Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Quốc Đống rời khỏi nhà Ứng Đông Lưu đã là 10h tối, buổi nói chuyện này đúng là khá lâu.



Cũng may Lưu Nhược Đồng và Giang tỷ coi như tìm được tiếng nói chung, ngoài việc nói tới công việc của Giang tỷ, Lưu Nhược Đồng cũng có lựa chọn nói đôi chút về công việc của mình làm Giang tỷ rất tò mò. Dù sao công việc của Lưu Nhược Đồng thì bên ngoài không biết được bao nhiêu.



Lưu Nhược Đồng lúc ra ngoài cũng cảm nhận được tâm trạng Triệu Quốc Đống có chút kích động.



Đi trên con hẻm nhỏ yên tĩnh gần như không có xe cộ qua lại, về phần người đi đường có lẽ chỉ có vợ chồng bọn họ. Triệu Quốc Đống như vẫn chìm đắm trong cảm xúc, Lưu Nhược Đồng chỉ nhẹ nhàng khoác tay Triệu Quốc Đống.



Triệu Quốc Đống lúc này không muốn nói chuyện. Mặc dù hắn biết Lưu Nhược Đồng đang rất tò mò nhưng hắn hy vọng suy nghĩ thêm về những gì đã nói chuyện trong hơn hai tiếng qua.



Khả năng lý luận của Ứng Đông Lưu rất cao, không phải người bình thường có thể so sánh, qua đó cũng khiến Triệu Quốc Đống thu hoạch được nhiều điều.



Triệu Quốc Đống nói qua về cảm nhận trong ba năm mình công tác ở Ninh Lăng cùng với ý tưởng về tình hình phát triển kinh tế xã hội của Ninh Lăng, nói đến sau đây triển khai công việc ở Ninh Lăng ra sao, cũng nói qua và suy nghĩ và quy hoạch của mình. Đương nhiên hắn cũng không tránh khỏi nhận xét ưu khuyết điểm của các thành viên bộ máy Ninh Lăng.



Hắn không nhằm vào riêng ai mà chỉ phân tích về tính chất chung và tính cách trong công việc.



Ứng Đông Lưu nghe rất cẩn thận.



Sau đó Ứng Đông Lưu cũng nói ra suy nghĩ và cái nhìn của mình đối với công việc hiện nay của Ninh Lăng, từng chữ nói đúng mấu chốt làm cho Triệu Quốc Đống lúc nóng lúc lạnh. Tình hình Ninh Lăng có thể nói đã được Ứng Đông Lưu nắm rất rõ.



Triệu Quốc Đống tự nhận mình rất tự tin về phương hướng phát triển sau đây của Ninh Lăng nhưng có vài điều vẫn không hiểu sâu bằng Ứng Đông Lưu.



Ví dụ như nên chỉnh đốn, phát triển thị trường bất động sản một cách mạnh khỏe ra sao? Làm như thế nào cam đoan các nhà kinh doanh bất động sản cảm thấy có thể có lợi mà tiếp tục cống hiến sức lực cho thị trường bất động sản Ninh Lăng, lại muốn kiên định đẩy mạnh xây dựng nhà xã hội, đảm bảo quyền lợi của dân chúng? Ứng Đông Lưu đưa ra một loạt ý kiến làm Triệu Quốc Đống rất chấn động.



Sau cuộc nói chuyện này, Triệu Quốc Đống đột nhiên thấy xấu hổ và tự ti. Thứ mình tự cho là giấu kín trong lòng, an hùng thiên hạ không thấy nhưng không ngờ cuộc nói chuyện này lại lộ ra hết, làm cho mình không dám xem nhẹ ai hết.







Cả đêm Triệu Quốc Đống vẫn hơi trằn trọc, mãi đến ngày hôm sau khi về Ninh Lăng hắn vẫn đắm chìm trong cuộc nói chuyện với Ứng Đông Lưu. Rất nhiều quan điểm của Ứng Đông Lưu khá giống với hắn, nhưng quan điểm của đối phương có nhiều lý trí hơn mà không giống Triệu Quốc Đống dựa vào tình cảm và cảm tính để phát huy.



Đây là chênh lệch mà mình phải rèn luyện năm năm, mười năm nữa.



Mồng bảy tết là ngày nghỉ cuối cùng theo lý thuyết mọi người đều muốn nhân ngày này xử lý hết việc riêng của mình. Chẳng qua Bí thư thị ủy trực ban nên có nhiều người thấy được cơ hội.



Triệu Quốc Đống vốn muốn dùng ngày này để sửa lại chút suy nghĩ của mình nhưng Lỗ Năng vừa đi, Tiêu Phượng Minh tới làm hắn biết thời gian hôm nay không thể thuộc về riêng mình.



Dù là Lỗ Năng hay Tiêu Phượng Minh đều đến báo cáo công việc cấp bách. Năm ngoái khu dân cư Tây Giang và Thành cổ Thổ Thành xin chứng nhận di sản văn hoá thế giới coi như chính thức khởi động. Năm nay tổ chức Di sản văn hoá thế giới sẽ đến khảo sát thực tế hai nơi này.



Công việc này trước đó Ninh Lăng đã chuẩn bị không ít, công tác quy hoạch, tu sửa bảo vệ được đẩy mạnh. Lỗ Năng dành khá nhiều tâm trí vào việc này, muốn đảm bảo được chứng nhận.



Mặc dù nói việc này không nên có suy nghĩ mang lại lợi ích gì nhưng không ai có thể phủ nhận nếu thành công sẽ mang lại lợi ích rất lớn. Dù năm ngoái sau lễ hội văn hóa các dân tộc khu vực trung tây đã khiến Ninh Lăng trở nên đông khách hơn, nhưng đó chỉ là bước đầu. Làm như thế nào khiến thương hiệu Ninh Lăng liên tục ấm lên thì cần không ngừng tạo điểm nóng.



Lỗ Năng cũng nói vì xúc tiến hoạt động này nên thị xã dự định tổ chức một cuộc hội thảo lịch sử dân tộc Ninh Lăng, thực ra đây là một diễn đàn mời các chuyên gia trong lĩnh vực dân tộc trong nước tới nói chuyện, sau đó có vài bài viết mời giới truyền thông đưa lên để đảm bảo độ nóng của Ninh Lăng, làm cho dân chúng không thể lạnh nhạt với Ninh Lăng.



Ngoài ra còn cần tiếp tục tổ chức tốt lễ hội văn hóa các dân tộc khu vực trung tây lần hai để tạo xu thế xin chứng nhận. Chẳng qua hiện nay đã có đô thị khác xin tổ chức lễ hội này, bộ Văn hóa và Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đang nghiên cứu xem nên xác định điểm tổ chức chỉ đặt ở Ninh Lăng hay còn tổ chức ở nơi khác?



Tiêu Phượng Minh đến nói chuyện khá quan trọng. Chức chủ nhiệm Ban quản lý Khu khai phát đã để trống sau khi Lô Miễn Dương rời đi, thị xã rất thận trọng khi lựa chọn người thay thế nên vài ứng viên đều không được thông qua, ngoài ra còn có mấy chức phó huyện cần xác định. Tiêu Phượng Minh muốn sớm trao đổi với Triệu Quốc Đống, nhất là khi Bao Quốc Uy còn chưa chính thức làm quen với tình hình Ninh Lăng.



Đợi Tiêu Phượng Minh nói xong, Triệu Quốc Đống biết mình không thể ngồi ở văn phòng nữa vì nhất định có người tới.







Xe Audi từ từ chạy ra khỏi trụ sở Thị ủy, trên xe không chỉ có Triệu Quốc Đống mà có thêm Lưu Nhược Đồng. Hắn muốn dẫn Lưu Nhược Đồng đi xem sự thay đổi của Ninh Lăng, xem quy hoạch trong năm năm tới của Ninh Lăng, có lẽ năm năm sau khi trở lại Ninh Lăng sẽ là một thành phố rất hấp dẫn.



Từ sân golf Đường Hồ tới công viên cây xanh núi Diệu Phong, từ quảng trường Đông Phương Hoàng tới cầu Đoàn Kết, từ công trường xây dựng nhà xã hội ở khu Hà Nam tới khu công nghiệp đa chức năng Đông Giang, Triệu Quốc Đống đắm chìm trong một cảm giác kỳ lạ. Dù là đang giới thiệu với Lưu Nhược Đồng nhưng hắn thể hiện rõ sự tự hào và ước mơ, làm cho Lưu Nhược Đồng có chút ghen tị. Chỉ có người chính thức có lý tưởng, vùi hết tâm trí vào công việc mới có thể kiên nhẫn theo đuổi như vậy.



Triệu Quốc Đống đưa Lưu Nhược Đồng lên núi Diệu Phong ngắm toàn cảnh đô thị Ninh Lăng.



Nhìn về phía bắc là một mặt hồ rộng mênh mông làm người ta như muốn chìm đắm vào mặt hồ. Nhìn về phía nam là khu vực nhấp nhô đồi núi, hơn chục chiếc máy đang đào bới theo quy hoạch.



Phía tây tiến triển nhanh nhất vì mặt này là đại lộ Huy Hoàng, ở đây chuẩn bị bắc cầu vượt. Phía đông cũng có thể thấy được máy móc đang hoạt động. Xem ra Trúc Văn Khôi đã thực hiện lời nói của mình, tết người nghỉ, máy móc không nghỉ.



Ngay cả Lưu Nhược Đồng cũng phải thầm than về quy hoạch của Thị xã Ninh Lăng vì nó có bước tiến quá lớn, thoáng cái nhét khu vực mấy Km vuông của núi Diệu Phong, Diệu Hồ và nội thành, thậm chí còn phát triển nơi này thành trung tâm đô thị Ninh Lăng.



- Đây là tương lai của Ninh Lăng, anh hy vọng lãnh đạo thị xã có thể lưu lại không gian quy hoạch đủ lớn cho sự phát triển sau này của Ninh Lăng, lưu lại một hoàn cảnh sống đáng mơ ước và tự hào cho dân chúng. Ninh Lăng có quy hoạch trở thành đô thị trên 10 triệu dân, anh không hy vọng dân chúng về sau không ngừng mắng Đảng ủy, chính quyền khóa này thiển cận, hẹp hòi, bước đi này là không dễ nhưng anh thà chấp nhận một chút mắng mỏ vẫn phải làm.



Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng nhìn ánh mắt trời và trầm giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK