mà ba người kia hỏi. Nhưng Triệu Quốc Đống nói rõ đây là quan điểm cá nhân của hắn, ủy ban cũng không hoàn toàn tán thành quan điểm của hắn.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng nói rõ một ít ngành lũng đoạn sắp tới quốc gia cũng sẽ mở ra. Quốc gia cũng sẽ tổng hợp ước định công ty liên doanh tiến vào các lĩnh vực này có thể gây ảnh hưởng đến an toàn nền kinh tế quốc dân, như vậy nếu đầu tư nước ngoài có thể vào vậy có lý do gì công ty tư nhân không thể vào?
Triệu Quốc Đống cũng khá khẳng định ở điểm này mở ra với giới kinh tế tư nhân chỉ là vấn đề thời gian. Trung ương có thể đưa ra một lộ trình, cũng hy vọng công ty tư nhân chuẩn bị trước, nắm bắt cơ hội khi chính sách quốc gia thay đổi. Ở vấn đề này thái độ của Triệu Quốc Đống làm tinh thần mấy người kia run lên. Mặc dù Triệu Quốc Đống luôn nói đây là quan điểm cá nhân của hắn, hơn nữa cũng nói rõ ủy ban còn chưa thống nhất ở vấn đề này, Trung ương cũng cần cân bằng các lợi ích, việc này cần thời gian nhưng cũng đủ làm ba người kia vui mừng ra mặt.
Ăn xong, Triệu Quốc Đống không có ý muốn đi mà Nhâm Vi Phong cũng có hứng thú nói chuyện. Ba người kia biết ý, mục đích cũng đạt được nên đứng lên chào hai người Triệu Quốc Đống rồi đi.
…
- Chủ tịch Vi Phong, ngài đây là chặn tay lên cửa rồi. Ngài bây giờ vẫn là phó chủ tịch thường trực tỉnh An Nguyên, sao lại hò hét mở đường cho công ty Tề Lỗ?
Chỉ còn lại hai người, thái độ của Triệu Quốc Đống cũng tự nhiên hơn.
- Có phải ngài thật sự sang Tề Lỗ không? Lúc nào thì đi?
Hướng đi của Nhâm Vi Phong cũng có nhiều người suy đoán. Triệu Quốc Đống ở trên Bắc Kinh cũng nghe được không ít lời đồn. Kể cả đám người Tiêu Phượng Minh, Vưu Liên Hương khi gọi điện nói chuyện với Triệu Quốc Đống cũng nói tới một hai năm tới An Nguyên có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều. Tôn Liên Bình đi, Quan Kinh Sơn tiến vào thường vụ tỉnh ủy, làm Bí thư thị ủy An Đô, y rất nhanh sẽ từ chức thị trưởng, vị trí thị trưởng đã dẫn tới cuộc tranh đoạt kịch liệt ở An Nguyên.
Quan Kinh Sơn trước đây điều từ Trung ương tới làm thị trưởng, bây giờ thành Bí thư thị ủy, như vậy thị trưởng lần này rất có thể do tỉnh ủy An Nguyên đề cử. Đàm Lập Phong, Bối Thiết Lâm, Trang Quyền cùng với Nghiêm Lập Dân đều đang ra sức tranh đoạt vị trí này, nhưng rốt cuộc là ai có thể thắng thì vẫn chưa có kết luận. mấy ứng viên đều có sức cạnh tranh, bây giờ thậm chí khả năng ai thắng lớn hơn vẫn chưa nhìn ra được.
Cũng có lời đồn Ủy ban kế hoạch phát triển chủ nhiệm Dương Thiếu Bằng cùng Chung Dược Quân cũng muốn gia nhập cuoonc chiến này.
Ngoài tranh đoạt chức thị trưởng An Đô ra, Lăng Chính Dược đến có thể khiến cho nhân sự các thành phố thị xã trong tỉnh có điều chỉnh lớn hay không cũng là một câu hỏi. Đến bây giờ Lăng Chính Dược đã làm bí thư tỉnh ủy An Nguyên hai tháng nhưng vẫn không có động tác gì. Y ngoài đi điều tra, khảo sát thì cũng chưa chính thức có dấu hiệu điều chỉnh cục diện chính trị của An Nguyên.
Mà mấy lãnh đạo quan trọng khác của tỉnh đi đâu cũng làm người ta chú ý. Lăng Chính Dược đến An Nguyên cũng có nghĩa ít nhất Tần Hạo Nghiên phải ở tới sang năm mới đi. Miêu Chấn Trung cũng không có dấu hiệu sẽ đi, nhưng thật ra lời đồn về Nhâm Vi Phong và Dương Kính Quang khá nhiều. Nhâm Vi Phong có biểu hiện xuất sắc ở An Nguyên, có công không nhỏ với sự phát triển kinh tế của An Nguyên. Nói vậy lúc Ứng Đông Lưu rời khỏi An Nguyên cũng có thể đã trao đổi với Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, đề cử Nhâm Vi Phong đảm nhiệm vị trí càng quan trọng hơn.
Bây giờ có lời nói Nhâm Vi Phong có thể lên làm bộ trưởng Bộ giáo dục, y lúc ở Lam Đảo từng làm phó thị trưởng quản lý văn hóa, giáo dục, cách nói này cũng được. Cũng có người nói y sẽ đến Tề Lỗ làm phó bí thư tỉnh ủy, có người nói y đến làm Tổng cục trưởng Tổng cục hải quan…
Hướng đi của Dương Kính Quang cũng có nhiều lời đồn, rõ ràng nhất chính là do Lăng Chính Dược không có quan hệ mật thiết với Dương Kính Quang, nhân viên điều chỉnh là tất nhiên. Dù trung ương hay là Dương Kính Quang cũng hiểu rõ điểm này.
Ứng Đông Lưu đi Tân Môn, khả năng Dương Kính Quang sang Tân Môn là rất nhỏ. Có lời đồn Dương Kính Quang có thể tới Bộ giáo dục làm phó bộ trưởng, dù sao y cũng từ ngành này đi ra, lên bộ coi như về quê.
Nhâm Vi Phong cùng Dương Kính Quang đi con đường nào cũng là câu hỏi lới với chính trường An Nguyên. Lăng Chính Dược từ Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Trung ương xuống nên hiểu rất rõ về nhân sự, một khi hai người này đi, y nhất định sẽ tranh thủ hai vị trí này để tăng quyền lên tiếng ở An Nguyên.
Triệu Quốc Đống hỏi, Nhâm Vi Phong đương nhiên không thể không trả lời như với người khác. Nhâm Vi Phong lắc đầu cười khổ nói:
- Quốc Đống, cậu còn không biết việc này sao? Có gió là cho rằng mưa, ngay cả bản thân tôi cũng không biết rõ là tại sao lời đồn lại xuất hiện nhiều như vậy.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười ha hả:
- Ngài còn muốn giấu tôi? Công ty ở Tề Lỗ tìm tới ngài nói rõ vấn đề gì? Sao công ty An Nguyên không tìm tới ngài?
- Tôi là người Tề Lỗ, đồng hương tìm tới cũng là bình thường. Tôi lúc ở Tề Lỗ cũng làm phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Tề Lỗ vài năm, coi như nhìn mấy công ty tư nhân này phát triển. Những người này đều có con đường của mình, dù không tìm tôi thì chắc cũng có thể thông qua đường khác tìm tới cậu. Mà bọn họ cũng không muốn làm gì nhiều, nói trắng ra chỉ là muốn nhận được sự tự tin từ cậu. Giống như cậu nói xu thế chính sách của quốc gia nhất định là buông ra, chủ yếu bây giờ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhâm Vi Phong thản nhiên nói.
Thấy Nhâm Vi Phong không nói về hướng đi của mình, Triệu Quốc Đống cũng không hỏi thêm, vấn đề này rất nhạy cảm, nhất là khi chưa xác định. mà Nhâm Vi Phong đi đâu cũng ảnh hưởng đến thần kinh nhiều người, Nhâm Vi Phong không thể không nói năng cẩn thận ở vấn đề này.
- Tôi nói đều là chính sách của quốc gia, không nói gì là vi phạm pháp luật hay không, đưa ra một chút tin tưởng cho bọn họ là có thể. Đúng như ngài giải thích, có chuẩn bị trước thì khi quốc gia điều chỉnh về chính sách thì có thể nắm bắt cơ hội, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.
Triệu Quốc Đống nói rất thực tế.
- Đương nhiên trong vấn đề này cũng có chút khó khăn, liên quan tới việc loại trừ quyền đặc thù của công ty nhà nước, chạm vào lợi ích của rất nhiều người. Ha ha, Trung ương muốn hạ quyết tâm này cũng không dễ.