- Sao, nhà đối diện có người ở rồi à? Ở đâu tới thế?
Khương Toàn Thuận không quá để ý nói.
Nhà đối diện là nhà của một bà lão làm nhiều năm ở Tỉnh ủy, không con không cháu, hai năm trước bị bệnh nên vào viện, ở bệnh viện hơn năm cuối cùng mất đi.
Bà lão này khá ngang bướng, lúc trước từ chối mua nhà vì nói mình chỉ có một mình, ở đây là đủ không cần phải mua nữa dù cho nhà lúc ấy giá rất rẻ.
Sau khi bà lão mất cũng có vài người muốn dọn tới đó nhưng bên văn phòng Tỉnh ủy không cho nên cứ để tạm đó. Bây giờ đột nhiên sao có người vào ở? Khương Toàn Thuận đoán có lẽ là người có lai lịch mới được điều tới nên tạm thời ở đây một thời gian.
- Lão Khương, ông biết ai ở đối diện nhà ta không?
Vẻ mặt của vợ làm Khương Toàn Thuận rất khó chịu. Người gì chứ? Chẳng lẽ là bí thư tỉnh ủy sao? Bà vợ luôn thích có vẻ mặt này cùng với việc không trông được miệng.
- Ai?
Khương Toàn Thuận lạnh nhạt nói.
- Tân trưởng ban tổ chức cán bộ.
Bà vợ có chút hưng phấn nói.
- Bà nói ai? trưởng ban tổ chức cán bộ mới tới ư?
Khương Toàn Thuận há hốc mồm không tin nổi:
- Bà nói gì vậy, trưởng ban tổ chức cán bộ ở đây? Bà ấm đầu không?
- Ông còn không tin, tôi chưa bao giờ thấy ở đây náo nhiệt như vậy. Bao người muốn tới chỗ này, thực ra là muốn xem trưởng ban tổ chức cán bộ có thật sự ở tòa nhà này hay không?
Bà vợ đầy vui vẻ như Khương Toàn Thuận mới là trưởng ban tổ chức cán bộ.
Khương Toàn Thuận không tin nhìn vợ. Loại chuyện này vợ không thể thể nào bịa được, chỉ là trưởng ban tổ chức cán bộ ở đây không phải hơi quá sao?
Khương Toàn Thuận đang làm việc ở Mặt trận tổ quốc, mặc dù không liên quan gì tới Ban Tổ chức cán bộ nhưng cũng thuộc Tỉnh ủy. Lão trưởng ban Cao Vĩnh Khôn đến Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, tân trưởng ban tổ chức cán bộ Triệu Quốc Đống nghe nói từ An Nguyên tới và còn rất trẻ.
Không ít người ở Tỉnh ủy bàn tán về vị trưởng ban tổ chức cán bộ này, xem đối phương có phải có quan hệ gì đó với bí thư tỉnh ủy Thái Chánh Dương không? Hai người là người An Nguyên nhưng Khương Toàn Thuận lại không cho rằng như vậy.
Y loáng thoáng biết chuyện ở bên trên. Một trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không phải do bí thư tỉnh ủy có thể quyết định.
Việc bổ nhiệm các thường vụ tỉnh ủy đều do trung ương khảo sát, nghiên cứu và quyết định. Quyền đề nghị của bí thư tỉnh ủy chỉ có tác dụng khá nhỏ, chính xác mà nói quyền đề cử là của Tỉnh ủy nhưng quyền phân công thì bí thư tỉnh ủy không có quyền lên tiếng mấy.
Nói cách khác Triệu Quốc Đống tới làm trưởng ban tổ chức cán bộ đương nhiên không phải do Thái Chánh Dương có thể quyết định, dù là Thái Chánh Dương hy vọng hay phản đối tuy có chút ảnh hưởng với trung ương nhưng không thể có tác dụng quyết định. Trừ khi có lực lượng ở tầm trung ương mới tạo được tác dụng.
Họ Triệu tới tập thể ở làm người ta không rõ, là ra vẻ ư? Hình như không cần làm với thân phận của hắn. Nói là do tính cách thì hắn mới có hơn 30 tuổi, hắn sao lại thích nơi như thế này.
Chẳng qua Khương Toàn Thuận lại hơi chờ mong. Lãnh đạo tỉnh ủy trẻ tuổi như vậy ở ngay trước cửa nhà mình, mặc dù Khương Toàn Thuận chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có tiến bộ. Y chỉ là phó trưởng ban Tôn giáo của Mặt trận tổ quốc, y cảm thấy con đường làm quan của mình đã tới đỉnh, không trông mong gì.
- Tôi nói bà đừng có nói này nói kia. Dù là trưởng ban Triệu ở đối diện nhưng bà cũng đừng nói loạn, coi như người bình thường ở đối diện nhà mình đi.
Khương Toàn Thuận nói.
- Tôi biết, tôi biết.
Bà vợ cười hì hì nói:
- Tôi không phải loại người như vậy, chẳng qua trưởng ban Triệu ở trước cửa mà chỉ có một mình, tôi nghĩ trưởng ban Triệu mặc dù thường xuyên ăn cơm bên ngoài nhưng có những lúc ăn ở nhà mà. Chúng ta là hàng xóm có phải là dành thời gian sang chào hỏi không? Coi như làm quen chút mà.
Khương Toàn Thuận thật không ngờ bà vợ mình lại nói hợp tình hợp lý đến thế làm y phải nhìn chằm chằm vào vợ.
- Ừ, đúng là hiếm khi nghe bà nói được câu lý lẽ như vậy. Tìm cơ hội thôi, làm đến lãnh đạo như bọn họ cũng không dễ tiếp xúc đâu. Đừng làm cho trưởng ban Triệu thấy chúng ta có ý đồ gì, tùy duyên đi.
Khương Toàn Thuận gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống khá thích nơi này vì hoàn cảnh u nhã, yên tĩnh. Đi từ đây ra ngoài vài chục mét là có thể tới được cửa sau Tỉnh ủy, cũng tiện để đi làm.
Một căn nhà ba gian lâu không có người ở nên thiếu sinh khí. Cũng may Điền Vĩnh Thái khá tinh tế, sớm bố trí người tới dọn dẹp, thậm chí còn chuẩn bị đồ dùng trong nhà. Triệu Quốc Đống khá hài lòng. Hắn không rõ mình ở Điền Nam mấy năm, nếu lâu dài còn không biết Nhược Đồng có muốn tới đây không?
Hắn cũng biết vị trí của mình bây giờ khá nhạy cảm. Trưởng ban tổ chức cán bộ từ trước đến giờ luôn là người bị chú ý, không cần biết anh đi đâu cũng có người chú ý tới anh.
Nơi này là nơi mình sẽ sống trong thời gian khá dài, đương nhiên hầu hết thời gian sẽ không ở đây nhưng ít nhất ngủ nghỉ là ở nơi này.
Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế lặng lẽ hưởng thụ sự yên tĩnh trong chốc lát. Hắn đang đun nước để pha trà.
Nước là nước bình Thương Lãng. Khu vực Tây nam, Hoa trung dùng nước bình chủ yếu là của Thương Lãng, mấy công ty kinh doanh nước khác về cơ bản không tiến được vào đây.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, đã thật lâu hắn không nghĩ tới chuyện của Thương Lãng, Thiên Phu, bây giờ hình như hơi xa lạ thậm chí nhìn đến thương hiệu Thương Lãng còn có chút cảm xúc.
Thương Lãng và Thiên Phu đã càng lúc càng xa cuộc sống của mình, nếu nói Năng lượng Quốc Toàn còn làm mình hứng thú. Bởi vì Năng lượng Quốc Toàn đang mở rộng ra bên ngoài càng lúc càng mạnh, nó đại biểu xu hướng kinh tế tư nhân Trung Quốc đang tiến ra nước ngoài.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút, mình lúc nào dần dồn hết tâm trí vào chính trị? Chắc là từ lúc mình làm thường vụ tỉnh ủy, cuộc sống của mình đã xuất hiện bước ngoặt lớn, bước ngoặt này diễn ra trong suy nghĩ của Triệu Quốc Đống. Hắn vô thức muốn chia cách với những thứ trước đây, mặc dù chưa chắc hoàn toàn được như ý nhưng việc hắn phân phối tâm trí trong công việc hàng ngày là có thể thấy được.
Đến Điền Nam thì việc chia cách đó càng nhanh hơn, mình đã nhảy ra khỏi lối cũ, không thể về đó. Mặc dù Trường Xuyên, Bồi ca, Huy ca có thể còn vô thức coi mình là người dẫn đường nhưng trên thực tế chính bọn họ đã sáng tạo con đường của riêng mình.
Mỗi người đều có thế giới riêng, có con đường riêng của mình.
Thái Chánh Dương lặng lẽ ngồi trên ghế dựa đầu vào đó không nhúc nhích.
Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ vừa nằm trong suy nghĩ của y cũng có chút ngoài suy đoán.
Chính xác mà nói việc Triệu Quốc Đống tới Điền Nam công tác thì y sớm nghe tin nhưng làm chức gì không rõ. Ở vấn đề vị trí Bí thư thị ủy Côn Châu và trưởng ban tổ chức cán bộ thì Ban Tổ chức cán bộ trung ương có thái độ khá vi diệu.
Vị trí của Vệ Cơ Thành có thể điều chỉnh một chút, lúc ấy Thái Chánh Dương còn nghĩ rằng trung ương sẽ để Vệ Cơ Thành làm trưởng ban tổ chức cán bộ, Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy Côn Châu.
Về phần Lý Đằng thì đợt tết Thái Chánh Dương đã biết đối phương không thể ở lại Điền Nam. Hơn nữa đối phương còn chủ động đưa ra đề nghị rời khỏi Điền Nam. Lý Đằng này tuy khôn khéo nhưng lại không dám làm.
Nếu Lý Đằng ở lại thì dù đứng về phía nào, Thái Chánh Dương cũng đánh giá cao đối phương đôi chút. Nhưng đối phương lại chọn đi làm Thái Chánh Dương có chút nuối tiếc.
Thái Chánh Dương không ngờ trung ương không điều chỉnh vị trí của Vệ Cơ Thành mà trực tiếp để Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ.
Thái Chánh Dương không phải chưa tính tới khả năng này nhưng thấy khả năng là hơi nhỏ. Dù sao năng lực của Triệu Quốc Đống là mạnh về kinh tế, thích hợp đảm đương toàn diện. Nếu Triệu Quốc Đống là Bí thư thị ủy Côn Châu thì sẽ có tác dụng lớn cho sự phát triển của tỉnh thành Điền Nam.
Côn Châu mấy năm nay phát triển mặc dù không chậm nhưng lại không quá nhanh, ở khu vực trung tây coi như tạm được nhưng nếu so sánh với khu vực duyên hải thì kém xa. Vì thế Thái Chánh Dương rất muốn Triệu Quốc Đống tới Côn Châu làm Bí thư thị ủy.
Nhưng y không ngờ trung ương lại để Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Triệu Quốc Đống giỏi trong lĩnh vực nào? Chính là phát triển kinh tế, hắn tạo Ninh Lăng làm điển hình của cả nước, bây giờ trung ương lại để Triệu Quốc Đống tới làm trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam, trung ương đã đưa ra tín hiệu rất rõ ràng.
Nghĩ thông điểm này, Thái Chánh Dương thấy yên tâm hơn nhiều. Mặc dù trung ương không phê bình mấy chuyện cuối năm trước nhưng nó đã ảnh hưởng đến uy tín của mình. Đây là nguyên nhân chính khiến trong thời gian qua Thái Chánh Dương không vui vẻ mấy. Nhưng bây giờ quan điểm của trung ương đã trở nên rõ ràng, mà mình cũng không cần phải chú ý mấy việc đó nữa mà nên đặt tâm trí vào việc đưa Điền Nam phát triển nhanh hơn.
Chẳng qua Thái Chánh Dương vẫn có chút lo lắng việc Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ. Triệu Quốc Đống này giỏi làm kinh tế nhưng nếu muốn thu lại để cân nhắc công tác tổ chức thì không biết có thể thích ứng hay không? Chẳng qua suy nghĩ này thoáng cái là qua, Thái Chánh Dương tin với đầu óc của Triệu Quốc Đống thì dù làm việc gì cũng giỏi.
Chỉ là việc Triệu Quốc Đống tới làm trưởng ban tổ chức cán bộ đã làm loạn cục diện bên Điền Nam, không chỉ mình không kịp ứng phó, có vài người có lẽ càng luống cuống hơn. Thái Chánh Dương nở nụ cười, ván cờ này càng lúc càng thú vị.
- Bí thư Thái, trưởng ban Triệu tới.
- Ừ, mời cậu ta vào đi.
Thái Chánh Dương thấy được vẻ chờ mong trên mặt thư ký mình. Đây là thư ký thấy vui mừng vì việc Triệu Quốc Đống tới làm trưởng ban tổ chức cán bộ.
- Ngạn Phong, mọi người có duyên phận của mình, cậu không nên nghĩ nhiều.
Thái Chánh Dương khá hài lòng với thư ký hiện nay của mình. Y tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, y vứt bỏ sức hấp dẫn từ lương thưởng của các công ty mà dấn thân vào chính trị. Đường Ngạn Phong dựa vào cách ăn nói và ngòi bút để được điều từ Thị ủy Côn Châu lên văn phòng Tỉnh ủy. Đây là nhân vật rất thông minh, bây giờ con như là thư ký cấp trưởng ban.
Đường Ngạn Phong giật mình và biết điểm này không thể giấu được sếp. Y cười nói:
- Bí thư Thái, nếu nói không hâm mộ, không ghen tị là nói dối. Mười mấy năm kinh nghiệm của trưởng ban Triệu, tôi cảm thấy hoàn toàn có thể viết thành sách để những người đang giãy dụa trong chính trị tham khảo, trong đó có cả tôi.
- Ha ha, cậu cũng đừng khen Triệu Quốc Đống cao như vậy, cẩn thận cậu ta ngã vỡ mặt đó. Cậu ta không thuận buồm xuôi gió như cậu nghĩ đâu. Nhớ lúc trước Triệu Quốc Đống đang làm thị trưởng Hoài Khánh bị đẩy sang bên thì giống như …
Thái Chánh Dương đột nhiên cảm thấy bây giờ dùng giọng điệu này nhận xét Triệu Quốc Đống là không thích hợp. Triệu Quốc Đống đã không phải cậu trai trẻ mới lên Sở Giao thông, cũng không phải ở vị trí thị trưởng Hoài Khánh bị đẩy đi mà đã là thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ.
Đường Ngạn Phong không khỏi động tâm. Y biết sếp và Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết nhưng đến trình độ nào thì y không rõ. Nhưng sếp dám dùng giọng điệu như vậy để nhận xét đủ thấy mối quan hệ của hai người là như thế nào. Phải biết Triệu Quốc Đống bây giờ là trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng là người một tay che trời, nếu là người khác chỉ sợ ngay cả trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương cũng không dễ dàng dùng lời đó trêu chọc trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Sếp và chủ tịch Đào đối đầu đã đến một hoàn cảnh vi diệu, chuyện năm ngoái vẫn chưa chính thức hết lời đồn. trung ương do thấy việc này nên mới có một loạt động tác để ổn định tình hình Điền Nam.
Phó chủ tịch thường trực điều sang Kiền Nam làm Phó bí thư Tỉnh ủy, mà Tống Quốc Lương từ thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh lên làm phó chủ tịch thường trực. Bước tiến này tuy nhỏ nhưng đã cho thấy thế lực bản địa mở rộng. Chẳng qua Triệu Quốc Đống từ tỉnh An Nguyên điều tới làm trưởng ban tổ chức cán bộ, chức thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh do ai đến làm vẫn chưa được xác định. Động tác của trung ương đã làm rối loạn cục diện vốn có của Điền Nam.
Dù là Bí thư Thái hay chủ tịch Đào cũng cảm thấy được cục diện rối rắm hiện nay, đều vô thức khống chế bản thân tránh sung đột. Nhưng Đường Ngạn Phong tin cục diện này sớm muộn sẽ bị phá vỡ. Sếp không phải người bị chút cản trở là nản lòng, hơn nữa chuyện năm ngoái còn xa mới nói là bị cản trở.
Bây giờ Triệu Quốc Đống làm trưởng ban tổ chức cán bộ sẽ tăng cường tiếng nói của Bí thư Thái.
Nguyên trưởng ban tổ chức cán bộ Cao Vĩnh Khôn được gọi là làm khá thành công, dù là sếp hay Đào Hòa Khiêm, Trương Bảo Quốc đều không thể làm gì y. Nguyên nhân là do Cao Vĩnh Khôn chỉ chọn quyết định có lợi cho y, vì thế dù là sếp hay Đào Hòa Khiêm đều không quá hài lòng với Cao Vĩnh Khôn. Việc Cao Vĩnh Khôn đến Đại hội đại biểu nhân dân làm phó chủ tịch chứ không phải phó bí thư Đảng ủy nghe nói là sự trừng phạt của sếp đối với y.
Nhưng cục diện trên tỉnh không đơn giản như phép tính thêm người giảm người. Đường Ngạn Phong biết ở phương diện xem xét tình hình của mình còn xa mới đủ. Mặc dù hai năm nay y chỉ tập trung với công việc nhưng không lúc nào không chú tâm học tập, cố gắng làm mình nhanh chóng hòa nhập vào hoàn cảnh đặc biệt đó.
Triệu Quốc Đống không biết Đường Ngạn Phong này chỉ nhỏ hơn mình hai ba tuổi đang có nhiều suy nghĩ. Hắn đã gặp qua thư ký của Thái Chánh Dương vài lần, đối phương coi như khách khí với hắn.
Hắn bây giờ đang suy nghĩ khi gặp Thái Chánh Dương thì mình sẽ nói gì, nói tới công việc của Ban Tổ chức cán bộ hay là nói với công tác cán bộ toàn tỉnh?
Đây xem ra là cùng một vấn đề nhưng lại có hàm nghĩa phong phú. Trên đường đi Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ việc này.
Triệu Quốc Đống đã lâu không phải khổ tâm nghiên cứu tâm tư người khác như vậy. Theo hắn nhớ chỉ có lúc hắn làm phó chủ tịch Hoa Lâm và Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh thì mới có cảm giác này.