Uông Tòng Hỉ đã suốt đêm chạy về Côn Châu.
Mai tổ giám sát công tác giáo dục Đảng viên sẽ tới Điền Nam, theo lý thuyết hắn cũng lên về. Trương Bảo Quốc gọi điện hỏi hắn, Triệu Quốc Đống nói mình mới tới nhiều tình huống còn chưa biết nên đề nghị do Tần Lực phối hợp với Văn phòng tỉnh ủy, Ban Tuyên giáo tiếp đón. Trương Bảo Quốc cũng đồng ý.
Ít nhất đến bây giờ hắn còn chưa nhìn ra thái độ của Trương Bảo Quốc với mình. Triệu Quốc Đống cũng biết bây giờ chỉ là thời kỳ bình tĩnh, có lẽ mọi người đang tích lũy lực lượng chờ cơ hội.
Ban cũng còn cần sửa lại vài tài liệu nên Tần Lực gọi cho hắn, Triệu Quốc Đống liền vội vàng đuổi Uông Tòng Hỉ về, để Phương Dạ Bạch ở lại là ổn.
Tình hình Long Lĩnh không đơn giản như hắn đoán trước. Mặc dù hắn mơ hồ nghe qua giới thiệu về Thị ủy Vĩnh Xương, nhất là Bí thư thị ủy Hoa Tử Tài đã giới thiệu khá đầy đủ, phó bí thư thị ủy Cẩu Lương Ký cũng bổ sung thêm. Hắn có thể nhìn ra Thị ủy Vĩnh Xương rất chú trọng việc này nhưng khi hắn hỏi sự kiện quần thể đó có dính tới nhân tố khác hay không? Triệu Quốc Đống thấy môi thị trưởng Vĩnh Xương mấp máy nhưng lại không nói gì.
Động tác mờ mịt này làm Triệu Quốc Đống có chút tò mò nhưng hắn không xác định vị thị trưởng Trương này có phải không hài lòng với việc Ủy ban kỷ luật tỉnh mãi không có kết luận ảnh hưởng đến công việc Vĩnh Xương, Long Lĩnh hay không?
Khi điều tra thực địa ở Long Lĩnh, Triệu Quốc Đống cũng hỏi lãnh đạo Long Lĩnh về vấn đề này. Hắn thấy vẻ mặt phó chủ tịch huyện Long Lĩnh Tiền Vĩnh Quế khá âm trầm, mà Bí thư huyện ủy Vu Cương lại kiên quyết tỏ vẻ sự kiện quần thể lần này là do số ít quần chúng bất mãn với nhân viên chính quyền mà tạo thành, thậm chí ngay cả một số cán bộ cơ sở cũng kích động.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy, bí thư Đảng ủy chính pháp huyện kiêm trưởng phòng công an đều ra vẻ đau lòng ủng hộ cách nói của Vu Cương. Đương nhiên Vu Cương cũng tỏ vẻ tất cả đợi quyết định của Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy mới xử lý.
Hắn thuận miệng hỏi mấy cán bộ thì kết quả cũng là vậy, không thấy các cán bộ có thái độ gì không ổn cả.
Một bên suy nghĩ chuyện đã nghe, đã thấy ngày hôm nay, Triệu Quốc Đống nghe thấy tiếng cửa. Phương Dạ Bạch đang vẫy vẫy tóc đi ra.
- Dạ Bạch, còn chưa ngủ sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Trưởng ban Triệu, ngài cũng chưa nghỉ mà.
Phương Dạ Bạch lúc này mới thấy Triệu Quốc Đống đang đứng mình ở hành lang xem ra là muốn ra ngoài.
- Ngài định đi đâu ư?
- Ừ, đi quanh một chút thôi, bây giờ ngủ cũng vẫn còn sớm.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Còn anh?
- Ha ha, tôi không có việc gì, hay là tôi đi cùng ngài?
Phương Dạ Bạch lập tức nói.
Phương Dạ Bạch là người biết chừng mực, biết nặng nhẹ nếu không dù là có ông, bác giúp thì cũng không thể nào ở tuổi hơn 30 làm được Phó chánh văn phòng Ban Tổ chức cán bộ, là cán bộ cấp phó huyện. Theo xu thế hiện nay nếu có cơ hội đi xuống thì y làm đến cấp chính huyện cũng không phải không thể.
Long Lĩnh là huyện miền núi điển hình, khá hiểm trả. Dù đi trên đường vẫn cảm nhận từng cơn gió lạnh từ ngoài truyền đến. Long Lĩnh về tối khá yên tĩnh, các cửa hàng sớm được đóng cửa, dù là rạp chiếu phim cũng không có mấy người tới.
Đi một vòng, Triệu Quốc Đống và Phương Dạ Bạch không gặp được mấy người.
- Dạ Bạch, anh vào ban được mấy năm rồi? Trước công tác ở đâu?
Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với Phương Dạ Bạch. Người này có quan hệ khá được ở ban, giỏi văn giỏi võ, tài viết ít nhất mạnh hơn hắn, hơn nữa cũng có kinh nghiệm công tác cơ sở.
- Ừ, đã ba bốn năm. Trước tôi làm ở Ủy ban kỷ luật huyện Uy Tuyên, năm 2001 chính thức điều lên ban.
Phương Dạ Bạch nói.
- Ồ, làm ở Ủy ban kỷ luật sao?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc.
- Ừ, tôi học pháp luật, học xong đến Viện kiểm sát Uy Tuyên, sau đó điều tới Ủy ban kỷ luật, cuối cùng mới được điều về tỉnh.
Phương Dạ Bạch giải thích.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Hắn không nghĩ tới Phương Dạ Bạch có gia cảnh tốt mà còn xuống huyện của Khúc Châu công tác, 30 tuổi mới về. Chỉ riêng việc ở cơ sở năm sáu năm đã là hiếm có.
- Vậy anh biết bao nhiêu về sự kiện Long Lĩnh?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói.
Câu hỏi đột nhiên làm Phương Dạ Bạch không kịp ứng phó, không biết nên nói gì cho thích hợp. Nếu nói không biết là không ổn, nếu nói biết nhất định sẽ có một loạt câu hỏi chờ mình. Từ việc hôm nay trưởng ban Triệu đi tìm hiểu kỹ như vậy là biết trưởng ban Triệu quan tâm đến việc này như thế nào.
Vị trưởng ban này có ấn tượng tốt đối với mình, điểm này Phương Dạ Bạch có thể cảm nhận được. Y không biết mình sao lại được trưởng ban hài lòng như vậy. Điều này làm y vừa mừng vừa sợ cũng có chút lo lắng.
Trong nhà hình như không có ai có quan hệ với vị trưởng ban này, bác mình và bố mình cũng đều khó hiểu vì việc này.
Vị trưởng ban tổ chức cán bộ mới tới này nghe nói ngoài việc có quan hệ với bí thư tỉnh ủy ra thì hình như không có chút quan hệ với ai bên Điền Nam. Phương gia mặc dù cũng coi như có tiếng ở Điền Nam nhưng đó đã là quá khứ. Bác mình đã sắp về hưu, cũng báo trước thời kỳ cực thịnh của Phương gia đã qua. Từ việc mình muốn xuống rèn luyện mà không có tin tức gì có thể thấy được.
Bác và bố cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo mình nắm bắt cơ hội này. Nếu trưởng ban Triệu để mắt tới mình thì mình cần vứt bỏ tâm tư khác. Mình cũng không còn trẻ, đã 36, 37, nếu ở ban vài năm nữa thì về cơ bản không có hy vọng gì khác.
Chỉ là chuyện Long Lĩnh quá nhạy cảm, hơi không chú ý là bị cuốn vào ngay.
Nhưng Phương Dạ Bạch lại không quá e ngại việc này. Dù sao y không ở Long Lĩnh, ở ban có vấn đề cũng không tới lượt mình. Vì thế mình cũng không cần sợ.
- Trưởng ban Triệu, chuyện này trên tỉnh không ai có thể nói không biết, chẳng qua chỉ là biết nhiều hay ít mà thôi.
Phương Dạ Bạch bình tĩnh nói.
- Ồ, xem ra nơi này có vẻ còn nhiều vấn đề.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Trưởng ban Triệu, bây giờ mọi người đều e ngại nhắc tới việc này và không muốn dính vào. ngay cả Bí thư Thái cũng mãi không tỏ thái độ. Ngài nói Ủy ban kỷ luật tỉnh thật sự không điều tra rõ sao? Hay là cảm thấy chuyện này nếu lộ ra sẽ không thể khống chế nổi?
Phương Dạ Bạch nói.
Triệu Quốc Đống không khỏi rùng mình. Phương Dạ Bạch xem ra cũng biết vài chi tiết.
- Vậy anh biết được gì?
Triệu Quốc Đống hỏi thẳng.
- Trưởng ban Triệu, tôi có bạn hồi đại học công tác ở Ủy ban kỷ luật Vĩnh Xương, y mơ hồ biết vài tình hình. Y nói Long Lĩnh xảy ra chuyện là sớm hay muộn mà thôi còn cụ thể không nói mấy. Chẳng qua hôm nay ngài không phải đã đi thực địa tìm hiểu sao? Thái độ mọi người trông rất bìn thản như không có vấn đề gì vậy.
Phương Dạ Bạch thấy Triệu Quốc Đống chú ý việc này như vậy thì cũng không giấu gì.
- Nhưng càng là như vậy càng nói có chuyện. Chuyện Long Lĩnh liên quan tới ba xã, tình huống khác nhau sao hôm nay ngài hỏi mọi người đều cùng có câu trả lời vậy?
- Vậy anh nói bọn họ đang nói dối?
Vẻ mặt Triệu Quốc Đống càng lúc càng trở nên nghiêm túc, điểm này hắn sớm cảm nhận ra nhưng hắn cảm thấy bọn họ là cán bộ cơ sở nên không dám xác định.
- Vậy thì không hẳn nhưng tôi nghi ngờ bọn họ chỉ là đã được mớm lời từ trước.
Phương Dạ Bạch suy nghĩ một chút và nói:
- Chuyện này nếu chỉ hỏi qua qua sẽ không thể có kết luận. Tôi nghĩ việc Ủy ban kỷ luật chưa có kết luận cũng có liên quan tới việc này.
Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu, Phương Dạ Bạch không hổ là người từ Viện kiểm sát, Ủy ban kỷ luật đi ra, suy nghĩ rất cẩn thận, chu đáo.