Triệu Quốc Đống dùng vài thư ký thì ngoài Lâm Đan là hắn không hài lòng nhất ra thì Lệnh Hồ Triều, Vân Duệ đều được, như Đoạn Tự Lập ở Điền Nam cũng làm hắn hài lòng.
Bây giờ xem ra người thư ký ăn ý nhanh nhất với mình chính là Âu Dương Cẩm Hoa, thậm chí còn vượt qua Lệnh Hồ Triều.
Âu Dương Cẩm Hoa tốt nghiệp đại học hàng hiệu, kiến thức phong phú, nhất là từng làm mấy năm ở tập đoàn thép Trung Quốc và hiệp hội quan hệ phát triển sản nghiệp nước ngoài. Biểu hiện của Âu Dương Cẩm Hoa làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng.
Chất phác thành thật không có nghĩa là ngây ngô, Âu Dương Cẩm Hoa có năng lực cao, chỉ nghe cái là hiểu ý, mỗi công việc mình chỉ thoáng đề cập là hắn có thể dựa theo ý của mình mà viết ra bản thảo, công việc sai Âu Dương Cẩm Hoa làm, Triệu Quốc Đống căn bản không cần quan tâm nhiều. Dù là viết bài hay là bài điều tra cũng có thể rất chính xác nắm giữ được suy nghĩ của Triệu Quốc Đống. Đây không chỉ cần có sự nhạy cảm, khả năng phân tích mà còn phải nắm bắt được ý đồ của lãnh đạo. Như vậy thì một người thư ký mới làm tốt công việc của mình.
Có năng lực hơn nữa lại chăm chỉ, biết giữ miệng, đây là một thư ký khá xuất sắc. Âu Dương Cẩm Hoa bây giờ 27 tuổi, Triệu Quốc Đống hy vọng Âu Dương Cẩm Hoa có thể làm thư ký cho mình trong thời gian dài một chút.
Thường xuyên thay đổi thư ký cũng làm Triệu Quốc Đống thấy nhàm chán, mà muốn tìm một thư ký tin tưởng và yên tâm được còn khó hơn là tìm vợ. Đương nhiên hắn cũng không định chậm trễ Âu Dương Cẩm Hoa. Nếu Âu Dương Cẩm Hoa có thể theo mình mấy năm, chỉ cần trong ba năm, năm năm thuận lợi cho Âu Dương Cẩm Hoa lên đến cấp phó giám đốc sở cũng không phải điều không thể hy vọng.
Triệu Quốc Đống trịnh trọng giới thiệu Âu Dương Cẩm Hoa làm ba người Vưu Liên Hương cảm thấy thư ký này nhất định là người tri kỷ của chủ nhiệm Triệu. Vưu Liên Hương biết tính cách của Triệu Quốc Đống, không dễ dàng khen người nhưng nếu hắn có thể dùng giọng điệu như vậy giới thiệu Âu Dương Cẩm Hoa thì cũng có nghĩa Triệu Quốc Đống hoàn toàn tin tưởng người này.
Âu Dương Cẩm Hoa cũng thấy ánh mắt ba vị lãnh đạo Đường Giang nhìn tới nên y có chút xấu hổ gãi đầu:
- Có thể phục vụ ba vị lãnh đạo là may mắn của tôi. Thị trưởng Vưu, thị trưởng Liễu, trợ lý Từ sau này lên Bắc Kinh có việc xin cứ gọi cho tôi.
- Ha ha, thư ký Âu Dương, tôi và chủ nhiệm Triệu quen biết nhiều năm, tôi biết rõ chủ nhiệm Triệu không dễ khen người. Cậu đi theo chủ nhiệm Triệu thì tiền đồ rất rộng mở.
Vưu Liên Hương đầy thâm ý nhìn Âu Dương Cẩm Hoa.
- Thư ký Âu Dương sau này có cơ hội thì chào mừng tới Đường Giang chúng tôi làm khách.
Âu Dương Cẩm Hoa liên tục gật đầu tỏ vẻ cảm ơn sau đó đứng lên ra ngoài. Hắn biết sếp nhất định có chuyện cần nói với ba vị kia, mình ở lại là không thích hợp.
Vưu Liên Hương mang Từ Kinh Vĩ, Liễu Tử Kiến tới cũng là có chút ý đồ.
Liễu Tử Kiến không nói, đây là vị Phó thị trưởng thường trực rất phối hợp, ăn ý với cô, cũng giảm bớt không ít áp lực cho cô. Từ Kinh Vĩ từng làm Bí thư huyện ủy Bạch Mã, làm trưởng ban thư ký. Vưu Liên Hương hy vọng Từ Kinh Vĩ có thể lên làm phó thị trưởng.
Không ngờ một an bài của Ban Tổ chức cán bộ lại phá vỡ kế hoạch của Vưu Liên Hương. Ban tổ chức cán bộ phái một trưởng phòng ở Sở tài chính xuống làm phó thị trưởng, chiếm suất này. Mà càng quan trọng chính là Kim Đại Giang có ấn tượng không tốt với Từ Kinh Vĩ, muốn nhân cơ hội này làm Từ Kinh Vĩ tiếp tục ở lại vị trí trưởng ban thư ký ủy ban thị xã. Danh hiệu trợ lý cũng là do Vưu Liên Hương cố dùng hết sức tranh thủ cho Từ Kinh Vĩ.
Bây giờ các chức phó thị trưởng đã đủ, muốn đợi có cơ hội thì ít nhất phải mất hai năm nữa.
Mà thời gian hai năm sẽ có quá nhiều biến hoá. Ngay cả Vưu Liên Hương cũng không xác định mình có thể ở tiếp tục làm thị trưởng Đường Giang nữa không? Khả năng tốt nhất là lên làm Bí thư thị ủy Đường Giang, còn nếu không tốt sẽ bị điều sang nơi khác tiếp tục làm thị trưởng, hoặc có thể đến một sở ban ngành nào đó làm cấp phó nhưng hưởng thụ đãi ngộ cấp giám đốc sở cũng là bình thường. Vì việc này cô muốn tới tìm Triệu Quốc Đống, làm Triệu Quốc Đống có chút ấn tượng về Từ Kinh Vĩ, hy vọng Triệu Quốc Đống có thể điều động Từ Kinh Vĩ giúp cô và tìm một vị trí càng thích hợp hơn.
Cuộc nói chuyện khá thoải mái, đề tài là tình hình phát triển kinh tế xã hội của Đường Giang kéo sang cả An Nguyên. Tốc độ tăng trưởng nửa năm qua của Đường Giang đạt 18,6%, vượt qua Thông Thành, chỉ thấp hơn Ninh Lăng có tốc độ tăng trưởng 43%, còn cao hơn Thông Thành 3,2$. Hoài Khánh tụt xuống thứ tư với tốc độ tăng trưởng 15,1 %. Vinh Sơn theo sát Hoài Khánh có tốc độ tăng trưởng 14,9%.
Có thể nói kết cấu kinh tế của An Nguyên so với năm trước có thay đổi rất lớn. Như mấy thị xã Đường Giang, Thông Thành cùng Vinh Sơn vốn làm Ninh Pháp đau đầu nhưng hai ba năm nay lại phát triển cực nhanh. Nhưng mấy nơi như Vĩnh Lương, Thiên Châu, Kiến Dương, Miên Châu, Lô Hóa lại tăng trưởng rất trậm, thấp hơn bình quân chung của tỉnh. Nhất là ba thành phố kinh tế truyền thống là Vĩnh Lương, Miên Châu cùng Kiến Dương mấy năm nay liên tục phát triển chậm, thấp hơn bình quân chung toàn tỉnh khoảng 3%, đây là điều không ai ngờ tới, cũng là cho tỉnh ủy, ủy ban tỉnh An Nguyên rất lo lắng, sốt ruột.
Cũng may An Đô là động lực phát triển kinh tế của An Nguyên hai năm nay đã có xu thế hồi phục, tốc độ tăng trưởng hai năm liên tục ngang hàng toàn tỉnh, mặc dù còn chưa nói tới đứng đầu nhưng tình hình vẫn tốt hơn mấy năm trước nhiều.
Kinh tế An Đô hồi phục cũng trực tiếp tác động kinh tế toàn tỉnh phát triển. Hơn nữa còn có Ninh Lăng, Đường Giang, Thông Thành cùng Vinh Sơn tăng trưởng rất nhanh. Kinh tế tổng thể của An Nguyên có thể nói là ở thời kỳ tốt đẹp, dự tính năm sau sẽ kéo xa khoảng cách hơn nữa với tỉnh Dự. Đây cũng là nguyên nhân khiến tỉnh ủy, ủy ban An Nguyên thở dài một tiếng, nhưng khoảng cách với tỉnh Tích phía trước càng lúc càng xa
Kinh tế Đường Giang phát triển nhất là sau khi Vưu Liên Hương đến Đường Giang và thay đổi kết cấu kinh tế ở đây, nhất là xác định sản nghiệp trụ cột và kiên định thu hút đầu tư, có thể nói Đường Giang sau một năm đau nhức đã ra khỏi khó khăn. Bây giờ đã chứng minh quyết định trước đây của Vưu Liên Hương là chính xác. Trước đây trước cửa ủy ban thị xã luôn có công nhân mất việc đến vây quanh, tỷ lệ thất nghiệp cao. Vì giải quyết mấy vấn đề này ủy ban thị xã Đường Giang cũng phải cố hết sức. Liễu Tử Kiến đã chia sẻ không ít gánh nặng cho Vưu Liên Hương.
Cũng là vì việc cải cách công ty nhà nước được Liễu Tử Kiến ủng hộ nên quan hệ giữa Vưu Liên Hương và Liễu Tử Kiến nhanh chóng mật thiết. Mà Liễu Tử Kiến cũng kính nể Vưu Liên Hương là nữ cán bộ mà có tính cách quyết đoán như vậy, vì thế hai người hợp sức khiến hiệu quả làm việc của ủy ban thị xã Đường Giang tăng lên rất cao.
Triệu Quốc Đống cũng hỏi Vưu Liên Hương tình hình phát triển kinh tế của Đường Giang hiện tồn tại vấn đề gì?
Đối với chính quyền Đường Giang mà nói nguyên nhân hạn chế sự phát triển của Đường Giang chính là cơ sở vật chất lạc hậu, đây là bệnh chung của nơi có kinh tế chậm phát triển. Nhưng nó càng đột xuất với Đường Giang. Với công ty tư nhân thì còn đỡ một chút nhưng công ty tư nhân thì khó khăn hơn nhiều, các công ty này có quy mô nhỏ, vốn thấp. Hơn nữa muốn làm cho kinh tế Đường Giang nhanh chóng phát triển hơn nữa thì đúng là vẫn còn thiếu hụt. Đồng thời Đường Giang cũng bị An Đô ở phía tây, Ninh Lăng phía đông bắc, Tân Châu ở Đông nam cạnh tranh không hề nhỏ.
Triệu Quốc Đống rất chăm chú lắng nghe Liễu Tử Kiến và Từ Kinh Vĩ nói chuyện. Vưu Liên Hương lại không nói mấy, chỉ đưa ra vài chủ đề rồi thôi, còn lại để Liễu Tử Kiến, Từ Kinh Vĩ nói ra quan điểm của mình. Dấu hiệu này Triệu Quốc Đống thấy rõ, hắn đánh giá đây là Vưu Liên Hương đẩy hai vị kia ra, chẳng qua mình không phải trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy An Nguyên, mình có ấn tượng tốt hơn thì chỉ là sau này nếu có hạng mục thích hợp ở ủy ban có thể chiếu cố, giúp bọn họ đạt thành tích mà thôi. Cuối cùng bọn họ có thể tiến bộ hay không phải xem tỉnh ủy An Nguyên