Mặc dù là chuyện của Từ Kinh Vĩ bị Kim Đại Giang ngăn cản nhưng Vưu Liên Hương cảm thấy mấy năm qua hai người hợp tác khá được. Kim Đại Giang thích ôm chuyện, thích chỉ trỏ nhưng chỉ cần cô tỏ thái độ là đối phương biết ý giữ chừng mực. Đây cũng là điều khiến Vưu Liên Hương tuy hơi phiền Kim Đại Giang nhưng Thị ủy, ủy ban vẫn phối hợp tốt.
Kim Đại Giang đi chưa chắc tới lượt mình làm Bí thư thị ủy, Vưu Liên Hương biết rõ điểm này. Cán bộ từ Ninh Lăng đã sớm tạo thành dấu ấn trong một số người, nếu muốn lên vị trí quan trọng thì đúng là có chút khó khăn.
Triệu Quốc Đống đến chỉ sợ càng làm tâm tính đó tăng lên.
Kim Đại Giang đi, đến một Bí thư thị ủy không hòa hợp thì cục diện Đường Giang có lẽ sẽ có thay đổi. Cho nên Vưu Liên Hương thà đồng ý chấp nhận tình hình hiện nay.
Vưu Liên Hương cũng có chút bất đắc dĩ. Chỉ là đối mặt tình huống này cô vô lực, cô chỉ hy vọng Triệu Quốc Đống có thể nhanh chóng đứng vững ở An Nguyên.
- Thị trưởng tìm tôi?
Liễu Tử Kiến vào văn phòng Vưu Liên Hương thấy cô đang đứng thất thần trước cửa sổ. Hai người có quan hệ rất mật thiết nên Liễu Tử Kiến khá tùy ý.
- Ừ, có lẽ cuối tuần chủ tịch Triệu sẽ tới Đường Giang chúng ta khảo sát. Vừa nãy bí thư Kim gọi tôi sang bàn chuyện một chút, yêu cầu ủy ban có phương án tiếp đón. Ừ, lần này chủ tịch Triệu có thể không hoàn toàn xem phát triển kinh tế, còn muốn xem xây dựng nhà xã hội, tập huấn cho nông dân… cho nên chúng ta nên bàn trước một chút chọn điểm thăm quan. Tôi biết chủ tịch Triệu không cần chọn lợi tốt nhất mà cần là tính phổ biến nhất.
Vưu Liên Hương vừa nói xong, Liễu Tử Kiến nhíu mày nói:
- Thị trưởng, điều này sợ là không được, bí thư Kim có đồng ý không?
- Ôi, vấn đề này ý kiến của bí thư Kim khác tôi. Y cảm thấy nên thể hiện mặt tốt đẹp nhất của Đường Giang chúng ta ra, để chủ tịch Triệu có ấn tượng tốt nhưng tôi thấy cái này …
Vưu Liên Hương lắc đầu.
- Thị trưởng, tôi cảm thấy như thế này, tính cách của chủ tịch Triệu thì ngài khá rõ nhưng khi ấy chủ tịch Triệu chỉ là Bí thư thị ủy, bây giờ là chủ tịch tỉnh nên góc độ nhìn vấn đề cũng khác. Vì thế tôi hy vọng thận trọng một chút. Nếu chủ tịch muốn xem vấn đề nhà xã hội và giải quyết công ăn việc làm thì lão Lưu không phải vẫn nói xây dựng nhà xã hội tiểu khu An Thái làm rất tốt sao, dân chúng rất hài lòng. Còn vấn đề giải quyết công ăn việc làm thì chúng ta có thể …
Nói xong công việc, Liễu Tử Kiến cảm thấy tâm trạng Vưu Liên Hương hôm nay không quá tốt nên quan tâm hỏi:
- Thị trưởng, hôm nay chị hình như có tâm sự?
- Có phải anh cảm tấy chủ tịch Triệu tới nên cục diện sẽ tốt hơn một chút không?
Ánh mắt Vưu Liên Hương khá phiêu hốt.
Liễu Tử Kiến có chút giật mình. Y đã nói chuyện với Từ Kinh Vĩ về vấn đề này. Triệu Quốc Đống quay về An Nguyên gần như giống lần đó hắn từ Bộ năng lượng về Ninh Lăng, tạo hiệu ứng chấn động ở An Nguyên.
Trong lúc nhất thời rất nhiều người đều tập trung vào vị chủ tịch tỉnh mới có 37 tuổi, đây gần như là người trẻ tuổi nhất lên làm chủ tịch tỉnh trong lịch sử hơn 25 năm qua của Trung Quốc.
Là người có quan hệ mật thiết với Vưu Liên Hương, Liễu Tử Kiến cùng Từ Kinh Vĩ đều cảm thấy đây là việc vui mừng.
Nhưng câu hỏi của Vưu Liên Hương làm Liễu Tử Kiến phải suy nghĩ rất kỹ.
- thị trưởng lo lắng gì vậy?
Liễu Tử Kiến tốt xấu cũng làm trong quan trường mấy chục năm nên y nhạy cảm thấy được sự lo lắng của Vưu Liên Hương.
Tình hình An Nguyên bây giờ khá hỗn độn, có nhiều dòng chảy ngầm làm người ta cảm thấy đây là sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Triệu Quốc Đống và bí thư tỉnh ủy Lăng Chính Dược có quan hệ rất vi diệu.
Bọn họ mặc dù không quá rõ mâu thuẫn giữa Triệu Quốc Đống và Lăng Chính Dược nhưng biết Long Ứng Hoa tranh đoạt chức thường vụ tỉnh ủy với Triệu Quốc Đống và thất bại, sau đó y biệt tích khỏi An Nguyên, hai năm sau Long Ứng Hoa trở về làm thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh.
Một người điều tới Liên đoàn lao động Trung Quốc rồi đột nhiên quay về An Nguyên, hơn nữa thoáng cái làm thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp thì có ai dám tin không có quan hệ với tân bí thư tỉnh ủy. Hơn nữa biểu hiện một năm qua của Long Ứng Hoa cũng chứng minh dự đoán của cán bộ bên dưới.
Bây giờ Triệu Quốc Đống đã về làm chủ tịch tỉnh, không nói quan điểm công việc có khác nhau hay không, chỉ riêng mối quan hệ phức tạp này cũng đủ để tỉnh ủy, ủy ban tỉnh có sóng gió.
- Anh biết tôi đang lo lắng gì mà. Triệu Quốc Đống còn trẻ như vậy đã làm chủ tịch tỉnh chưa chắc đã là việc tốt.
Vưu Liên Hương cũng hiểu bây giờ nói như vậy hơi trái lương tâm. Lúc trước mình không phải rất vui khi nghe tin này sao? Chẳng qua mấy ngày qua cô từ từ quan sát biến hoá trên tỉnh nên mới cảm nhận được dòng chảy ngầm trong đó.
Liễu Tử Kiến khẽ thở dài một tiếng, y cũng nghĩ tới vấn đề này nhưng con người chỉ có thể chấp nhận thực tế. GIống như mình và Từ Kinh Vĩ bị đóng dấu Vưu Liên Hương vậy, sẽ rất khó vào mắt Kim Đại Giang. Đương nhiên Kim Đại Giang chỉ là Bí thư thị ủy nên còn không quyết định được vận mệnh của mình và Từ Kinh Vĩ nhưng trên tỉnh ủy thì sao?
Hàn Độ đi, đây là đả kích đối với Vưu Liên Hương vốn có quan hệ mật thiết với Hàn Độ. Miêu Chấn Trung thì không thân cận được, hơn nữa sau khi Lăng Chính Dược tới thì Miêu Chấn Trung đã nhún nhường hơn nhiều.
Thấy cục diện sẽ dần ổn định theo thời gian không ngờ An Nguyên lại chấn động cực mạnh vì Triệu Quốc Đống về.
- Thị trưởng, chị lo là chủ tịch Triệu sẽ mang tới phong ba lớn hơn nữa thậm chí ảnh hưởng tới thị xã?
Liễu Tử Kiến không vòng vo mà hỏi thẳng.
- Ừ, đúng thế, Lăng Chính Dược có quan hệ không tốt với Quốc Đống, không biết trung ương suy nghĩ như thế nào mà để hai người cùng cộng tác. Hơn nữa tôi cảm thấy hai người không thể chung sống hòa thuận, đây là điều tôi lo nhất.
Triệu Quốc Đống cười khổ nói.
- Anh nói tôi có phải lo lắng viển vông không, chuyện ở trên đó thì có quan hệ gì tới chúng ta?
- Cửa thành có lửa thì sẽ ảnh hưởng đến người trong thành. Thị trưởng, chị không phải lo lắng điều này sao?
Liễu Tử Kiến cười xong nghiêm mặt nói:
- Thị trưởng, thực ra tôi cảm thấy chị không cần lo nhiều như vậy. Dù chủ tịch Triệu không về thì bên trên cũng sẽ không chấp nhận chị. Theo tôi thấy tình hình đã rất xấu, tình hình Đường Giang chẳng lẽ tỉnh không biết sao? Vậy tại sao mãi không có điều chỉnh? Bây giờ chủ tịch Triệu về thì có thể thế nào chứ? Vì thế tôi thấy tình hình sẽ càng lúc càng tốt, với ưu thế về năng lực và độ tuổi của chủ tịch Triệu thì trung ương có ý đồ gì?
Vưu Liên Hương cẩn thận suy nghĩ lời Liễu Tử Kiến nói. Liễu Tử Kiến mặc dù không nói rõ nhưng hàm nghĩa đã quá rõ.
- Anh thấy rõ hơn tôi.
Vưu Liên Hương từ tốn nói.
- Thị trưởng, tôi là người ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn. Chính xác mà nói tôi không thể tính là người ngoài cuộc chẳng qua đối với ở góc độ của chị thì tôi miễn cưỡng thấy rõ hơn một chút.
Liễu Tử Kiến thản nhiên nói:
- Có vài thứ không cần phải né trách, cũng không có lựa chọn khác. Nếu là vậy thì cố gắng tranh thủ.
Mát Vưu Liên Hương sáng lên, Liễu Tử Kiến nói rất đúng, Vưu Huệ Hương gọi điện cho mình cũng ám chỉ vài thứ đó chính là hai cấp tỉnh, thành phố, thị xã rất chú ý Đại hội Đảng sắp diễn ra. Triệu Quốc Đống cũng đã hỏi qua tình hình chuẩn bị Đại hội Đảng của Giang Khẩu, trong này có ý gì?
………
Mai Cửu Vinh làm trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh đã vài năm, y là người khá khiêm tốn, lúc Chung Vạn Thái làm trưởng ban thư ký thì y là phó trưởng ban kiêm chánh văn phòng, xem như từng bước lên làm trưởng ban thư ký. Chỉ là đến bước này thì tuổi cũng đã tới.
Mai Cửu Vinh không có ý gì khác chỉ cần có thể yên ổn sang Đại hội đại biểu nhân dân hoặc Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh làm cấp phó tỉnh một khóa là đủ hài lòng rồi. Y biết muốn sang Đại hội đại biểu nhân dân làm phó chủ nhiệm là khá khó khăn.
Mai Cửu Vinh cũng biết điểm yếu của mình ở đâu đó là chưa từng làm lãnh đạo một thành phố, thị xã nào. Lúc ở Lô Hóa chỉ làm phó bí thư thị ủy sau đó tới Văn phòng ủy ban làm chánh văn phòng rồi làm bảy tám năm. Bây giờ tuổi gần tới chỉ xem có cơ hội cuối cùng hay không?