Thái Chánh Dương cho rằng thị trường bất động sản phát triển nóng như vậy chủ yếu là do nguồn cung không đủ cầu, hơn nữa quy hoạch đô thị trong nước và tài nguyên công cộng không đồng đều, khiến cho các đô thị lớn lũng đoạn tài nguyên công cộng, khiến dân cư càng muốn vào đô thị lớn nên khiến thị trường bất động sản nóng lên.
Triệu Quốc Đống mặc dù đồng ý quan điểm này nhưng hắn cho rằng nhân tố quan trọng nhất chính là do Trung Quốc thiếu con đường đầu tư. Tài chính dân gian không có chỗ đi. Thị trường chứng khoán phát triển không hoàn thiện, quá mạo hiểm, nhà đầu tư thiếu kinh nghiệm, chỉ có mỗi thị trường bất động sản là khá ổn định nên mới xuất hiện tình trạng đầu tư nhiều như vậy. Muốn giải quyết được vấn đề này thì phải lo từ nhiều mặt.
Hai người đều đồng ý vấn đề nhà ở là sản phẩm mang tính công cộng, chính quyền cũng cần phát huy tác dụng của mình. Nhất là việc chính quyền phải phụ trách xây dựng nhà xã hội cho tầng lớp thu nhập thấp.
Triệu Quốc Đống và Thái Chánh Dương đều cảm thấy đối phương đã khác trước. Triệu Quốc Đống thấy Thái Chánh Dương sau khi tới Nam Việt đã có lối suy nghĩ rộng rãi hơn, nói chuyện cũng có trật tự hơn. Thái Chánh Dương lại cảm thấy Triệu Quốc Đống trầm ổn hơn trước, không luôn có vẻ gây sự như trước.
Ninh Pháp và Thái Chánh Dương đều chú ý đến đề tài hai người thảo luận, đề tài này nhanh chóng kéo sang hai người bọn họ.
Ninh Pháp cũng thừa nhận ý của Ninh Pháp. Khi tập quán dự trữ bị tốc độ tăng trưởng phá vỡ, một bộ phận tài chính sẽ không thể không tìm kiếm đường ra. Thị trường chứng khoán trong nước hỗn loạn khiến dân chúng bình thường không dám tiến vào, ngược lại mua nhà chính là thủ đoạn đảm bảo nhất.
Thái Chánh Dương lại từ góc độ khác mà phân tích vấn đề. Đó chính là càng lúc càng có nhiều chính quyền địa phương chủ động tạo thành đồng minh chiến lược với giới kinh doanh bất động sản, cùng giới kinh doanh này đẩy giá nhà lên cao, thu được nhiều tài chính từ đất đai. Đúng vì do hai tầng lớp này liên minh mới khiến thị trường bất động sản chỉ tăng chứ không giảm.
Đảo Loa châu sau trưa có nhiệt độ rất hợp lý, tia tử ngoại không quá mạnh. Ăn trưa xong có thể đi bộ trên bãi biển cũng là sự hưởng thụ tốt. Nếu có thêm mấy người bạn nói chuyện thì đúng là không gì thích bằng.
Dù là Ninh Pháp hay Thái Chánh Dương đều cảm thấy buổi chiều qua quá nhanh.
…
Khách sạn Hải Lâu coi như khách sạn có từ lâu của đảo. Mặc dù nó là khách sạn bốn sao nhưng chính xác mà nói chỉ là cấp ba sao. Hiện nay đảo còn chưa có khách sạn năm sao, có lẽ một hai năm tới mới có.
Phòng của Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống đều là phòng có hướng nhìn ra biển, mở cửa sổ là cảm nhận ngay được làn gió biển đập vào mặt.
Ninh Pháp và Thái Chánh Dương ăn tối xong đã về Dương Thành. Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống ở lại thưởng thức cảnh biển. Chẳng qua hai người đều không có hứng thú đi đâu mà nằm ở ghế tựa ở ban công.
- Thái ca, khách sạn bốn sao này cũng được, em thấy chỉ có tiêu chuẩn ba sao chẳng qua em thích cảm giác đối mặt với biển. Chỉ riêng cái này cũng đủ bốn sao rồi.
Triệu Quốc Đống dựa lưnng ở ghế, thời tiết về đêm hơi lạnh nhưng không bằng tỉnh An Nguyên.
- Đừng chọn này chọn kia, Ninh Lăng hình như còn chưa có khách sạn năm sao mà.
Thái Chánh Dương gác tay ra sau đầu thấy rất dễ dàng. Y không mang theo thư ký nên cảm thấy đã lâu không được tự do như vậy. Trên thực tế đây là đi ngược nguyên tắc tổ chức nhưng y cũng đã gọi điện cho Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và thư ký nói mai về nên không cần thư ký đi cùng.
- Cũng nhau thôi, hai khách sạn bốn sao nửa năm tới sẽ đi vào kinh doanh, khách sạn năm sao sang năm sẽ vào giai đoạn hoàn thiện. Khách sạn Hilton và khách sạn Bán Đảo đều ở trung tâm khu Giang Đông, sau này có lẽ là tiêu chí của đô thị Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống nói.
- Khách sạn năm sao hình như cũng là dấu hiệu cân nhắc kinh tế một nơi phát triển ra sao. Ra ngoài nếu nói đô thị này, đô thị kia không có khách sạn năm sao thì có lẽ thấp hơn người khác. Thái ca, anh nói đây có phải là thành kiến không?
- Rất đơn giản. Trong mắt người bình thường nếu không có khách sạn năm sao tức là thiếu khách cao cấp, cũng có nghĩa thiếu các dịch vụ cao cấp. Nó giống như một Khu khai phát nếu không có công ty thuộc top 500 thế giới hoặc 100 của Trung Quốc tiến vào cũng có nghĩa Khu khai phát này chỉ là kẻ nhà quê.
Thái Chánh Dương không nhịn được nở nụ cười;
- Đây là xu thế tâm lý, thậm chí có không ít lãnh đạo cũng thừa nhận quan điểm này.
- Chẳng qua Ninh Lăng hiện nay đúng là cần một hai khách sạn năm sao để làm tiêu chí. Nhất là ở giai đoạn khu dân cư Tây Giang và Thành cổ Thổ Thành đang xin chứng nhận di sản văn hoá thế giới, tiếp đón khách quý từ các nơi cũng cần khách sạn năm sao.
Triệu Quốc Đống bĩu môi nói.
- Mấy đồng chí ở viện Nghiên cứu kinh tế vĩ mô năm trước đến Ninh Lăng bọn em tiến hành điều tra và cho rằng sản nghiệp thứ ba của Ninh Lăng rõ ràng lạc hậu hơn sản nghiệp thứ hai. Cho rằng sản nghiệp thứ ba chậm phát triển sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phát triển của sản nghiệp thứ nhất, thứ hai. Em rất đồng tình. Em cho rằng đây là do thị xã đặt quá nhiều tâm tư vào các hạng mục công nghiệp, bây giờ đã đến lúc cần điều chỉnh. Vì thế năm nay Ninh Lăng dự định trọng điểm giúp đỡ các nghành dịch vụ nhất là mấy ngành như du lịch, ăn uống, khách sạn.
- Ừ, ngành du lịch của Ninh Lăng đang phát triển rất nhanh, ngành dịch vụ có tác dụng xúc tiến sản nghiệp thứ hai càng lúc càng rõ rang. Quan điểm của chú rất đúng, chủ yếu là chứng thực. Rất nhiều người hô khẩu hiệu thì vang nhưng thực chất lại không được như vậy, luôn thấy các hạng mục công nghiệp là ổn hơn cả, đây là hành vi thiển cận.
Thái Chánh Dương nở nụ cười đầy khinh thường nói.
- Nhưng có không ít cán bộ của chúng ta không thấy được điều này.
- Đây là do vấn đề quan niệm, dù sao sản nghiệp thứ ba làm người ta thấy chỉ là việc nhỏ nhặt mà.
Triệu Quốc Đống cười cười, hắn cảm thấy lời của Thái Chánh Dương có ý gì đó nhưng không tiện hỏi.
- Quan niệm cần thay đổi theo thời gian, chúng ta lại không có thời gian để bọn họ từ từ thay đổi.
Thái Chánh Dương lạnh nhạt nói.
Triệu Quốc Đống không tiện nói tiếp đề tài này vì sợ là lien quan tới vấn đề của Điền Nam.
Thái Chánh Dương có lẽ cũng thấy tâm trạng của mình không ổn làm Triệu Quốc Đống không tiện trả lời, vì thế y đổi đề tài:
- Quốc Đống, không nói chuyện ai khác, nói chuyện của chú đi. Làm thường vụ gần nửa năm chú có cảm giác gì?
- Cảm thấy bình thản, thu hoạch nhất định là có nhưng anh muốn nói bao nhiêu thì em thấy chỉ là hiểu thêm chút tình hình mà thôi.
- Quốc Đống, anh và Bí thư Ninh nói chuyện đến công tác của chú. Anh đoán có thể trong nửa năm tới công việc của chú sẽ thay đổi, hơn nữa lĩnh vực công tác sẽ có điều chỉnh. nếu không làm công tác kinh tế quá lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự trưởng thành của chú.
Thái Chánh Dương nói thẳng:
- Chú cần chuẩn bị tư tưởng.
- Thái ca, điểm này em biết nhưng hiện nay công việc ở Ninh Lăng em không thể vứt bỏ được. Em cũng muốn rèn luyện mình từ nhiều góc độ, hơn nữa em cũng biết khả năng mình được điều chỉnh trong năm ay là rất lớn. Nếu có thể mình hy vọng gác lại tới cuối năm, ít nhất là nửa cuối năm.
Thái Chánh Dương lắc đầu không nói, nhiều chuyện bây giờ y không tiện nói, nói ra chỉ tăng thêm phiền não.