Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Quốc Đống đến nơi đã là 6h, nghe thấy Thái Chánh Dương có vẻ tiếp bạn. Tập đoàn Đông Năng thì Triệu Quốc Đống không lạ gì. Đây là công ty lớn trong ngành điện An Nguyên.

Tổng cộng có năm người ngồi trên một chiếc bàn nên khá rộng, không khí cũng khá hòa hợp. Vị phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đông Năng – Đàm Phong nói chuyện khá khôi hài, cũng khá tò mò vì Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy đã làm Chủ tịch huyện. Y thi thoảng hỏi về Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống cũng giới thiệu qua một chút.

Huyện Hoa Lâm mặc dù có nhiều dòng suối nhưng phát triển thủy điện nhỏ còn được, với nhà máy thủy điện lớn như của Tập đoàn Đông Năng thì gần như không có. Chẳng qua Ninh Lăng có dòng Ô Giang chảy qua nên tài nguyên nước khá phong phú.

Đến khi tiễn đoàn người của Tập đoàn Đông Năng, Triệu Quốc Đống mới phát hiện vẻ mặt Thái Chánh Dương không quá tốt.

- Thái ca, có phải có chuyện gì phiền không?
Triệu Quốc Đống thấy tâm trạng Thái Chánh Dương không quá tốt, chẳng qua trong bữa ăn Triệu Quốc Đống giấu khá tốt.

- Ồ, chú biết mấy người Tập đoàn Đông Năng đến làm gì không? Nhà máy điện Hoa Dương ô nhiễm nghiêm trọng, dân chúng phản ứng rất mạnh. Sở Bảo vệ môi trường tỉnh cũng phái công văn nhiều lần, nhưng bọn họ ỷ có Bộ bên trên chống lưng nên không thèm để ý. Đến khi Bảo vệ môi trường tỉnh và Tổng cục quốc gia cùng phát công văn thì bọn chúng mới nhận. Mẹ nó chứ, vốn là công ty cung cấp điện cho tỉnh An Nguyên phát triển, bây giờ lại thành hậu họa, còn động lý lấy việc không đầu tư ở tỉnh mà uy hiếp.

- Ha ha, ai bảo chúng ta cứ muốn lôi kéo các công ty trực thuộc trung ương chứ? Trong tay nắm tài chính đầu tư, chính quyền địa phương nào không phải nhường bọn họ vài phần. Quyền đầu tư nằm trong tay bọn họ, anh trước khi xử lý phải tính toán kỹ. Thái ca, việc này không phải việc anh phụ trách, anh quản nó làm gì?

- Ồ, chỉ sợ không lo không được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Anh bây giờ không phải là trợ lý chủ tịch tỉnh sao? Chủ tịch tỉnh Tô nói chuyện với anh, hy vọng anh chia sẻ trách nhiệm trong công tác bảo vệ môi trường và an toàn với Chủ tịch Tần, chú nói anh không lo thì sao?

- Bảo vệ môi trường và an toàn?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Thái ca, chẳng lẽ anh phụ trách hai mảng này? Đều là mấy vấn đề mà hiện nay thành phố không chú trọng, có chuyện lớn xảy ra là anh thất trách, không có việc gì thì dựa theo nguyên tắc mà làm. Nhưng lại có thể chụp mũ cho anh là phá vỡ hoàn cảnh đầu tư, ảnh hưởng tới kinh tế phát triển.

- Ai nói không phải chứ? Anh chỉ là hỗ trợ chủ tịch tỉnh phụ trách. Chú nghĩ xem, trên danh nghĩa là giúp, nhưng có cách này thì Chủ tịch Tần không phải sẽ nhân cơ hội thoát thân sao? Chuyện này không phải do anh chịu sao?
Thái Chánh Dương cười khổ nói:
- Việc này thì thôi, nhưng ý của Chủ tịch Tô là anh phải phụ trách việc đàm phán với Tập đoàn Đông Năng, khiến Tập đoàn Đông Năng mau chóng đưa ra phương án bảo vệ môi trường, lại không chọc giận Tập đoàn Đông Năng, ảnh hưởng tới việc Tập đoàn Đông Năng đầu tư ở tỉnh An Nguyên. Ha ha, việc này khó nắm bắt.

- Ồ.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra:
- Vị tổng giám đốc Đổng kia đúng là nhanh nhạy, phân công còn chưa điều chỉnh đã thấy mùi rồi sao?

Hừ, chuyện trên tỉnh có thể giấu được ai? Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã nghiên cứu vấn đề gì, sau khi tan họp chưa đầy nửa tiếng là truyền ra. Chủ tịch tỉnh Tô mặc dù còn không có chánh thức nói trong hội nghị thường trực Ủy ban, có lẽ đã bàn với Chủ tịch Tần, nếu không sao Đổng Minh Đường tới tìm anh?
Thái Chánh Dương lắc đầu nói:
- Chủ tịch Tô cũng nhắc anh không làm căng quan hệ với Tập đoàn Đông Năng. Vài năm tới tỉnh An Nguyên sẽ phát triển mạnh, ngành điện mà quay lưng với chúng ta thì đúng là tỉnh có vấn đề. Chuyện không dễ làm.

Triệu Quốc Đống cũng lắc đầu, chuyện này đúng là không dễ làm hai lòng cả đôi bên. Nhưng lãnh đạo giao cho anh tức là coi trọng Ninh Lăng của anh, có thể miễn cưỡng nói đây là cơ hội.

- Thái ca, nếu có thái độ này mà đàm phán thì cuối cùng tỉnh phải nhường bọn họ. Gặp chuyện này phải có khí thế, phải liều mạng, nếu cứ thò đầu rụt cổ đi đàm phán là không ổn. Em đoán Tập đoàn Đông Năng cũng không muốn làm căng. Dù sao tỉnh An Nguyên coi như có tài nguyên phong phú về nước, Tập đoàn Đông Năng sao có thể không động tâm.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Phải làm đối phương hiểu nếu làm căng thì bọn họ mất đi rất nhiều. Phải để bọn họ cảm nhận nếu ép đến đường cùng thì áp lực sẽ đẩy lên vai bọn họ.

Thái Chánh Dương hài lòng nhìn Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống này đúng là giỏi suy luận, lập tức nhìn xa như vậy. Trên thực tế Thái Chánh Dương cũng có suy nghĩ đó, y cảm thấy phải cứng rắn, nếu ngay từ đầu đã nhân nhượng thì nhất định sẽ thất bại.

Triệu Quốc Đống này đúng là mầm tốt, bây giờ mặc dù còn thiếu kinh nghiệm nhưng chỉ cần ở dưới rèn luyện vài năm thì sẽ là nhân tài phụ trách một mảng.

- Lão Liêu lập tức sẽ đi. Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đã khảo sát xong, xem ra rất nhanh sẽ tuyên bố.
Thái Chánh Dương cười nói.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra.
- Thường vụ tỉnh ủy tỉnh bên, Bí thư thị ủy tỉnh thành.
Thái Chánh Dương dừng một chút rồi nói tiếp:
- Nếu không có bất ngờ xảy ra thì nên là như vậy. Cũng có người nói lão Liễu trực tiếp được điều lên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.

- Liễu ca đã tiến lên một bước, cấp phó tỉnh khó vượt qua, nhưng vượt qua thì tương lai không thể đoán định.
Triệu Quốc Đống thật lòng thấy vui cho Liễu Đạo Nguyên, đương nhiên trong lòng cũng có chút nuối tiếc. Liễu Đạo Nguyên trực tiếp lên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương là tốt nhất. Sang tỉnh bên làm Thường vụ tỉnh ủy kiêm Bí thư Thị ủy tỉnh thành thì cơ hội để hắn nhờ không nhiều.

- Ừ, lão Liễu đã 46, nếu không lên thì sau này muốn lên là không dễ. Lên làm cấp phó tỉnh, lại là Thường vụ tỉnh ủy thì nếu làm tốt có thể tiến thêm nữa.

Thái Chánh Dương cũng vui vẻ. Y cũng hy vọng Liễu Đạo Nguyên lên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, nhưng việc này đâu phải do ý của bọn họ. Liễu Đạo Nguyên sang tỉnh bên làm Thường vụ tỉnh ủy, Bí thư Thị ủy cũng không còn là bí mật.

- Hy vọng Liễu ca từng bước tiến lên, Thái ca cũng cần cố gắng.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Thái ca nhỏ hơn Liễu ca, bây giờ đã là trợ lý chủ tịch tỉnh, Đại hội đại biểu nhân dân cuối năm có phải lên làm Phó chủ tịch tỉnh không?

- Ai có thể nói rõ được chứ?
Con người thường nhìn rõ việc bên ngoài, việc của mình lại thường không dễ dàng, câu này càng thích hợp với người trong quan trường. Thái Chánh Dương cũng hiểu rõ điều này, trợ lý chủ tịch tỉnh đâu chỉ có mình y, hơn nữa từ trợ lý rất có ý nghĩa, có thể lên làm Phó chủ tịch tỉnh hay không thì phải xem xu thế phát triển.

Nói thật Thái Chánh Dương cảm thấy mình không thích hợp làm ở chức Phó chủ tịch tỉnh này, y thích gây dựng sự nghiệp ở địa phương. Phụ trách ở một nơi là lý tưởng của y, chỉ như vậy y mới có thể thực hiện mong muốn của mình.

Chẳng qua việc trên đời không theo ý mình, mình làm giám đốc Sở Giao thông đã gần hai năm. Tuy nói hai hạng mục Cao tốc An Quế cùng Cao tốc An Du là thành tích và tăng điểm cho y, nhưng y vẫn cảm thấy mình có nhiều điều không thể thực hiện.

- Ha ha, Thái ca đừng không tự tin như vậy chứ? Em nghe nói Bí thư Ninh sẽ thay vị trí của Chủ tịch Tô mà.
Theo Triệu Quốc Đống nhớ thì Ninh Pháp ở tỉnh An Nguyên khá nhiều năm, là điểm sáng ở tỉnh An Nguyên. Sau đó sang tỉnh Việt làm Bí thư tỉnh ủy, vào Bộ Chính trị, cuối cùng làm Lãnh đạo trung ương.

- Chú nghe ai nói?
Thái Chánh Dương giật mình. Y cũng mơ hồ nghe tin Tô Giác Hoa điều tới tỉnh khác làm Bí thư tỉnh ủy, Ninh Pháp có thể làm chủ tịch tỉnh. Chẳng qua y không tin, Ninh Pháp mới 41, 41 làm chủ tịch tỉnh thì sao được.
- Em nói ra anh cũng không biết, người trên Bắc Kinh, chẳng qua tin của y rất chính xác.

Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt. Hắn biết quan hệ giữa Thái Chánh Dương và Tô Giác Hoa khá tốt, nhưng quan hệ với Ninh Pháp càng tốt hơn. Bên dưới mơ hồ nói Tô Giác Hoa và Ninh Pháp liên minh là do Thái Chánh Dương đứng giữa.

- Chỉ là lời đồn, không đáng tin.
Thái Chánh Dương bĩu môi nói.

- Ha ha, Thái ca nói không thật lòng rồi.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- trước mặt em còn giả vờ sao? Em là học trò đắc ý của Thái ca mà.

Thái Chánh Dương cười cười vỗ đầu Triệu Quốc Đống mà nói:
- Cậu nhóc này bái sư bao giờ. Lão Liễu cũng coi như nửa sư phụ của chú, lão Hùng, Triệu quốc thì sao?

Triệu Quốc Đống cười nói:
- Ha ha, em học nhiều nhà, tương lai nhất định sẽ thành tựu lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK