Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm đàn ông đúng là động vật nửa thân dưới, Triệu Quốc Đống ít nhất không dám nhận mình là người khống chế được bên dưới. Chẳng qua loại phụ nữ quá nổi tiếng lại không phải thứ hắn thích.



Hơn nữa hắn biết chừng mực và cân nhắc. Mai Oánh xinh đẹp như vậy chủ động tới nhà nhất định là có mục đích, ở đời không có bữa ăn miễn phí, người phụ nữ này nhất định có mục đích gì đó.



- Không thể nói là khiêm tốn gì mà tôi thích một mình ở một nơi như thế này, sao phải làm mọi người biết chứ?

Triệu Quốc Đống cũng không cần phải ra lệnh đuổi khách, như vậy lại khiến cho người ta thấy mình sợ sệt.



Mai Oánh này ở làng giải trí khá nổi tiếng, gần đây Triệu Quốc Đống nghe tin nói Mai Oánh trước đó chơi chứng khoán thua lỗ nặng nề, đồ đạc bán gần hết.



- Chủ nhiệm Triệu, ngài thật sự đúng là đặc biệt. Người khác đi đâu đều hy vọng được khắp nơi chú ý, thích người khác vây quanh mình Ngài lại thích cô độc, ngài đi một mình thế có phải có gì bí mật không?



Mai Oánh giở tay nhấc chân đều lộ ra vẻ gợi cảm, đầy tính ăn mòn làm anh vô thức nhìn vào mấy vị trí trên cơ thể cô.



Nhất là tư thế bây giờ của cô càng chết người. Chiếc áo lót mỏng khó khăn lắm mới ngăn chặn được hai bên vú căng tràn bên dưới, nửa vòng ngực lộ ra ngoài đủ để nhiệt độ tưng thêm vài độ.



- Bí mật? Có ai mà không có bí mật không muốn lộ ra trước mặt người khác. Chẳng lẽ cô Mai không có?

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:

- Cô ở trong vòng tròn đó thì đáng lẽ phải càng hiểu vậy mới đúng chứ.



Mai Oánh sờ sờ mấy sợi tóc rơi trên trán, trên mặt hiện lên vẻ u sầu vu vơ. Mai Oánh không hổ là diễn viên, mặc dù chỉ là một động tác, vẻ mặt cũng có thể làm cho người ta động tâm.



- Chủ nhiệm Triệu nói rất đúng, người ở vòng tròn như chúng tôi đúng là hiểu rõ điều này.

Mai Oánh cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói:

- Cho nên chúng tôi cũng mong được tự do, dù đi ra ngoài cũng phải trang điểm, hóa trang tránh né.



Triệu Quốc Đống có chút hoang mang. Mai Oánh này chạy tới đây chỉ để nói mấy câu vu vơ này với mình sao?



- làm gì cũng có được và mất, đó là điều không thể tránh khỏi. Cô ở trong làng giải trí nhiều năm thì phải quen rồi mới đúng.

Lời của Triệu Quốc Đống bắt đầu có ý đuổi khách, hắn không muốn tốn thời gian như thế này, hơn nữa Mai Oánh này đúng là rất hấp dẫn, ít nhất hắn giờ không dám đứng dậy bởi vì cơ thể của Mai Oánh làm bên dưới của hắn có thay đổi.



- Chủ nhiệm Triệu muốn đuổi khách sao? Ngài sợ em ngồi đây là mang phiền phức tới cho ngài sao?

Mai Oánh cố gượng cười.

- Yên tâm, Mai Oánh biết mình là ai. Em thấy cô đơn nên tới đây nghỉ ngơi, vừa lúc gặp được ngài nên đến chào coi như là bạn, tâm sự vài câu, không có ý nào khác, thật sự.

Câu cuối cùng của Mai Oánh lộ rõ vẻ chân thành làm tim Triệu Quốc Đống run lên. Nếu Mai Oánh này mà đang diễn thì đúng là quá nhập tâm.



Triệu Quốc Đống biết mình không thể khống chế được trước mặt phụ nữ, khi đối mặt với người phụ nữ đẹp thì tính cảnh giác càng giảm hơn. Điểm này hắn đã nhắc mình nhiều lần nhưng không có hiệu quả mấy. Nếu không hắn cũng sẽ không dính vào Kiều San, Đồng Úc đến như vậy. Kiều Huy cũng hay nửa đùa nửa thật nói với mình đừng dính vào tình cảm với phụ nữ. Dù là có thể quan hệ nhưng tuyệt đối đừng có tình cảm. Kiều Huy còn đề nghị Triệu Quốc Đống nếu thích phụ nữ đẹp hoàn toàn có thể nhờ Đức Sơn giải quyết.



Kiều Huy còn nói Đức Sơn nếu muốn tìm một cô diễn viên nào là quá đơn giản. Chỉ cần lên tiếng là Đức Sơn giải quyết được ngay.



Triệu Quốc Đống cũng phản lại Kiều Huy có phải là có nhiều tiếng nói chung với Đức Sơn không? Có phải đã từng nhờ Đức Sơn giúp hắn giải quyết di chứng sau mấy bữa ăn kia không?



- Ồ, tôi không có ý đó, chỉ là chỉ có hai chúng ta ở đây đúng là có chút mạo hiểm, nguyên nhân mạo hiểm từ nhiều phía, cô không thẻ làm cả hai đều thấy mạo hiểm chứ? Hai cái chạm vào nhau sợ rằng có vấn đề. Vì thế tôi đề nghị chúng ta có thể đổi hoàn cảnh không? Cô thấy sao?



Triệu Quốc Đống biết mình phải trục khách, nếu không có ai chụp được ảnh lúc này thì đó là như quả bom. Mai Oánh khá biết ý, khi Triệu Quốc Đống nói đầy nghiêm túc, cô thản nhiên cười đứng lên rời đi. Chẳng qua cô lưu lại cặp mông chận chờn trước mặt hắn, chiếc quần mỏng manh kia rất khó khăn bao phủ lấy cặp mông to đó, hầu hết da thịt lộ ở bên ngoài.



Khi Mai Oánh rời đi, Triệu Quốc Đống lập tức đứng lên kiểm tra xung quanh. Bốn phía khá trống trải, chắc không có khả năng bị người quay trộm, hơn nữa mình về đây gần như cả tỉnh không ai biết, nếu bị gài bẫy thì đúng là không dễ. Chính thức muốn gài bẫy mình thì chỉ có Trần Đại Lực, mà nếu muốn làm vậy hắn phải có tài tiên tri mới có thể.



Nhưng sự trùng hợp này hình như cũng không đúng. Ở đây mà gặp Mai Oánh, hơn nữa Mai Oánh rất chú ý ăn mặc nên Triệu Quốc Đống khá nghi ngờ. Cô ta dựa vào gì mà chui vào phòng mình? Điểm này Triệu Quốc Đống rất muốn làm rõ.



Câu trả lời của Mai Oánh thật ra khá hợp lý, Mai Oánh thấy mình đi vào nên vào theo. Hơn nữa Mai Oánh cũng đã nói bảo nhân viên phục vụ là đi theo Triệu Quốc Đống nên nhân viên phục vụ mới đưa cô tới đây.



Triệu Quốc Đống vẫn cảm thấy lạ, chỉ là lúc này hắn cũng không thể nói ra là không đúng ở chỗ nào, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Mai Oánh về phòng của mình ở khách sạn, đóng cửa lại khẽ thở dài một tiếng.



Một hình ảnh hiện lên trong mắt, tự làm bậy không thể sống. Đây là vận mệnh của mình.



Từ lúc nào mình lại như thế nào? Năm triệu tiền vay nặng lãi làm cô không thở nổi. Cô không biết lúc ấy sao mình lại lấy tiền của người ta mà đánh bạc. Mai Oánh đôi khi hận chặt tay mình, nhưng nếu như không phải hơn nửa năm qua mình thua chứng khoán thì mình đã không đánh bạc. Nếu không phải mình nghĩ rằng chơi chứng khoán là ăn thì sao lại dồn hết tiền vào đó?



Cô không hận anh em Chu Hâm Chu Đạt, nói thật cô còn phải cảm ơn hai người này, ít nhất bọn họ có thể giúp cô giải quyết vấn đề.



Năm trước Chu Hâm Chu Đạt bảo cô đi uống rượu tiếp khách, cô không dám từ chối. Chu Hâm Chu Đạt mặc dù không phải người trong làng giải trí nhưng người mà bọn họ tìm để ra mặt, Mai Oánh không thể làm mất lòng. Đừng nói là tiền, dù không trả tiền cô cũng phải chấp nhận.



Không ngờ lần này Chu Hâm Chu Đạt cũng tìm tới mình, có lẽ nghe được khó xử của mình. Vì thế lúc đối phương đưa điều kiện, cô không thể không chấp nhận thực tế. Không có tiền là không có gì cả, nguy cơ tài chính của cô đã bị đám phóng viên đưa tin, chẳng qua cô kịp thời đối phó nên không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Nếu chuyện mình vay nặng lãi bị lộ ra thì bao danh tiếng của cô sẽ mất hết.



Tuy điều kiện Chu Hâm Chu Đạt đưa ra có vẻ không hay ho gì nhưng đó là điều rất bình thường ở xã hội này. Mặc dù các cô không rõ tại sao bọn họ muốn lấy lòng Triệu Quốc Đống, nhưng cô vẫn nhận lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK