- Trịnh ca thấy sao? Có phải thấy có chút buồn cười không?
Giang Đạo Hoa không nhịn được cười.
- Họ Chu này đúng là rất phối hợp, ngay cả việc hắn có quan hệ với nhân viên cũng chủ động khai, thái độ đúng là làm người ta rơi nước mắt. Tôi lần đầu thấy người chủ động khai quan hệ nam nữ mờ ám của mình như vậy, hơn nữa chúng ta không có hỏi về phương diện này.
- Hừ, người này thông minh bị thông minh hại. Hắn thật sự nghĩ chỉ là có vấn đề với công ty bất động sản kia từ việc của Hoàng Trì Trung nên mới khai, khai quan hệ nam nữ cũng là để chứng minh thái độ. Tôi dám khẳng định ả phụ nữ kia dù có quan hệ với hắn thì cũng không phải tình nhân được hắn yêu chiều nhất, cũng không có quan hệ đến vấn đề kinh tế của hắn.
Họ Trịnh rất bình tĩnh.
- Hắc hắc, mặc kệ, Trịnh ca, nhớ là anh đã nợ tôi bữa ăn ở Toàn Tụ Đức đó. Mục tiêu của tôi chính là vé vào cửa ban nhạc Đức tháng sau, tôi nhớ anh có cửa tìm vé. Mấy hôm trước Trương ca cho tôi vé đêm nghệ thuật lần thứ tám đúng là rất rung động.
Giang Đạo Hoa giảo hoạt cười nói.
- Tôi đảm bảo sẽ đào ra ít nhất một tình huống mà chúng ta không nắm giữ cho anh.
- Hừ, hắn bây giờ gần như sụp đổ, người như vậy chính là con cá béo, nhất định không có mỗi chuyện này. Ít nhất phải ba việc, ừ, ngoài ra phải kéo được hai cán bộ cấp phó giám đốc sở nữa thì tôi tìm hai vé cho cậu.
Trịnh ca một bên lắc đầu, một bên cò kè mặc cả.
- Ha ha, Trịnh ca, anh tham quá đó. Họ Chu đã chuẩn bị tư tưởng, đào chuyện của hắn thì đơn giản, nhưng muốn kéo ra người khác đâu dễ như vậy. Hơn nữa còn ý bên trên nữa.
Giang Đạo Hoa không nói tiếp.
- Cái này cậu không cần quan tâm. Tôi đoán từ miệng con cá này đủ để chúng ta bận rộn, cuối tháng này có về được không cũng khó nói.
Họ Trịnh lạnh nhạt nói.
- Chỉ cần bên trên hạ quyết tâm thì không đơn giản sao. Chơi Chu Hoành Vĩ như thế nào thì tôi cũng có chút nắm chắc, tôi sẽ từng chút một nhổ trí nhớ của hắn ra. Chẳng qua việc này phải do Ủy ban kỷ luật tỉnh An Nguyên phụ trách mới đúng, chúng ta tìm điểm đột phá cho bọn họ là đủ rồi.
Giang Đạo Hoa nói.
- Sao, ngại phân lượng của Chu Hoành Vĩ chưa đủ?
Họ Trịnh nở nụ cười.
- Không phải, chỉ là thấy thiếu tính khiêu chiến. Bỏ đi, tôi nắm chắc thời gian đánh nát suy nghĩ may mắn của hắn, sớm khai ra, cũng tiện cho hắn ngủ ngon. Tôi đoán cứ reo như vậy thì không ra vài hôm hắn sẽ hỏng mất.
…
Triệu Quốc Đống phát hiện yy như già đi trông thấy. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi hai bên mai yy đã bạc rõ, mặt mệt mỏi.
Ngày thứ ba sau khi Giang Đạo Hoa bị bắt đã bắt đầu “nổi bão”, con của hắn cũng bị bắt. Trong vòng hai ngày Chu Hoành Vĩ đã khai tổng cộng nhận hối lộ 28 lần, số tiền lên đến trên 65 triệu, số lượng khổng lồ làm người ta sợ hãi.
Từ việc trực tiếp nhận tiền đến việc hai con trai và con dâu lập công ty đầu tư để kiếm lợi, từ vào cổ phần đến mua nhà đất thấp hơn giá thị trường, bán ra ngoài kiếm lợi. Từ sang Macao đánh bạc, sang Hà Lan chơi gái, từ giúp người lên chức đến bao sinh viên đại học…
Từ trong vườn nhà của Chu Hoành Vĩ đào được một chiếc hầm nhỏ, bên trong có hai két sắt giấu 6 triệu tệ, còn có Usd, Euro, Usd Hongkong cùng với ba quyển hộ chiếu…
Giang Đạo Hoa rất nhẹ nhàng tìm được những thứ mà Chu Hoành Vĩ khai báo. Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Thành phố An Đô – Đồ Kiến Hoa, chủ tịch quận Huyền Bạc - Đào Đại Vi, hai cán bộ cấp phó giám đốc sở đã bị bắt.
Chẳng qua đối với Giang Đạo Hoa mà nói thì cán bộ cấp phó giám đốc sở vẫn không làm hắn hài lòng. Hắn muốn một nhân vật đủ sức nặng.
- Đào Đại Vi bị người của Ủy ban kỷ luật tỉnh mang đi còn chưa về. Tôi đã liên lạc với Ủy ban kỷ luật tỉnh, bọn họ không có câu trả lời gì, chỉ nói hỗ trợ điều tra nhưng vừa đi đã là ba ngày, tôi đoán chỉ sợ không về được.
Mặt Đàm Lập Phong trầm xuống, hai tay khoanh lại đầy mệt mỏi.
Mấy hôm nay hắn ngủ không ngon, Ủy ban kỷ luật trung ương gầm thét xông tới, Thành phố An Đô đứng ở đầu sóng ngọn gió. Mặc dù hắn mới làm thị trưởng chưa lâu nhưng từ cơ quan thuộc thành phố tới các quận, huyện đều bị cuốn vào, vừa nghe thấy tiếng máy điện thoại là hắn lo lắng, sợ có cán bộ nào đó bị Ủy ban kỷ luật dẫn đi.
Quan Kinh Sơn cũng không tốt hơn Đàm Lập Phong là bao. Vẻ hăng hái không còn nữa, hai trong mắt trũng sâu, vết nhăn vốn không rõ giờ thoáng cái xông ra.
Có tám công ty bất động sản của Thành phố An Đô liên quan tới vụ án, số nhân viên và cán bộ liên quan càng đông không đếm nổi.
Chỉ riêng tình hình hiện nay cũng đã là điều Thành phố An Đô chưa bao giờ gặp phải. Chủ tịch quận Thanh Giang – Triệu Đông Hải đã được xác minh vấn đề. Ủy ban kỷ luật tỉnh từ nhà của hắn thu 600 ngàn tiền mặt, các thẻ tín dụng, sổ tiết kiệm tổng cộng là trên 4,8 trệu. Ngoài ra còn có năm căn nhà đứng danh nghĩa vợ, con, giá trị gần 6 triệu. Bản thân hắn không nói rõ được nguồn gốc số tiền này…
Tin xấu không ngừng xuất hiện. Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong còn chưa kịp thở dốc thì chủ tịch quận Huyền Bạc – Đào Đại Vi lại bị Ủy ban kỷ luật mang đi điều tra. Đây là cây gậy đánh tới làm Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong tối tăm mặt mũi.
Quận Huyền Bạc là trọng điểm phát triển của Thành phố An Đô, Đào Đại Vi mới 40 tuổi, còn trẻ, quyết đoán, có năng lực, rất được Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong coi trọng. bí thư quận ủy đã lớn tuổi, hai người đều có ý sang năm để Đào Đại Vi thay chức bí thư quận ủy, không ngờ tình hình lại thành ra như thế này.
- Không cần phải hỏi, chuyện của Đào Đại Vi chúng ta không nên tốn tâm tư suy nghĩ nữa. Công việc quận Huyền Bạc năm nay rất nặng nề, tạm thời chủ trì công việc cũng không phải biện pháp, phải nhanh chóng xác định. Tôi đã yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ cân nhắc ứng viên cùng với chủ tịch quận Thanh Giang, mau chóng đưa ra phương án trình lên Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Quan Kinh Sơn thở dài một tiếng.
- Lập Phong, anh nói chúng ta có phải là nên đi thắp hương không? Tôi chưa bao giờ tin vào cái này nhưng anh xem công việc năm nay của chúng ta đó, không việc gì thuận lợi cả, công việc năm tới còn triển khai như thế nào nữa.
- Chỉ sợ không chỉ có An Đô chúng ta đau đầu, tôi thấy Bí thư Lăng cùng Chủ tịch Triệu cũng đang ngồi trên đống lửa. Hôm trước tôi tới chỗ chủ tịch Triệu, vừa lúc gặp chủ tịch Thiếu Bằng đến báo cáo về tiến triển phòng giao dịch tài sản với chủ tịch tỉnh. chủ tịch Triệu chỉ nghe mười phút là đuổi chủ tịch Thiếu Bằng đi, Bối Thiết Lâm nói vài câu đã bị chủ tịch Triệu đuổi ra. Ha ha, đều không dễ.
Đàm Lập Phong cười khổ nói.
- Bây giờ ai cũng sợ sẽ có người gặp chuyện nữa, như vậy còn đâu tâm trạng mà đi làm việc chứ?
Quan Kinh Sơn cũng nhăn nhó mặt này. ảnh hưởng từ việc của Chu Hoành Vĩ là rất lớn, liên quan về cơ bản đều là chuyện của Thành phố An Đô. Đào Đại Vi xảy ra chuyện không biết còn ai bị cắn nữa….
Công việc năm nay về cơ bản không hy vọng gì, Đàm Lập Phong cảm thấy rất mệt mỏi. Khi công việc của anh vừa có chút khởi sắc lại xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng anh còn phải thầm thở dài một tiếng. Người như Đào Đại Vi và Triệu Đông Hải nếu không bị kéo ra chờ khi anh chính thức ủy thác trọng trách cho hắn thì đó mới là chết người.