Lăng Chính Dược lắc đầu, không có nói thêm gì nữa.
- Bí thư Lăng có phải là cảm thấy chủ tịch Quốc Đống sau khi về An Nguyên thì đã có chút biến hoá? Không toàn lực phát triển kinh tế mà lại lo này lo kia, băn khoăn nhiều lên?
Trần Anh Lộc đoán được tâm ý của Lăng Chính Dược, đây cũng là một trong các nguyên nhân mà Lăng Chính Dược coi hắn là cánh tay phải.
- Ừ, nói thật là làm tôi có chút bất ngờ, cũng có chút thất vọng và nuối tiếc.
Lăng Chính Dược không phủ nhận cảm tưởng của mình.
- Tôi cũng mơ hồ nghiền ngẫm ra một chút suy nghĩ của hắn, dù sao trung ương cũng đã có điều chỉnh trong phương diện này, ví dụ như nhấn mạnh cải thiện dân sinh, chú ý sự nghiệp xã hội, đây là việc tốt. Nhưng chúng ta không thể quên một sự thật khách quan đó chính là An Nguyên mặc dù xếp thứ năm trong cả nước về kinh tế nhưng còn chênh lệch rất rõ với top 4. Nhất là thu nhập của dân chúng đô thị, nông thôn đều còn có chênh lệch lớn với mấy tỉnh kia. Thu tài chính địa phương cũng kém xa, ở tình huống này thì sao có thể giải quyết cải thiện dân sinh và nhu cầu sự nghiệp xã hội. Tôi cảm thấy cần phải kiên định phát triển kinh tế, chỉ có phát triển kinh tế, đủ tài lực, ví tiền của dân chúng tăng lên thì anh mới có thể chính thức giải quyết sự nghiệp xã hội và vấn đề dân sinh.
- Ừ, tình hình tỉnh ta và tỉnh Dự khá tương tự. Mặc dù tổng sản lượng GDP không thấp nhưng thu tài chính, thu nhập của dân chúng lại kém quá xa so với mấy tỉnh Việt, Thượng, sự phát triển không cân bằng của tỉnh ta cũng rất đột xuất. Muốn giải quyết mấy vấn đề này thì đúng như lời bí thư nói chỉ có thể một lòng mưu cầu phát triển, không có phát triển thì không có tư cách nói chuyện khác.
Trần Anh Lộc nở nụ cười.
- Ở điểm này Bạch Nhất Minh cũng có quan điểm ủng hộ, y cho rằng nhiệm vụ trọng tâm của An Nguyên chính là phát triển kinh tế.
Lăng Chính Dược nở nụ cười.
- Anh cảm thấy Bạch Nhất Minh có điểm khác so với Triệu Quốc Đống?
- Không hoàn toàn là vậy.
Trần Anh Lộc lắc đầu thoáng lộ vẻ suy tư.
- Thực ra tôi cũng cẩn thận phân tích một vài quan điểm chủ tịch Quốc Đống đưa ra, cũng không phải không có lý, cũng không phải chối bỏ tầm quan trọng của phát triển. Tôi chỉ là cảm thấy hắn hình như cho rằng Đảng ủy, chính quyền các cấp ở An Nguyên chúng ta đầu tư quá ít vào sự nghiệp xã hội, ít chú ý đến vấn đề dân sinh, cho nên mới đẩy mấy vấn đề này lên cao một chút.
- Ồ.
Lăng Chính Dược hơi ngẩn ra, mí mắt buông xuống giống như đang một lần nữa cân nhắc phân tích của Trần Anh Lộc. Cái nhìn của Trần Anh Lộc làm Lăng Chính Dược có chút bất ngờ. Hắn tưởng rằng Trần Anh Lộc sẽ phê bình, đả kích Triệu Quốc Đống ở vấn đề này, nhưng biểu hiện của đối phương làm hắn rất ngạc nhiên, mặc kệ quan điểm của đối phương có chính xác hay không thì ít nhất Trần Anh Lộc cũng thể hiện vẻ không tầm thường của y.
Thấy Lăng Chính Dược dừng chân cúi đầu trầm tư, Trần Anh Lộc cũng không nói nhiều. Hắn cúi xuống nhặt một chiếc lá khô tiện tay vung lên, chiếc lá tạo âm thanh nhỏ trong không khí.
- Vậy anh nói ở vấn đề này Bạch Nhất Minh và Triệu Quốc Đống có điểm gì khác nhau?
- Tôi thấy có khuynh hướng lấy phát triển làm chính, nhưng hắn chủ trương cần ưu hóa sản nghiệp, không thể để cho nở hoa khắp nơi. Vấn đề này lại có điểm tương tự với quan điểm của Triệu Quốc Đống. Nhưng Bạch Nhất Minh cho rằng chỉ khi phát triển thì mới có thể cân nhắc cái khác, An Nguyên bây giờ cần phải tăng cường mức độ đầu tư, cũng có chút xung đột với quan điểm của Triệu Quốc Đống. Ở vấn đề này Triệu Quốc Đống hình như hơi cố chấp.
Lăng Chính Dược suy nghĩ vài phút mới nói.
- Anh có thể quên một điểm, ồ, nói như thế nào nhỉ. Triệu Quốc Đống rất hiểu rõ ý đồ của trung ương, nắm giữ ý đồ của trung ương đương nhiên là việc tốt nhưng nếu quên tình hình thực tế của An Nguyên, thậm chí vượt quá một cấp độ thì tôi muốn nói tâm trạng này của hắn là không được.
Trần Anh Lộc khẽ thở dài một tiếng, xem ra Lăng Chính Dược vẫn còn địch ý với Triệu Quốc Đống. Trần Anh Lộc không cho rằng Triệu Quốc Đống chú trọng phát triển sự nghiệp xã hội có vấn đề gì, chính xác mà nói Triệu Quốc Đống quan sát vấn đề càng cẩn thận, không hoàn toàn là vì phương hướng của trung ương có vài biến hoá, mà chính thức ý thức được theo thời đại phát triển, yêu cầu của quần chúng nhân dân với Đảng ủy, chính quyền càng cao hơn. Nếu muốn thể hiện tính ưu việt của Đảng thì quan niệm chấp chính cần điều chỉnh từng chút một, làm dân chúng cảm thấy Đảng vì nhân dân.
Quan điểm của Lăng Chính Dược cũng không sai, mâu thuẫn giữa hai người này nói đúng ra chỉ là tiến hành vấn đề nào trước. Nhưng không thể phủ nhận một vài quan điểm của Triệu Quốc Đống rõ ràng có xung đột với Trần Anh Lộc, làm như thế nào giải quyết hài hòa xung đột giữa hai người thì đó do Bạch Nhất Minh phát huy tác dụng lớn hơn cả, không phải là trưởng ban tổ chức cán bộ.
Chẳng qua có một vấn đề rất quan trọng xuất hiện trước mặt. Đợt điều chỉnh nhân sự sau tết thì Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống đều có tâm tư của mình, điều này làm Trần Anh Lộc khá khó khăn, khiến Trần Anh Lộc không thể không trạm đội.
Trần Anh Lộc có chút buồn bực, có lẽ mình không thể không giao tiếp với Bạch Nhất Minh¸hy vọng người này có thể mang đến gì đó khác khác.
Hứa Tất Thành nhấp một ngụm rượu, mặt bắt đầu đỏ lên.
- Lão Vi, làm quan càng lúc càng không thú vị. Tên Lô Vệ Hồng quá âm độc, vì lấy lòng cấp trên mà bán tôi, trách nhiệm đổ hết lên đầu tôi. Hừ, hắn thì hay rồi, chỉ bị cảnh cáo không nặng không nhẹ. Ỷ vào được bí thư Lăng sủng ái nên chơi chiêu này.
Tâm trạng Vi Sùng Thái cũng không được tốt, hắn bưng chén lên uống cạn. Trần Anh Lộc là kẻ có thủ đoạn, mấy tên phó trưởng ban thư ký nhiều năm kinh nghiệm ở tỉnh ủy đều bị Trần Anh Lộc trị tới nơi tới chốn. Tề Hoa căn bản không thể so sánh với Trần Anh Lộc. Mà Trần Anh Lộc đến Ban Tổ chức cán bộ mặc dù tỏ vẻ thân thiết, ôn hòa nhưng Vi Sùng Thái biết càng là như vậy thì khả năng mình phải đi càng lớn.
Rời khỏi Ban Tổ chức cán bộ không phải vấn đề, Vi Sùng Thái cũng biết mình không thể ở mãi tại đây, chủ yếu là đi đâu.
Đến sở ban ngành làm người đứng đầu nhìn qua thì tốt nhưng về cơ bản làm mình không thể lên một bậc nữa, dù là muốn sang làm cấp phó tỉnh ở Đại hội đại biểu nhân dân, Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh cũng gần như không thể, đây là thông lệ của An Nguyên. Nhưng đến thị xã thì đưa mắt nhìn qua về cơ bản không có cảng tốt chờ mình, có thể chỉ là Lô Hóa cùng Thông Thành.
Đợt điều chỉnh nhân sự này Trần Anh Lộc không để Vi Sùng Thái làm, Vi Sùng Thái biết mình rất có thể phải đi. Mặc dù Trần Anh Lộc nhấn mạnh do đợt điều chỉnh nhân sự này lớn, hơn nữa hắn muốn mượn cơ hội này làm quen công tác tổ chức nhưng đây chỉ là lý do.
- Được rồi lão Hứa, anh đừng tự than oán nữa. Lô Vệ Hồng được bí thư Lăng coi trọng, làm tốt công việc của mình, về phận chuyện kia thì đã qua, công đạo ở lòng người.
Vi Sùng Thái thở dài một tiếng.
- Lão Vi, tôi biết ý của anh, Lô Vệ Hồng lần này sợ là sẽ động pahri không?
Hứa Tất Thành cười lạnh một tiếng bưng chén lên.
- Đến Miên Châu chứ?
- Sao, ông muốn thay vị trí của hắn?
Vi Sùng Thái liếc nhìn người bạn lâu năm.
- Tôi không đến mức không lượng sức như vậy, tôi làm thị trưởng chưa lâu, lại vừa xảy ra chuyện, tôi chỉ hy vọng có một bí thư hợp ý tới mà thôi.
Hứa Tất Thành như cân nhắc gì đó.
- Lão Vi, nếu ông có thể xuống Thông Thành thì tốt nhất. Tôi nói thật tình hình Thông Thành bây giờ khá tốt, trụ cột cũng có. Lô Vệ Hồng này mặc dù không ra gì nhưng lại là người làm việc thật sự. Ông tới hai chúng ta cộng tác cũng tốt.
Vi Sùng Thái hơi động tâm, chẳng qua chuyện này …
- Lão Hứa, tôi không giấu anh, tôi có thể rời khỏi tỉnh ủy nhưng đi đâu thì tôi có thể tự quyết định sao?
Vi Sùng Thái cảm thấy lời Hứa Tất Thành có vấn đề.