Đào tạo dạy nghề là điều Triệu Quốc Đống vẫn chú ý. Sau khi hắn đến Hoa Lâm kiêm nhiệm đã chú ý đến phát triển đào tạo dạy nghề. Các quốc gia phát triển ở Châu Âu nhất là Đức đi đầu trong lĩnh vực này làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng rất sâu.
Đối với Trung Quốc đang từng bước tiến vào giai đoạn công nghiệp hóa mà nói, muốn một bước nhảy tới giai đoạn này là không thực tế. Mà muốn tiến vào công nghiệp hóa thì phải tiến vào sản xuất công nghiệp nặng trước, mà muốn chống đỡ ngành công nghiệp nặng thì nhất định cần phải có hệ thống đào tạo dạy nghề tốt.
Theo Triệu Quốc Đống thấy vấn đề này ở Hoài Khánh càng nghiêm trọng và cấp bách hơn. Dù là ngày sau khôi phục ngành cơ giới chế tạo hay là phát triển ngành điện tử thông tin cũng cần rất nhiều công nhân giỏi kỹ thuật, nghiệp vụ.
Mà hầu hết những người công nhân như vậy dều dựa vào thời gian làm việc ở công ty mà thêm kinh nghiệm, cách này dù từ thời gian hay năng lực nghiệp vụ đều không thể nào sánh bằng người đã học ở các trường dạy nghề trước, sau đó tiến vào công ty làm. Mà Hoài Khánh cũng có chút ưu thế ở mảng này.
Đại học công nghiệp An Nguyên, Học viện kiến trúc công nghiệp An Nguyên đều nằm ở Hoài Khánh có sức ảnh hưởng khá lớn. Hơn nữa Thị xã cũng có vài trường dạy nghề nếu gộp lại tạo thành thương hiệu, thích ứng được với xu thế phát triển kinh tế của Hoài Khánh, đó là hy vọng của Triệu Quốc Đống.
Ở điểm này hắn và An Nhiên đã cùng nhất trí. Vì phục vụ sự phát triển kinh tế của Hoài Khánh, Ủy ban sẽ tổng hợp tài nguyên các trường dạy nghề lại, bồi dưỡng tăng cường thực lực, tạo thành thương hiệu vàng trong làm việc đào tạo dạy nghề, đây là mảng rất quan trọng trong công tác giáo dục, cũng là trọng tâm công việc của An Nhiên hiện nay.
Ngoài ra Triệu Quốc Đống cũng cùng An Nhiên bàn về mảng du lịch. Theo Triệu Quốc Đống thấy Hoài Khánh có tài nguyên du lịch, nhất là tài nguyên du lịch lịch sử văn hóa còn hơn cả Ninh Lăng. Nhưng ngành du lịch của Hoài Khánh lại quá phân tán. Có lẽ do tư tưởng phát triển công nghiệp đã trói buộc đầu óc lãnh đạo, cho nên dù là Trần Anh Lộc hay Hà Chiếu Thành lên thì cũng không coi ngành du lịch là điểm sáng trong phát triển kinh tế.
Theo Triệu Quốc Đống thấy Hoài Khánh là thành phố lớn về tài nguyên du lịch, nhưng lại yếu ớt về mảng này. Có thể nói chính quyền Thị xã Hoài Khánh không có quy hoạch phát triển về lĩnh vực này. Đây mặc dù có quan hệ đến lãnh đạo chủ yếu của Thị ủy, Ủy ban, nhưng đám người cục Du lịch cũng phải bị truy cứu trách nhiệm.
Tài nguyên tốt như vậy mà đám người cục Du lịch không thể khai thác tốt, không để lãnh đạo ý thức được tương lai của ngành du lịch, đó là bộ máy lãnh đạo cục Du lịch không làm tròn chức trách.
Triệu Quốc Đống đã sớm muốn điều chỉnh bộ máy cục Du lịch, muốn đưa người có tầm nhìn xa, đầu óc rộng mở, giỏi nghiệp vụ, có sự sáng tạo vào vị trí đó, phải cố gắng biến ngành du lịch Hoài Khánh làm sản nghiệp trụ cột thứ ba. Vì thế hắn cũng mơ hồ nhắc An Nhiên tìm người thích hợp.
- Lão Tiền, ngồi đi, thử trà Trúc diệp thanh xem uống có lên tiên không?
Tiền Nguyên Huy biết đây là Triệu Quốc Đống ngồi nói chuyện với mình sau khi chủ trì công việc Ủy ban, chẳng qua chỉ là một đối một, khách với trước. Trước đây khi Hà Chiếu Thành nhận chức liền gọi hết mọi người tới.
- Thị trưởng Triệu, trà Trúc diệp thanh chính cống có sản lượng ít, đâu ra mỗi người đều có thể có.
Tiền Nguyên Huy nhấp một ngụm:
- Chẳng qua mùi vị cũng được, ngon.
- Ha ha, bạn của bạn mang từ Tứ Xuyên về, tôi thấy được nên cũng hay uống.
Triệu Quốc Đống mở đầu đề tài là ngành trà. Tiền Nguyên Huy cũng nói theo.
- Trúc diệp thanh Nga Mi bởi vì đăng ký nên thương hiệu liền nỏi tiếng. Nghe nói Trúc diệp thanh bây giờ là thương hiệu vàng của trà núi Nga Mi, có lẽ bình thường chỉ bán được 30 tệ, nhưng bây giờ tăng lên chục lần, đó là giá trị thượng hiệu.
- Ừ, đúng là như vậy.
Triệu Quốc Đống gật đầu, hắn cũng muốn nghe ý kiến của Tiền Nguyên Huy trong việc này, dù sao Tiền Nguyên Huy cũng làm ở mảng sản xuất nông nghiệp nhiều năm.
Thấy Triệu Quốc Đống muốn nghe tiếp, Tiền Nguyên Huy không hề khách khí.
Chuyện ở huyện Tĩnh lần trước khiến quan hệ hai bên được cải thiện nhiều. Sự giải thích công bằng của Triệu Quốc Đống làm cho Tiền Nguyên Huy giảm bớt áp lực khi tổ công tác tỉnh tới điều tra. Điều này mặc dù không thể khiến Tiền Nguyên Huy phục Triệu Quốc Đống, nhưng ít nhất Triệu Quốc Đống cũng thể hiện khí phách của mình. Nếu một người trẻ tuổi có thể có ý chí này, mình mà còn hẹp hòi sao được. Chẳng qua muốn mình phục thì phải thể hiện năng lực thực sự.
- Bây giờ từ Trung ương đến tỉnh đều chú trọng Vấn đề Tam Nông, mà theo quan niệm pháp chế thông dụng thì quan niệm pháp luật của nông dân sẽ tăng lên. Chuyện lần trước là chứng minh. Mấy năm trước có chuyện như thế này không? Có, còn nhiều hơn bây giờ nhưng không làm người ta chú ý. Bây giờ thì khác, bảo vệ quyền lợi hợp pháp của nông dân đã được đưa lên tầm cao về chính trị, ai gặp việc này coi như đen đủi.
Tiền Nguyên Huy thấy Triệu Quốc Đống trông rất bình tĩnh, y có chút yên tâm:
- Tôi không phải nói công việc chúng ta có vấn đề gì. Chính xác mà nói hai năm trước tôi không chú trọng công việc này. Nhưng muốn giải quyết Vấn đề Tam Nông thì không phải chỉ dựa vào cấp trên chú trọng bảo vệ quyền lợi hợp pháp của nông dân là đủ.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống có chút hứng thú ồ lên.
- Trụ cột kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng và ngược lại. Nông thôn nghèo, sản xuất nông nghiệp yếu kém, nông dân khó khăn, Vấn đề Tam Nông tại sao mãi không được chú trọng? Do nguyên nhân gì tạo thành. Vị trí của sản xuất nông nghiệp trong nền kinh tế quốc dân càng lúc càng giảm, tỷ lệ Ủy viên của Đại hội đại biểu nhân dân xuất thân từ nông thôn cũng thấp đến đáng thương. Như vậy làm sao có thể thay đổi vấn đề Tam nông?
Mấy câu hỏi sắc bén làm Triệu Quốc Đống phải nhướng mày, mình đã xem nhẹ Tiền Nguyên Huy.
Không cần biết lời này có thật là quan điểm của Tiền Nguyên Huy hay không, hay là chỉ nói cho mình nghe. Nhưng nói như thế này cũng đại biểu đối phương có tư tưởng.
Công tác nông thôn và sản xuất nông nghiệp của Hoài Khánh đang như thế nào? Làm như thế nào để tăng thu nhập của nông dân Hoài Khánh? Đó mới là quan trọng nhất, nếu chỉ dựa vào lý luận xa vời, vậy văn phòng nghiên cứu chính sách Trung ương, tỉnh có đầy nhân tài, một người đi ra là nói cả ngày trời. Nhưng muốn áp dụng vào thực tế, đạt thành tích lại là vấn đề.
- Lão Tiền, anh nói đến mấy vấn đề khá sâu, tôi cũng biết cải cách là quá trình lục lọi. Xã hội chủ nghĩa đặc sắc của Trung Quốc muốn đạt thành công cũng sẽ có rất nhiều khó khăn, phạm sai lầm cũng là bình thường. Bây giờ Trung ương cũng chú ý đến điểm này, bắt đầu sửa sai. Vấn đề nằm ở chỗ Hoài Khánh chúng ta nên lầm như thế nào? Hoặc là nói chúng ta có thể đi trước một bước hay không?
Triệu Quốc Đống nói.
Tiền Nguyên Huy gật đầu nói:
- Hoài Khánh chúng ta có hoàn cảnh tự nhiên đứng đầu toàn tỉnh. Hoài Châu, Khánh Châu, Lâm Giang, Quy Ninh đều là quận, huyện có truyền thống trồng lương thực. Ba huyện Tĩnh, Vũ Xuyên, Cổ Lâu mặc dù có núi đá nhưng trụ cột sản xuất nông nghiệp cũng tốt. Chỉ có La Bình là huyện thuần đồi núi nhưng cũng có thể phát triển sản xuất nông nghiệp.
- Vấn đề nằm ở chỗ Hoài Khánh mặc dù có hoàn cảnh tự nhiên tốt, trụ cột phát triển nông nghiệp tốt nhưng Hoài Khánh cũng là thành phố có đông dân cư, sức lao động ở nông thôn sung túc, sản xuất lương thực không cần nhiều sức lao động đến như vậy. Mà mấy năm nay giá trị lương thực liên tục giảm, nông dân muốn tăng thu nhập chỉ có thể dựa vào các công ty, nhà máy bản địa để làm thuê hoặc tới thành thị làm thuê. Nhưng bây giờ các nhà máy xã, thị trấn khó khăn, sức lao động dần không có đường ra. Nói các khác ngoài lên thành phố làm thuê thì không còn có thể đi đâu.
Tiền Nguyên Huy phân tích tình hình nông thôn Hoài Khánh hiện nay, mấy điều này Triệu Quốc Đống biết. Hắn muốn nghe là làm như thế nào giải quyết được mâu thuẫn, muốn nghe cái nhìn của Tiền Nguyên Huy.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK