Cuộc nói chuyện với Đinh Sâm đạt kết quả khá tốt. Triệu Quốc Đống quen với giọng tỉnh Xuyên của Trần Anh Lộc nên cũng nghe quen tiếng của Đinh Sâm. Nhất là khi nói tới trà Trúc diệp thanh, hai người như có nhiều tiếng nói chung.
Đinh Sâm cũng biết đây không phải Triệu Quốc Đống cố ý lấy lòng nên tìm hiểu sở thích của mình. Y có thể nhận ra Triệu Quốc Đống rất thích chè Trúc diệp thanh. Hai người chỉ nói chuyện về trà đạo nhưng không nhắc thêm chút nào về công việc nữa, điều này làm Đinh Sâm có chút ngạc nhiên. Người còn trẻ như vậy mà giỏi nhẫn nhịn đến thế, đúng là hiếm có.
Triệu Quốc Đống không rõ quan hệ giữa Tương Uẩn Hoa và Đinh Sâm. Nhưng vị phó giám đốc sở Tư pháp kia nhất định có quan hệ rất gần với Đinh Sâm. Có thể cùng Đinh Sâm đến đây đương nhiên cũng có thú vị. Triệu Quốc Đống cũng không hỏi gì nhiều. Chuyện không liên quan đến hắn, hỏi nhiều vô ích.
Hôm nay làm người ta khá vui vẻ, đây không hoàn toàn do Triệu Quốc Đống muốn giải thích chuyện ở Khánh Châu với Đinh Sâm, mà là có thể có cơ hội trao đổi quan niệm trong công việc của mình với Đinh Sâm. Ít nhất có thể để lãnh đạo hiểu rõ ý đồ trong công việc của mình. Có những lúc lãnh đạo hiểu hay không chỉ là một quan niệm mà thôi.
Đến cuối cùng Đinh Sâm cũng không nhắc nửa lời về chuyện ở Khánh Châu. Triệu Quốc Đống cũng chỉ là vô tình tùy ý bình luận hai câu, hơn nữa hắn cũng tỏ thái độ Hoài Khánh sẽ rút kinh nghiệm từ việc này.
Ra khỏi Hồ Vân Loa, mặc dù ngồi trong xe nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí nóng đập vào mặt.
Khi đi ngang qua khảo sát Hoa Viên, một xe Honda Accord chạy ra. Ân Cảnh Tùng ngồi ghế sau mà lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Y đang tranh luận gì đó với vợ.
Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Hắn nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ ăn trưa. Ân Cảnh Tùng bình thường không muốn ra ngoài, hôm nay sao lại đến đây vậy?
Ân Cảnh Tùng đúng là đang rất buồn bực. Con gái sắp vào năm thứ hai đại học, theo y thấy cũng là người hiểu chuyện nhưng sao còn ấu trĩ đến thế? Một đám bạn học vây quanh sảnh khách sạn, mỗi người đều thò cổ ra ra đợi ai đó. Chẳng lẽ không biết nghĩ sao? Người ta không muốn ra thì sẽ chờ hết ngày sao?
Chẳng qua vợ lại bao che cho con gái. Hơn nữa con gái cũng đâu đứng riêng một mình, còn cả đám phạm vi nữa chứ. Mấy người đợi từ 3h chiều đến 7h tối, Ân Cảnh Tùng cũng chỉ có thể ngồi trong xe mà đợi. Nghĩ vậy Ân Cảnh Tùng không khỏi có chút tức giận. Mình có gặp Lãnh đạo tỉnh ủy cũng không đến mức lâu như vậy.
Y đúng là không muốn đợi thêm nữa nhưng con gái quá cố chấp, muốn đợi đến cùng. Hôm nay lại được nghỉ, con gái lo con gái một mình ở khách sạn nên cũng muốn đợi cùng. Vì thế Ân Cảnh Tùng không biết mình nên đi đâu.
Sảnh khách sạn đầy phóng viên, mà đám fan như Tiểu Uyển cũng càng nhiều hơn, vây kín cả sảnh. Cũng may bên ngoài khách sạn có nhiều chỗ trồng cây xanh, hơn nữa bây giờ cũng không phải là lúc 2, 3h chiều nắng gắt, nếu không phơi nắng không chết mới là lạ.
Điện thoại vang lên, Ân Cảnh Tùng cầm nhìn và có chút buồn bực. Triệu Quốc Đống này sao đột nhiên gọi cho mình?
- ALo, Thị trưởng Triệu, ừ, tôi ra ngoài có chút chuyện? Ồ, anh cũng ở đây? Ôi, không có gì, đều là Tiểu Uyển nghe theo bạn học nên muốn gặp nữ ngôi sao kêu Lâm Tuệ gì gì đó. Đúng, tôi và và vợ đã phải chờ bốn tiếng rồi. Tôi thấy tiếp tục đợi thì ngôi sao không gặp được mà mình lại ngã xuống. Hừ, lúc trước có hai cô bé đã ngã đó.
- Được, rồi, không nói việc này nữa. Ai bảo hâm mộ người ta làm gì chứ. Đám phóng viên cũng vậy, đợi đầy trong sảnh. Tôi thấy gặp Bí thư tỉnh ủy cũng không khó đến thế.
Triệu Quốc Đống cảm thấy có chút thú vị. Ân Cảnh Tùng có lẽ đợi đến độ mất hết kiên nhẫn. Ân Cảnh Tùng hiếm khi tức giận đến thế. Ân Cảnh Tùng bình thường đều rất bình tĩnh, không có gì làm y đổi sắc. Bây giờ thì hay rồi, Ân Cảnh Tùng oán giận. Có lẽ với con gái nên mới thành như vậy.
- Được rồi chủ nhiệm Cảnh Tùng, anh lên tầng hai, ở đó có quán café cũng được. Tiểu Uyển muốn chờ ở dưới thì anh cứ để đó. Các cô bé bây giờ là như vậy mà, hâm mộ ngôi sao. Chúng ta không phải cũng có thời trẻ sao? Qua giai đoạn này là tốt rồi.
Triệu Quốc Đống an ủi Ân Cảnh Tùng một chút.
- Tiểu Uyển có thể đỗ vào đại học An Nguyên mà anh còn không hài lòng sao?
Khi vợ chồng Ân Cảnh Tùng lên, Ân Cảnh Tùng mặt vẫn sa sầm lại, chỉ có vẻ mặt của vợ còn đỡ. Xem ra hai vợ chồng vẫn còn không làm hòa.
- Ở đây, lão Ân, Nhâm tỷ, hai người uống gì
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Tiểu Uyển không chịu lên sao?
- Hừ, có thể lên được sao? Sợ vừa lên thì ngôi sao sẽ đi ra nên không nỡ. Tôi không phải thành tội nhân thiên cổ sao?
Ân Cảnh Tùng hừ một tiếng nói:
- Tôi thấy bây giờ mình có bị bệnh cũng không bằng nữ ngôi sao đi ra đâu.
- Ông nói gì thế? Sao toàn nói mấy lời không hay vậy? Tiểu Uyển làm sao, không phải thích đến xem ngôi sao sao? Có đến mức khiến anh tức như vậy không? Có phải là cảm thấy ở đây với Tiểu Uyển cả chiều làm anh mất mặt không? Tiểu Uyển từ nhỏ đã bao giờ làm anh phiền không? Chỉ đợi một lúc mà anh không nhịn được sao? Không nhịn được thì đi rước đi, để mẹ con em ở đây đợi. Em cho anh 300, anh tự về đi.
Vợ Ân Cảnh Tùng làm giáo viên tiếng anh ở trường Nhất Trung Hoài Khánh, bình thường khá thân thiện. Triệu Quốc Đống biết đây là người phụ nữ hiều hậu, không ngờ nói lợi hại đến vậy, thoáng cái làm Ân Cảnh Tùng á khẩu, mặt mày khó coi nhưng không dám phản kích.
- Ha ha, lão Ân, Tiểu Uyển cũng là cô bé hiểu chuyện mà. Thời trẻ thì luôn có giấc mộng của mình. Chúng ta không thể ép tư tưởng của mình lên thanh niên mà. Đây cũng không phải việc gì xấu, người nếu không có giấc mộng thì mới không có ý nghĩa gì.
Triệu Quốc Đống cười cười trêu chọc.
- Tôi còn nhe nói con lão Tần cũng học cùng đại học với Tiểu Uyển, có vẻ cậu ta muốn theo đuổi Tiểu Uyển nhà anh đó.
Ân Cảnh Tùng nghe Triệu Quốc Đống khen con gái mình nên cũng thầm vui. Y ho nhẹ một tiếng:
- Chuyện bọn trẻ, chúng ta là người lớn không nên xen vào quá nhiều. Chẳng qua tôi thấy mấy đứa tuổi còn trẻ không nên tính tới việc này quá sớm.
Vợ Ân Cảnh Tùng thấy chồng mình có chút đắc ý nên không nhịn được trừng mắt nhìn y. Vừa nãy còn kêu than, bây giờ nghe Thị trưởng Triệu khen Tiểu Uyển tốt liền không biết phương hướng đâu cả.
- Lão Ân, anh và Nhâm tỷ còn chưa ăn tối phải không? Hay là chúng ta cùng ăn? Cũng không biết lúc nào ngôi sao kia xuất hiện mà.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã 7h tối.
- Ai nói không phải chứ? Vốn nói là Lâm Tuệ sẽ tổ chức cuộc gặp mặt fan nhưng nói là sáng đã thông báo hủy. Chẳng qua Tiểu Uyển nhà tôi và bạn học của nó không biết, không ít người từ xa tới, xa như vậy đến cũng không dễ mà. Hơn nữa cũng thấy nhiều phóng viên đợi ở sảnh khách sạn nên cảm thấy ngôi sao sẽ đi ra. Chẳng qua đợi mấy tiếng mà không thấy bóng người đâu cả. Đi hỏi thì được trả lời Lâm Tuệ mệt muốn nghỉ ngơi.
Vợ Ân Cảnh Tùng thở dài nói.
- Ngôi sao này đúng là quá ra vẻ, ra gặp fan một chút có sao đâu? Khó như vậy sao? Bọn họ không phải dựa vào fan mới có thể kiếm tiền ư?
Triệu Quốc Đống cũng biết Lâm Tuệ này.
Lâm Tuệ vốn là một cô gái theo đuổi giấc mơ thành ca sĩ nhưng sau đó được một công ty ca nhạc lăng xê. Năm trước Lâm Tuệ hát bài Bạch Từ nên nổi tiếng cả nước. Ngay sau đó còn đưa ra mấy đĩa hát, mặc dù không bằng bài trước nhưng coi như được khán giả chấp nhận.
Hơn nữa cô bé này trông cũng đẹp, lại được công ty điện ảnh mời đóng hai bộ phim, coi như hợp trào lưu hát rồi đi biểu diễn. Nghe nói có một vị đạo diễn nổi tiếng nói Lâm Tuệ có tài năng diễn xuất, cổ vũ phát triển trong làng điện ảnh.
Triệu Quốc Đống có ấn tượng với Lâm Tuệ bắt đầu từ năm trước. Lâm Tuệ này hình như cũng được mời quảng cáo cho nước suối Thương Lãng, được người đánh giá cao.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.comXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK