- Chủ nhiệm Trương.
Thấy Trương Hoành Vĩ đã về, Âu Dương Cẩm Hoa có chút vui vẻ. Tâm trạng sếp không tốt, điều này làm tâm lý thư ký cũng không vui gì. Triệu Quốc Đống rất ít có tâm trạng chán chường như vậy, dù là tâm trạng không vui nhưng trạng thái tinh thần vẫn duy trì bình thường, nhưng hôm nay hắn lại phát hiện sếp hình như rất sa sút.
Cho nên Âu Dương Cẩm Hoa cũng đặc biệt hy vọng lúc này có người tìm tới sếp, ít nhất có thể phân tán tâm trạng không vui của sếp.
- Chủ tịch có nhà không vậy?
Trương Hoành Vĩ gật đầu, hắn và Âu Dương Cẩm Hoa quen từ trước nên không khách khí mấy.
- Có, một mình ở trong phòng, tâm trạng không tốt lắm. Chủ nhiệm Trương đến vừa đúng lúc.
Âu Dương Cẩm Hoa lộ vẻ vui mừng.
- Ồ, tôi vào.
Trương Hoành Vĩ nói.
- Ừ, không chừng chủ tịch đang chờ chủ nhiệm.
Âu Dương Cẩm Hoa cười cười một tiếng.
Trương Hoành Vĩ cũng nở nụ cười, người này đúng là khá linh tính, bảo sao Triệu Quốc Đống lại thưởng thức hắn như vậy.
Mình trước khi về vẫn suy nghĩ mãi xem ra Triệu Quốc Đống đến bây giờ vẫn không có gặp người, không chừng đúng như lời Âu Dương Cẩm Hoa nói Triệu Quốc Đống chờ ai đó để nói chuyện.
…
- Chủ tịch, có phải là cảm thấy chuyện quá rối không?
Trương Hoành Vĩ cầm chén trà Thanh châm mà Âu Dương Cẩm Hoa đưa tới, nghe nói là do một cấp dưới của chủ tịch Triệu đưa tới, chủ tịch rất thích.
- Ừ, từ này rất phù hợp tâm trạng hiện nay của tôi.
Triệu Quốc Đống nhìn xa xăm nói.
- Chuyện quá khó xử, hết lần này tới lần khác lại không thể không đưa ra quyết định khó khăn đó.
- Chủ tịch, thực ra đây là vấn đề tâm trạng, ngài không nên nhìn vấn đề quá nặng một chút, cũng có thể rất nhẹ nhàng đối mặt.
Trương Hoành Vĩ nghiền ngẫm rất chính xác tâm trạng của Triệu Quốc Đống.
- Đúng, hạng mục này rất quan trọng, có mạo hiểm lớn về bảo vệ môi trường nhưng từ phương án trước đó thì bên đối tác cũng đữa có chuẩn bị tư tưởng, cũng dự định đầu tư bảo vệ môi trường chỉ là có chênh lệch với yêu cầu chúng ta đưa ra mà thôi.
- Ừ, tôi lo chính là vấn đề này.
Triệu Quốc Đống gật đầu.
- Tôi biết ngài lo về sau các tập đoàn kia không làm theo yêu cầu của tỉnh, lo bọn họ đến lúc đó không nghe, lo là tỉnh mạnh mẽ can thiệp sẽ mang tới chê trách và kích phát mâu thuẫn. Thực ra tôi nghĩ đến lúc đó chúng ta có thể thông qua vài phương pháp để giải quyết.
Trương Hoành Vĩ đã có chuẩn bị đôi chút.
- Ồ, nói một chút nghe xem.
Triệu Quốc Đống thực ra cũng đoán được Trương Hoành Vĩ có biện pháp.
- Cũng không phải gì mới cả, chỉ là chúng ta kết hợp giám sát hành chính và dư luận, nhất là đầy đủ điều động tính tích cực của truyền thông. Giám sát dư luận đôi khi có hiệu quả hơn giám sát của hành chính. Các tập đoàn nước ngoài càng chú trọng danh tiếng ở Trung Quốc, bọn họ lo dư luận kích phát sẽ dẫn tới phản ứng mạnh, khiến cho cơ quan chức năng càng xử lý nghiêm khắc hơn. Vì thế chúng ta cần linh hoạt nắm vững là có thể khống chế bọn họ trong phạm vi. Mà bên phía công ty nhà nước thì thật không nghe lời thì tôi nghĩ ngài có thể tìm được con đường thích hợp để xử lý bọn họ.
Trương Hoành Vĩ mỉm cười nói.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng nói:
- Hoành Vĩ, vốn là trình tự rất bình thường sao chúng ta lại nghĩ nó phức tạp tới như vậy? Làm cho người ta cảm thấy trong đó có âm mưu quỷ quyệt, sao lại phải khổ như vậy?
Trương Hoành Vĩ cũng bất đắc dĩ nói:
- Chủ tịch, đây là do tình hình đặc thù của nước ta. Chúng ta là người trong cuộc cũng chỉ có thể tuân theo quy tắc ngầm này mà thôi, cũng may chúng ta không thẹn với lương tâm.
- Không chỉ có hạng mục này của tập đoàn Basf và Thạch Hóa. Theo tôi biết còn có một hạng mục hóa chất đang chuẩn bị trình lên, tài nguyên khí thiên nhiên của Thông Thành rất phong phú, hơn nữa có điều kiện vận chuyển ưu việt, tập đoàn hóa chất An Nguyên và tập đoàn đầu tư Trung hóa muốn đầu tư hạng mục ở Thông Thành, quy mô đầu tư cũng khoảng năm tỷ. Bên Trung Hóa bỏ vốn bốn tỷ chiếm 70% cổ phần, hôm qua tổng giám đốc tập đoàn đầu tư Trung Hóa gọi điện cho tôi, gần đây bọn họ sẽ tới An Nguyên khảo sát tính khả thi của hạng mục này.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Hạng mục của tập đoàn Basf và Thạch Hóa làm bên ngoài rất thích thích, hạng mục khí thiên nhiên Thông Thành An Nguyên chúng ta theo thỏa thuận cũng có tỉ lệ dùng khí nhất định. trung ương có ý muốn lấy phần của trung ương chúng ta, bây giờ còn đang đàm phán. Tôi đoán về sau khi mỏ khí thiên nhiên Thông Thành khai thác thêm nữa thì An Nguyên chúng ta sẽ thừa nhận áp lực lớn hơn. Anh cũng biết Bộ năng lượng đang không ngừng làm khó Quốc vụ viện cho rằng trữ lượng khí thiên nhiên của Thông Thành vượt quá quy hoạch ban đầu, cho rằng phải sửa lại thỏa thuận. Hai hôm trước phó thủ tướng Tô cũng gọi điện cho tôi, hỏi ý kiến tôi. Có lẽ phó thủ tướng Tô cũng nói chuyện này với bí thư Lăng, có lẽ cũng vì chuyện này làm bí thư Lăng thấy áp lực nên mới như vậy.
- Ồ.
Trương Hoành Vĩ không biết còn có chuyện huyền bí như vậy, một việc nhìn như bình thường lại là trung ương và chính quyền địa phương mặc cả.
Tỉ lệ ở mỏ khí thiên nhiên Thông Thành vẫn có tranh chấp, từ lúc Ứng Đông Lưu làm bí thư tỉnh ủy đã như vậy.
Lúc trước việc khai thác mỏ khí thiên nhiên do Trung Thạch Hóa làm chủ đạo, nhưng Ứng Đông Lưu lúc ấy khá cơ trí và có tầm nhìn xa, yêu cầu ủy ban tỉnh An Nguyên và thị ủy ban thị xã Thông Thành phải tích cực tham gia. Bên Trung Thạch Hóa cho rằng nếu có thể kéo chính quyền địa phương vào cũng tăng tính tích cực của chính quyền địa phương, đồng thời không ngờ trữ lượng và sản lượng mỏ khí thiên nhiên lại đạt đến trình độ cao như vậy, vì thế đồng ý để tập đoàn đầu tư An Nguyên và công ty đầu tư Thông Thành bỏ vốn chiếm cổ phần. Trong đó tập đoàn đầu tư An Nguyên chiếm 20%, mà công ty đầu tư Thông Thành do thiếu tài chính nên chỉ chiếm được 5% cổ phần.
- Chủ tịch, ý của ngài là hạng mục này cũng sẽ kích thích đến các lĩnh vực đầu tư hóa chất của Thông Thành?
Trương Hoành Vĩ suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, đúng thế, theo sản lượng mỏ khí thiên nhiên không ngừng tăng lên, hơn nữa tỉnh đang tiến hành xây dựng kéo dài đường sắt An Đô – Nam Hoa đến Thông Thành, thậm chí có thể liên minh với hệ thống đường sắt của tỉnh Ngạc. Ưu thế giao thông của Thông Thành sẽ càng lộ rõ hơn, nếu như có thể tiến thêm một bước mở rộng năng lực vận tải của cảng Thông Thành, ưu thế phát triển của Thông Thành sẽ càng tăng lên, hấp dẫn càng nhiều nhà đầu tư hơn nữa.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Tôi lo nếu hạng mục này vừa mở miệng thì các hạng mục khác sẽ như thế nào? Anh làm như thế nào để ước thúc các nhà đầu tư sau này? Nhưng đúng như anh lo lắng, nếu chúng ta cứ trì hoãn như vậy thì có lẽ với tỉ lệ khí thiên nhiên hiện có, trung ương sẽ cảm thấy An Nguyên không tiêu hóa hết. Như vậy Bộ năng lượng đưa ra điều chỉnh tỉ lệ khí thiên nhiên thì tỉnh ta khó có thể có lý do đầy đủ để bác bỏ.
Trương Hoành Vĩ lúc này mới có phản ứng. Thì ra Triệu Quốc Đống sớm đã cân nhắc tới điểm này, thậm chí trong lòng cũng đã sớm có quyết định. Chẳng qua hắn còn thuyết một điểm để thuyết phục chính mình mà thôi.
Nghĩ vậy Trương Hoành Vĩ cũng có chút cảm động, lãnh đạo như Triệu Quốc Đống đúng là không nhiều.
- Chủ tịch, xe tới núi tự có đường người sống chẳng lẽ còn nhịn đi vệ sinh tới chết sao? mặc kệ là công ty nước ngoài hay công ty nhà nước, dù sao đều đầu tư tới An Nguyên, nó phải phục tùng sự giám sát của cơ quan hành chính, chẳng lẽ có thể nhảy ra ngoài sao?
Trương Hoành Vĩ lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói.
- Chúng ta bây giờ có thể đưa ra vài ý kiến, yêu cầu bọn họ dựa theo quy định pháp luật làm việc, thực hiện chức trách của chúng ta. Nếu về sau bọn họ làm sai thì chúng ta cũng đã nói trước rồi, nghiêm khắc xử lý. Dù sao ít nhất chúng ta bây giờ có thể tránh khỏi mâu thuẫn căng thẳng với bí thư Lăng, dù sao hạng mục này bí thư Lăng rất chú trọng. Chúng ta có thể nhường một bước nhưng cũng không có nghĩa chúng ta đánh mất nguyên tắc của mình. Làm như vậy tôi cảm thấy có đủ lý do.
Trương Hoành Vĩ nói rất phù hợp suy nghĩ của Triệu Quốc Đống. Hắn càng lúc càng hài lòng về Triệu Quốc Đống, giống như Hoắc Vân Đạt, Trúc Văn Khôi và Lỗ Năng vậy.
- Ồ, xem ra hiện nay cũng chỉ có thể như vậy. Chẳng qua tôi nếu đã làm kẻ ác tới nước này thì nếu cứ xám xịt thu bình là không thể nào.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười đầy quỷ quyệt.
- Hoành Vĩ, anh nói chúng ta nhượng bộ thì có phải là nên tranh thủ vài thứ khác không?
Trương Hoành Vĩ cũng nở nụ cười, hắn hiểu rất rõ sếp.
- Hành lang khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê?