Giọng Đường Cẩn có chút mềm yếu.
- Hôm nào tôi sẽ xin lỗi bí thư Khương và sếp Lý.
- Hôm nào? Đường Cẩn, tính của sếp Lý cô không phải không biết, chớ chọc y giận. Tôi nói với cô, hôm nay là do phân cục và chính ủy liên hoan, đồng thời cũng là do sếp Lý chúc mừng bí thư Khương, bí thư Khương lập tức sẽ lên làm phó bí thư quận, cô biết không?
Sếp Vương bắt đầu lạnh lùng nói.
- Cô nếu gây ảnh hưởng thì không phải làm khó dễ sếp Lý sao? Cô về nhà làm gì, có bạn trai hả?
- Sếp Vương…
Bị đối phương ép, Đường Cẩn không quá thích ứng.
Sếp Vương bình thường khá thân thiện nhưng bây giờ đã trở mặt làm Đường Cẩn không biết làm sao. Nhưng cô đúng là không muốn đi tiếp bí thư Khương kia.
Mấy lần cơ quan mời khách chỉ cần có bí thư Khương tham gia là sế Lý đều gọi cô và mấy nữ đồng nghiệp đi. Mới đầu cô không để ý nhưng về sau cảm thấy trong mắt bí thư Khương hiện lên tia khác thường làm người ta khó chịu. Nhảy với hắn hai lần, mặc dù hắn không sờ soạng gì nhưng luôn thích kéo sát vào, điều này làm ôc không quen.
Hai lần trước cô đều lấy cớ để lặng lẽ chuồn đi nhưng hôm nay cô cảm thấy nếu mình mà đến phòng hát rồi chuồn đi sợ không dễ. Vì thế cô quyết định không đi, ai ngờ sếp Vương lại đuổi theo tới.
- Đường Cẩn, cô chỉ nhảy, hát với bí thư Khương thì sao chứ? Chẳng lẽ cô không tin bí thư Khương và sếp Lý? Trước bao người bọn họ có thể làm gì? Mọi người ngồi hát hò vui vẻ mà thôi. Cô không đi thì bí thư Khương mất hứng, sếp Khương tức giận thì cô…
Giọng họ Vương lại đổi sang thân thiết.
- Nghe tôi nói một câu, tôi sẽ không hại cô đâu, đi đi, bí thư Khương và sếp Lý lập tức sẽ ra đó.
Đường Cẩn còn định từ chối thì cửa phòng bên đã mở, đoàn người đã đi ra. Hai người đi trước mặt đỏ bừng lên vì rượu.
- Đức Bình, Đường Cẩn, đi hát thôi. Giọng ca của bí thư Khương nghe nói là đứng hàng đầu của quận ủy, hai lần trước tôi không đi được, tôi đã lâu không nghe bí thư Khương hát. Hôm nay phải xem trình độ của bí thư Khương tăng lên bao nhiêu.
Người đi tới là người đàn ông 40 tuổi, đầu trọc, bụng to trông rất khí thế.
- Ha ha, giọng tôi đâu dám xếp hạng ở quận ủy, chẳng qua so với người khác thì tôi tự tin về mình đôi chút.
Bí thư họ Khương có dáng người cao hơn họ Lý đôi chút, tay cầm một chiếc quạt giấy trông khá nho nhã.
- Sếp Lý, hôm nay tôi hơi mệt muốn về nghỉ sớm một chút…
Đường Cẩn gần như lấy hết can đảm nói ra câu cuối cùng này. Nói xong cô thấy mặt sếp Lý sa sầm lại nên không dám nói thêm nửa cuối.
Không khí trở nên xấu hổ vài giây, bí thư Khương ra vẻ rộng lượng cười cười nhìn họ Lý.
- Tiểu Đường nếu không thoải mái thì về nghỉ ngơi trước đi, không sao đâu. Lão Lý, chúng ta vào chứ?
- Ha ha, không sao đâu bí thư Khương, Tiểu Đường đây là tức nên nói như vậy. Ai bảo hôm nay biểu hiện của anh không tốt. Đường Cẩn mời anh uống, có phải anh không cụng ly không? Nếu không chính là không trả lễ cho Đường Cẩn?
Vẻ mặt họ Lý tốt hơn đôi chút.
- Không phải sếp Lý, tôi thật sự là có chút không thoải mái, bí thư Khương, xin lỗi, không thể cùng ngài…
Đường Cẩn cắn môi nói.
Mặt họ Lý lại trở nên lạnh lùng, y nhìn chằm chằm vào mặt Đường Cẩn.
- Đường Cẩn, hôm nay là liên hoan, cán bộ trung tầng đều phải tham gia, cô không tham gia là sao hả? Đây là nhiệm vụ, cô hiểu không?
- Sếp Lý, tôi thấy vẻ mặt Đường Cẩn đúng là không tốt, có thể là thật sự không thoải mái nên mới vậy.
Một người đàn ông phía sau thật sự không nhịn được nên xen vào.
- Lão Lý, bỏ đi, Tiểu Đường có lẽ không thích mấy nơi như thế này, o sao.
Bí thư Khương lạnh lùng liếc nhìn đối phương.
- Nếu không sẽ là tôi làm mất lòng Tiểu Đường, khiến Tiểu Đường khó chịu. Minh Diệu, anh nói có đúng không?
- Tiểu Đường, Bí thư Khương đã nói như vậy, cô sao còn không hiểu chuyện?
Sếp Vương thấy mặt họ Lý khó chịu, nhướng mày định phát tác nên vội vàng giảng hòa.
- Vào trong ngồi một lát đi.
Hừ, họ Lý đi thẳng tới trước.
- Bí thư Khương, chúng ta đi thôi, không sao.
Họ Vương trừng mắt nhìn Đường Cẩn:
- Đường Cẩn, cô tự quyết định đi.
Vừa nói hắn vội vàng đuổi theo mấy người đằng trước. Từ nơi này đi sang tòa nhà bên cạnh chính là nơi ca hát, giải trí của khách sạn Cẩm Giang, thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng truyền sang bên này.
….
Tương Hữu Tuyền có chút khó hiểu sao Triệu Quốc Đống lại dừng ở đây. Cách một khoảng rẽ nên không thấy cảnh bên kia nhưng từ giọng đối phương Tương Hữu Tuyền cũng đoán ra được đôi chút. Hình như một phân cục ở quận An Đô và bên đảng ủy chính pháp (chính ủy) liên hoan, cứ bắt một người phụ nữ đi hát, nhảy với Bí thư Khương kia. Nhưng người phụ nữ kia không muốn, mấy vị lãnh đạo mất hứng nên uy hiếp.
Chuyện này Tương Hữu Tuyền cũng oán giận, chẳng qua trường hợp này tựa hồ cũng không quá thích hợp người như hắn và Triệu Quốc Đống ra mặt can thiệp. Hơn nữa hắn cũng rất khó hiểu Triệu Quốc Đống sao ngay từ đầu có phản ứng lớn như vậy. Ít nhất biểu hiện của đối phương làm hắn biết Triệu Quốc Đống có quan hệ gì đó với người phụ nữ tên Đường Cẩn kia.
- Hừ hừ, đây là tốt chất đội ngũ chính pháp An Nguyên chúng ta? Bí thư Hữu Tuyền, anh nói xem đây là đội ngũ cán bộ có tố chất đáng tin sao?
Triệu Quốc Đống gần như rít qua kẽ răng, giọng ép thấp xuống, mặt rất lạnh lùng.
Mặt Tương Hữu Tuyền nóng lên. Mặc dù hắn mới làm bí thư đảng ủy chính pháp nhưng lúc trước hai người trao đổi về tố chất đội ngũ chính pháp, Triệu Quốc Đống đưa ra đội ngũ chính pháp An Nguyên có không ít vấn đề, nhất là tố chất của cán bộ lãnh đạo. Tương Hữu Tuyền còn cảm thấy quan điểm của Triệu Quốc Đống không công bằng vì thế tranh luận một phen. Bây giờ gặp vấn đề ngay, Tương Hữu Tuyền sao không mất mặt.
- Chủ tịch, chuyện này đúng là làm đội ngũ chính pháp chúng tôi mất mặt. Ừ, anh biết người phụ nữ tên Đường Cẩn kia?
Tương Hữu Tuyền trầm ngâm một chút mới hỏi.
Triệu Quốc Đống không đáp, lát sau mới nói.
- Đó là mối tình đầu của tôi, cùng học ở trường trung cấp cảnh sát An Nguyên, bây giờ chắc đang công tác ở phân cục Thiên Hà. Tôi đã lâu không gặp.
- Vậy đám người vừa rồi là ở quận Thiên Hà và phân cục Thiên Hà?
Tương Hữu Tuyền giật mình, giọng cũng đổi. Hắn không muốn xen vào chuyện như thế này nhưng câu nói kia của Triệu Quốc Đống làm hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Triệu Quốc Đống có thể nói ra câu này đương nhiên là không coi mình là người ngoài, cũng có thể là do xúc động. Nhưng đối với người làm tới chủ tịch tỉnh như Triệu Quốc Đống thì tâm trạng có kích động tới đâu cũng có thể khống chế được.
Tương Hữu Tuyền suy nghĩ thật nhanh xem nên ứng phó chuyện này như thế nào. Trong lúc nhất thời hắn cũng hiểu rất khó giải quyết. Mình ra mặt nói gì đó cũng quá buồn cười. Nhưng nếu bỏ mặc chỉ sợ Triệu Quốc Đống sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.
Âu Dương Cẩm Hoa ra mặt vừa đúng lúc giải quyết được cục diện xấu hổ này.
Thấy sếp và Tương Hữu Tuyền đứng đó khá lâu không nói, Âu Dương Cẩm Hoa vội vàng đi lên. Hắn cũng nghe được tiếng nói từ bên kia truyền tới, cũng nghe được câu nói của sếp.
Âu Dương Cẩm Hoa không nghĩ qua làm như thế nào giải quyết vấn đề nhưng hắn biết lúc này chỉ có thể do mình ra mặt.
….
Minh Diệu câu nói kia của mình đã đắc tội Khương Trường Tùng cùng Lý Vinh Trung, cũng làm Vương Đức Bình vui mừng ra mặt, nhưng hắn thật sự không nhịn được.
Hắn vốn không thích mấy trường hợp như thế này nên chỉ đi lấy lệ.
Hắn cũng biết Lý Vinh Trung đang muốn gì. Khương Trường Tùng lập tức đảm nhiệm phó bí thư quận ủy, người này nghe nói có quan hệ rất gần với trưởng ban Tổ chức cán bộ Thị ủy An Đô - Quách Trường Canh. Lý Vinh Trung muốn tiếp nhận chức mà Khương Trường Tùng lưu lại. Khương Trường Tùng mặc dù không có quyền quyết định nhưng hắn có quyền đề cử. Hơn nữa quan hệ giữa Khương Trường Tùng và trưởng ban Quách cũng là điều Lý Vinh Trung coi trọng, vì thế mới hết lòng nịnh nọt, lấy lòng Khương Trường Tùng.
Nhưng Đường Cẩn là bạn học của Đồng Mạn, mặc dù quan hệ không quá tốt nhưng mấy người kia chèn ép Đường Cẩn, hắn không nhịn được. Hắn muốn ra mặt nói một câu dù là vì thế phải trả giá.