Triệu Quốc Đống chăm chú nhìn công trường ồn ào trước mắt.
Mười chiếc máy xúc đang hoạt động hết công suất trên khu đất hoang, hơn mười chiếc xe tải hạng nặng thay phiên nhau ra vào, tiếng động cơ thi nhau gầm thét và thải ra những đợt khói đen xì, những chiếc xe nâng liên tục chuyển động, gần như là giành giật từng giây. Một vài công nhân thi công đứng ở trên cao tay chỉ chỉ các điểm trên tấm bản đồ, nhìn không khí này thì chắc hẳn sẽ nhanh chóng chuyển sang giai đoạn xây dựng.
Tường vây sớm đã được dựng lên, tập đoàn Hâm Đạt thà rằng mất nhiều tiền cũng muốn dựng tường vây để tránh gây nên những kích động tiêu cực cho bên ngoài. Việc này cũng là kiến nghị của huyện, ủy ban nhân dân huyện Vân Lĩnh, đến thời điểm này thì thực sự không cần phải gây thêm những việc nhiễu loạn làm gì nữa.
Mặc dù hạng mục được khởi động khá im ắng nhưng mức độ đầu tư của tập đoàn Hâm Đạt thì lại lớn chưa từng có, có lẽ là sợ đêm dài lắm mộng, xây dựng sớm được ngày nào thì yên tâm được ngày đó. Một mặt tập đoàn Hâm Đạt đẩy mạnh việc kiến thiết nhà xưởng hạng mục điện phân nhôm đồng thời cũng khởi động hạng mục khai thác nguyên liệu nhôm khoáng sản. Dựa theo dự kiến của tập đoàn Hâm Đạt, một khi nhà xưởng của hạng mục được xây xong, trang thiết bị được lắp đặt hoàn tất thì sẽ chạy vận hành thử, mỗi một giai đoạn đều phải nắm chắc, không thể chậm trễ thêm thời gian nào, dù là ít nhất.
Hạng mục đã khởi công được một tuần rồi nhưng bất kể là "An Nguyên nhật báo" hay là "Ninh Lăng nhật báo" cho tới đài truyền hình Ninh Lăng đều chẳng hề đưa tin tức gì, thậm chí ngay cả khi phó thị trưởng Trình Thụ Hòa tham gia lễ khởi công cũng không hề được đưa tin.
Thời kỳ đặc biệt thì im lặng là vàng.
Lưu Triệu Quốc, Trương Bồi Lễ cùng hai anh em Chu Hâm, Chu Đạt đều đứng phía sau Triệu Quốc Đống, nhìn tất cả những hình ảnh trước mắt đều cảm thấy phức tạp.
Vì một hạng mục này mà Lưu Triệu Quốc và Trương Bồi Lễ đã phải gánh vác trách nhiệm chính trị, còn Triệu Quốc Đống thì phải nhận mạo hiểm chính trị, giờ thì mọi việc đã tu thành chính quả rồi.
- Hai vị tổng giám đốc Chu, tôi nhớ hai vị đã từng đề cập với tôi về hạng mục gia công nhôm khi dự án này được khởi công, dự kiến lúc nào thì bắt đầu?
Triệu Quốc Đống thu hồi ánh mắt và hướng về phía hai anh em Chu Hâm, Chu Đạt.
Hai anh em Chu Hâm, Chu Đạt đều cảm thấy có một áp lực vô hình đè lên người mình, sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi không gặp mà chàng thanh niên trước mắt này tựa như đã có biến hóa rất lớn, uy áp đột nhiên tăng lên mấy cấp độ.
- Bí thư Triệu yên tâm, chuyện mà Hâm Đạt chúng tôi đã hứa hẹn thì tuyệt sẽ không thất hứa, đợi qua năm thì hạng mục này sẽ khởi công. Bên Vân Lĩnh thì chúng tôi đã trao đổi xong rồi, chủ yếu là còn lo động tác quá lớn sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết.
Chu Hâm vội vàng nói.
- Cũng không cần phải rón ra rón rén như vậy, hạng mục cũng đã được quốc gia đã phê chuẩn rồi, lặng lẽ cũng tốt nhưng nếu cực đoan quá thì sẽ biến thành mờ ám, sai lầm đó.
Triệu Quốc Đống cười cười, liếc nhìn lại công trường một cái rồi quay lại:
- Tốt lắm, tôi hi vọng tập đoàn Hâm Đạt có thể cố gắng mở rộng sang ngành sản xuất cán dát kim loại màu. Các ngành công nghiệp "thượng du" mặc dù trọng yếu nhưng giá trị gia tăng cao thì lại thường ở ngành công nghiệp "hạ du", tôi mong một tập đoàn xí nghiệp dân doanh như Hâm Đạt có ánh mắt nhìn sâu xa hơn và theo đuổi cao hơn, phấn đấu nâng cao kỹ năng để sản xuất được những sản phẩm cao cấp, thực hiện được đột phá về chất.
(ND: Chú thích
+ Các ngành công nghiệp "thượng du" là khai thác trực tiếp từ các nguồn tài nguyên thiên nhiên
+ Các ngành công nghiệp "hạ du" là các ngành chế biến, sản xuất các thành phẩm cuối cùng)
- Cảm ơn sự quan tâm và mong đợi của bí thư Triệu, tập đoàn Hâm Đạt nhất định cố gắng làm tốt dựa theo chỉ thị của ngài.
Chu Hâm liên tục gật đầu, khẩu khí của Triệu Quốc Đống rất lớn nhưng yêu cầu đưa ra quả thực cũng là điều tập đoàn Hâm Đạt muốn làm được. Xí nghiệp dân doanh muốn đứng vững trong ngành công nghiệp "thượng du" thì phải xác lập được vị trí không thể xâm phạm. Nhưng đúng như lời Triệu Quốc Đống nói, nếu như tập đoàn Hâm Đạt muốn chứng minh được rằng mình khác với xí nghiệp nhà nước thì nhất định phải thực hiện được đột phá, chẳng những phải chứng minh mình về công nghiệp "thượng du" mà còn phải làm từ những sản phẩm "hạ du".
Đoàn người vừa bàn bạc vừa đi về phía cổng, Lưu Triệu Quốc và Trương Bồi Lễ đều cố ý bước chậm lại để cho Chu Hâm đi riêng với Triệu Quốc Đống.
- Bí thư Triệu, những lời mà thị trưởng Chung phát biểu trên buổi bình chọn nhân vật kinh tế của đài CCTV rất hùng hồn, cũng rất khích lệ người nghe.
Chu Hâm vừa quan sát sắc mặt của Triệu Quốc Đống vừa cẩn thận cân nhắc ngôn từ.
- Ừ, thị trưởng Dược Quân rất có tài ăn nói, danh tiếng còn đè trên cả Mã Hóa Đằng, đây đúng là niềm tự hào của Ninh Lăng chúng ta.
Triệu Quốc Đống rất thản nhiên, Chu Hâm đột nhiên đề cập tới đề tài này chắc chắn là có thâm ý.
- Nhưng mà bí thư Triệu, tôi nghe nói trên tỉnh có không ít người phản đối thị trưởng Chung đó.
Chu Hâm hạ thấp giọng nói.
- Ồ? Hình như tổng giám đốc Chu nghe được điều gì chăng.
Triệu Quốc Đống cười nhạt liếc Chu Hâm.
- Ha ha, bí thư Triệu, những xí nghiệp như chúng tôi thì chỗ nào cũng đều đi lại, tin tức ở đâu cũng nghe được chút ít, có đôi khi có thể nghe được nhiều hơn ngài một chút.
Chu Hâm ngẩng mặt nói.
- Mặc bọn họ nói đi, mồm là ở trên người bọn họ, chúng ta cũng không quản được mà đúng không?
Triệu Quốc Đống nói một cách thờ ơ.
- Nhưng mà, bí thư Triệu, có lãnh đạo lại nói mang tính châm chích đó?
Chu Hâm không ngờ Triệu Quốc Đống lại có thái độ như vậy, trong lòng lại càng kiên định hơn.
- Ai?
Triệu Quốc Đống hỏi dửng dưng.
- Một vị ở nhà Tây.
Chu Hâm cắn răng nói.
Bước chân Triệu Quốc Đống khẽ khựng lại một chút rồi ngay lập tức lại khôi phục như thường, trên mặt vẫn mang vẻ lạnh nhạt:
- Có khả năng tổng giám đốc Chu hiểu nhầm rồi. Ngài phải tin tưởng, thái độ của tỉnh ủy An Nguyên từ trước tới giờ đều nhất trí.
- Ha ha, cũng phải, cũng phải, có thể là tôi hiểu nhầm rồi, nếu không thì cũng là do tôi nghe không toàn diện.
Chu Hâm chợt tươi cười rồi vội vàng nói.
- Ừ, chẳng qua cũng xin đa tạ tổng giám đốc Chu đã quan tâm tới Ninh Lăng chúng tôi, nếu rảnh rỗi xin tới Ninh Lăng nhiều. Bây giờ căn cơ của Hâm Đạt ở Ninh Lăng rồi, đảng ủy, ủy ban nhân dân thị xã Ninh Lăng chúng tôi rất hoan nghênh tổng giám đốc Chu quang lâm đó.
Triệu Quốc Đống dừng bước lại, chìa tay ra nói sâu xa:
- Có việc xin liên hệ nhiều.
- Nhất định, nhất định.
Chu Hâm cũng đưa tay ra bắt tay Triệu Quốc Đống, liên tục gật đầu.
*****************
Trở lại trên xe, Triệu Quốc Đống liền rơi vào trầm tư, vị nào ở nhà Tây?
Xem ra vẫn còn có người không chịu an phận, dính dáng đến tranh chấp lợi ích nên điều này cũng khó trách. Những cơn ba đào từ việc bảo đảm giá nhà xây dựng tạo ra dường như không chỉ dừng lại ở Ninh Lăng thậm chí không chỉ giới hạn ở An Nguyên. Rất nhiều người coi lời phát biểu của Chung Dược Quân trên buổi lễ bình chọn nhân vật kinh tế của đài CCTV là bày tỏ công khai quan điểm của mình. Ngay cả Lưu Thác cũng gọi điện thoại tới nhắc nhở mình không nên rêu rao quá mức, rất nhiều chuyện có thể làm nhưng không nên nói, ví như một lá cờ tiên phong có tác dụng tuyên truyền đến quần thể như CCTV thì dù có được sự ủng hộ dân ý nhưng chưa chắc đã có lợi cho bản thân mình.
Đối với mình chưa chắc đã có lợi nhưng lại có thể giành được ấn tượng tốt đẹp của Chung Dược Quân. Triệu Quốc Đống không nhịn được mỉm cười, Chung Dược Quân bây giờ cũng hiểu được chiêu thức ấy rồi, chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không trách đối phương mà ngược lại, Chung Dược Quân có can đảm bày tỏ công khai thái độ như vậy thì trên thực tế đó chính là ủng hộ và tín nhiệm với mình. Sự tín nhiệm này không chỉ giống quan điểm tâm đầu ý hợp mà là một loại tán thành thực lực của mình, đây là một hiện tượng tốt.
Triệu Quốc Đống nhớ trước kia từng có người nói rằng, một khi anh được người tán thành, hơn nữa còn có một đám người tự giác tự nguyện xoay quanh chủ trương và quan điểm của anh, hình thành một vòng tròn quần thể, vậy thì khi đó anh có thể sẽ có được mị lực làm lãnh tụ quần thể đó. Triệu Quốc Đống không cho rằng hiện giờ mình đã có được mị lực đặc biệt đó nhưng hắn hi vọng bản thân mình có thể không ngừng tiến bước về phương diện này.
Chung Dược Quân dần dần đã dựa sát vào bên mình, cũng không phải vì mình là bí thư thị ủy hay là thường vụ tỉnh ủy mà quan trọng hơn là vì quan điểm của mình đã từ từ được hắn tiếp nhận, từ không hoàn toàn thừa nhận cho đến thừa nhận, quá trình này rất từ từ cũng rất gian nan nhưng lại rất ổn định.
Sắp sang năm mới rồi, Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một hơi, không biết chừng một chu kỳ biến động mới đang chờ ở phía trước, chẳng ai có thể nói rõ được người nào có biến động hay không, trong lòng Triệu Quốc Đống không rõ, ngay cả đối với bản thân mình thì hắn cũng không chắc được bao nhiêu.
Mình không có khả năng làm lâu dài ở Ninh Lăng, hắn đã sớm chuẩn bị tư tưởng này, nhưng dù sao mình cũng vừa mới kiêm nhiệm thường vụ tỉnh ủy chưa được bao lâu, nói chung thời gian một năm cũng khá thích hợp, hay nói cách khác nếu không có gì ngoài ý muốn thì nửa cuối năm nay hẳn là mình sẽ phải rời khỏi Ninh Lăng rồi. Hơn nữa dựa theo thông lệ thì nhiều khả năng mình sẽ phải rời khỏi An Nguyên, dù sao kinh nghiệm công tác của mình gần như chưa từng tách rời khỏi An Nguyên, mặc dù có một đoạn lên bộ năng lượng công tác nhưng thời gian thực sự quá ngắn.
Thời gian còn có hơn nửa năm, mình có thể bày mưu nghĩ kế tốt một chút, lên kế hoạch cho Ninh Lăng trong tương lai tốt một chút. Đoán chừng trong mấy ngày tới thì các số liệu chỉ tiêu kinh tế sẽ được đưa ra, trong tháng 11 vừa rồi thì kinh tế Ninh Lăng tăng trưởng 106%, lại lập nên kỷ lục mới, dự đoán tháng 12 có khả năng cũng không kém nhiều lắm, nếu như không có gì bất ngờ thì GDP cả năm vượt qua 100 tỷ là một kết cục chắc chắn.
Thành tích huy hoàng như vậy sẽ mang đến cho mình điều gì? Triệu Quốc Đống cũng không chắc chắn, ở trong chính trị thì thực sự quá khó nói, một vài biến hóa vi diệu cũng sẽ mang đến những biến số không thể lường trước được.
Vị ở nhà Tây kia chỉ e cũng giống như vậy, tin đồn về việc hắn phải đi cũng đã sớm lan truyền rồi, thậm chí còn như thật, cứ như là vừa tỉnh giấc là sẽ biến thành sự thật, nhưng một khi chưa có tin tức xác thực đưa xuống thì sợ rằng ngay cả chính hắn cũng rất băn khoăn.
Bày tỏ quan điểm của mình vào thời điểm này cũng là một cách tỏ thái độ, chẳng qua đó chỉ là lời nói trong một vài trường hợp mà thôi, vừa chưa có chính sách, cũng không có ký tên chấp thuận, chẳng lẽ lại chờ tới ngày hắn đi rồi, người đi trà lạnh, đến lúc đó còn ai tới so đo với hắn?
Có lẽ đây là một ngụ ý truyền tới thông qua một góc độ khác? Trong lòng Triệu Quốc Đống chợt động, cẩn thận suy ngẫm một chút nhưng lại vẫn không chắc chắn.