- Quốc Đống đúng là có sự nhạy cảm hơn người thường, năng lực nắm bắt vấn đề người bình thường cũng không thể so sánh. Nhưng cậu ta tới An Nguyên lần này chưa chắc đã là việc tốt.
- Chú lo gì?
Lưu Thác hỏi.
- Còn có thể lo gì nữa chứ? Anh cũng từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương đi ra, Lăng Chính Dược là người như thế nào anh còn không biết sao? Quốc Đống lên chức thành thường vụ tỉnh ủy An Nguyên không phải bị hắn cản trở sao. Nếu không phải do Ứng Đông Lưu kiên quyết thì có lẽ đã có vấn đề. Có khúc mắc này chỉ sợ dù là Quốc Đống hay Lăng Chính Dược đều khó có thể giải, hoặc là nói trong lòng bọn họ dù muốn mở nút này nhưng mặt mũi ai muốn mất chứ?
Lưu Nham lạnh nhạt nói.
- Sợ rằng không hoàn toàn là vì nguyên nhân này. Lăng Chính Dược mặc dù không rộng lượng nhưng cũng tuyệt đối không thể nói hẹp hòi. Có thể làm Phó trưởng ban thường trực lâu như vậy thì không có lòng dạ sao được?
Lưu Thác trầm ngâm nói:
- Quan trọng nhất là ý tưởng, quan điểm và tính cách của hai người này. Lăng Chính Dược vốn chủ yếu làm bên tổ chức, bên đảng, anh còn không rõ ý tưởng về công tác kinh tế của hắn. Nhưng theo tình hình một năm qua ở An Nguyên thì không thể không nói hắn không có ý tưởng. Vấn đề là ý nghĩ của Quốc Đống đã có chút biến hoá sau hơn năm làm việc ở Ủy ban kế hoạch phát triển. Sau khi tới An Nguyên kiểu gì chẳng muốn làm sự nghiệp. Hai người này có thể hòa hợp hay không cũng khó nói. Ngoài ra tính cách cả hai đều cứng rắn, đây là mồi lửa ngầm, nếu có vấn đề không nhất trí thì dễ tạo thành xung đột.
- Quốc Đống mới xuống sợ là cần thời gian làm quen chứ?
Lưu Nham có chút do dự.
- Khó nói, dù Quốc Đống ẩn nhẫn nhưng bất mãn tích tụ trong lòng mà bộc phát ra thì càng hỏng hơn.
Lưu Thác vô thức lắc đầu.
- Nếu là anh thì thể hiện ngay từ đâu còn hơn tích oán lâu ngày.
- Đây là kinh nghiệm làm chủ tịch tỉnh của anh?
Lưu Nham cười hỏi lại một câu.
- Coi như vậy nhưng chưa chắc áp dụng được với mọi người. Cuối cùng phải xem chính Quốc Đống mà thôi, chuyện này không ai giúp được hắn.
Lưu Thác thở dài một tiếng.
- Đi quá nhnh chưa chắc đã là việc tốt. Cũng may Quốc Đống từ An Nguyên đi ra nên đây vừa có lợi vừa hại, nhưng theo anh thấy lợi nhiều hơn hại, đi một bước xem một bước vậy.
….
Triệu Quốc Đống nằm trên giường mãi không thể ngủ được.
Lưu Nhược Đồng cũng không ngủ được.
Triệu Quốc Đống đi về đâu luôn làm cô quan tâm. Năm qua khi Triệu Quốc Đống ở Bắc Kinh, thời gian cô ở nhà không nhiều lắm, khó khăn lắm mới xử lý xong mấy việc gấp định ổn định lại thì hắn đi.
Đây có phải do duyên phận giữa mình và hắn có vấn đề không? Lưu Nhược Đồng thở dài một tiếng, từ sau lần đó tình cảm đôi bên tiến vào thời kỳ đông lạnh, không phải thoáng cái rơi vào hầm băng mà là lạnh dần đi. Lưu Nhược Đồng từ không biết hai chữ hối hận đã dần hối hận không biết sao đêm đó mình lại nói một câu như vậy?
- Bao giờ anh chính thức xuống?
Lưu Nhược Đồng khẽ nói.
- Có thể nhanh thôi, có lẽ là ngày kia, chậm nhất là tuần sau, không thể kéo quá dài. Chuyện trung ương quyết định thường làm rất nhanh, không cho bên ngoài nhiều thời gian đồn đại, tránh tạo thành ảnh hưởng không cần thiết.
Triệu Quốc Đống đưa tay ra sau đầu.
- Bây giờ không phải mọi người đều biết rồi sao?
Triệu Quốc Đống cảm thấy câu hỏi của Lưu Nhược Đồng hơi lạ.
- Mọi người em nói là ở phạm vi gì? Nếu chỉ là người bị ảnh hưởng về lợi ích thì anh đoán có lẽ đã biết, ra khỏi phạm trù này thì chưa chắc. Chuyện không liên hệ với bọn họ thì bọn họ không chắc đã chú ý.
- Quốc Đống, đến An Nguyên có phải nằm ngoài dự đoán của anh không? Em cả thấy anh có chút hưng phấn, kích động lại có vẻ lo lắng bất an.
Lưu Nhược Đồng bình tĩnh nói:
- An Nguyên thật sự tốt như vậy sao? Trung ương để anh tới An Nguyên là có mục đích gì? Sao trung ương lại để anh tới An Nguyên mà không phải nơi khác?
Một loạt câu hỏi của Lưu Nhược Đồng làm Triệu Quốc Đống run lên, tim hắn cũng chấn động. Nó làm hắn tỉnh táo hơn, hai mắt sáng hơn.
- An Nguyên tốt hay không phải xem từ góc độ nào. Theo anh thì An Nguyên có thực lực kinh tế thuộc nhóm đầu cả nước, dân số cũng thuộc nhóm đầu.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Trung ương căn cứ nguyên nhân gì thì anh không thể biết nhưng không nằm ngoài mấy nhân tố. Anh từ An Nguyên đi ra, quen thuộc tình hình An Nguyên. Bộ máy An Nguyên năm qua biến hoá quá lớn nên cần một cán bộ quen tình hình địa phương phụ trách, đây là thứ nhất. An Nguyên đang ở thời kỳ phát triển rất quan trọng, cần phải có đột phá, sáng tạo, đây là thứ hai. Lăng Chính Dược xuất thân bên tổ chức Đảng, kinh nghiệm lão luyện, tính cách trầm ổn, còn anh nổi tiếng về làm kinh tế, tuổi còn trẻ có sự quyết đoán, xông xáo, trung ương hy vọng anh và Lăng Chính Dược sẽ bù đắp cho nhau, đây là thứ ba. Đương nhiên cũng không nằm ngoài việc trung ương đưa anh về An Nguyên để rèn luyện. Anh có mâu thuẫn với Lăng Chính Dược, hai bên hợp tác coi như là thử thách với anh.
Lưu Nhược Đồng không nghĩ Triệu Quốc Đống sẽ phân tích được như vậy, về cơ bản bao gồm tất cả khả năng. Từ giọng của hắn thì cũng cho thấy hắn sớm chuẩn bị tư tưởng.
- Quốc Đống, anh cảm thấy anh có thể nhanh chóng mở ra cục diện không?
Lưu Nhược Đồng suy nghĩ một chút rồi quyết định nhắc hắn.
- Anh đã cân nhắc những vấn đề khó khăn mà anh sẽ gặp phải chưa?
Triệu Quốc Đống vui vẻ, Lưu Nhược Đồng có thể suy nghĩ sâu sắc như vậy.
- Chẳng lẽ nói anh lại nhăn nhó mặt mày là thay đổi tất cả sao?
- Anh chẳng lẽ không có chuẩn bị gì sao?
Lưu Nhược Đồng cảm thấy Triệu Quốc Đống không phải người hành động thiếu lý trí.
- Chuẩn bị? Ồ, chiều nay vừa biết tin, em bảo anh chuẩn bị như thế nào? Chuẩn bị gì?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Suy nghĩ nhất định là có nhưng dù sao anh cũng rời khỏi An Nguyên hai năm, hơn nữa chức thường vụ tỉnh ủy trước đây chỉ là cho có, phạm vi công tác của anh chỉ ở Ninh Lăng. Nhưng lần này lại khác, ta cảm giác được áp lực rất lớn, nhưng dù lớn đến đâu anh cũng phải chống lại.
Đây mới là Triệu Quốc Đống, Lưu Nhược Đồng ngược lại yên tâm hơn đôi chút. Cô hy vọng có thể thấy Triệu Quốc Đống chính thức mà không phải là một quan chức không ngừng thay đổi bộ mặt.
- 14 thành phố, thị xã của An Nguyên anh thực ra chỉ miễn cưỡng tính là công tác ở Ninh Lăng và Hoài Khánh, mà căn cơ ở Hoài Khánh của anh không sâu, thậm chí có thể nói là chạy thoáng qua mà thôi. Mà người khiến anh thua cuộc rời khỏi Hoài Khánh bây giờ là thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban thư ký tỉnh ủy. Ngoài ra còn có một đối thủ thua anh khi tranh chức thường vụ tỉnh ủy giờ lại là thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh. Mà Lăng Chính Dược lại làm bí thư tỉnh ủy, em nói cục diện sẽ như thế nào?
Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng phải cười khổ một tiếng vì câu nói của mình. Đây còn chưa tính Miêu Chấn Trung, Tề Hoa cùng với Quan Kinh Sơn, Tào Ninh đều có quan hệ không quá tốt với hắn.
- Tình huống xấu như vậy sao? Trung ương chẳng lẽ chưa tính tới việc này?
Lưu Nhược Đồng lại lo lắng. Cô không ngờ Triệu Quốc Đống lại có nhiều đối thủ như vậy ở An Nguyên.
- Trung ương đương nhiên cân nhắc điểm này, ưu thế lớn nhất chính là Lăng Chính Dược cũng hy vọng làm ra thành tích ở An Nguyên, mặc dù mục tiêu cụ thể có thể anh và Lăng Chính Dược không nhất trí, nhưng cả hai đều muốn làm việc thật. Có điểm này làm cơ sở khiến hai người ít nhất phải duy trì sự hài hòa ngoài mặt. Đây là điểm có lợi nhất đối với anh.
Triệu Quốc Đống hơi chỉnh vị trí cho mình nằm thoải mái nhất.
- Ngoài ra Dương Kính Quang là phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng là hỗ trợ lớn nhất với anh. Trưởng Ban tuyên giáo Hác Mộng Hiệp cùng Phó chủ tịch tỉnh Khang Nhân Lương cũng có quan hệ khá tốt với anh, anh nghĩ bọn họ cũng có thể giúp anh không ít. Tình hình cũng không quá xấu như em nghĩ đâu.
- Nhưng em cảm thấy trong thời gian tới anh sẽ rất bị động.
Lưu Nhược Đồng khẽ hít sâu một hơi, cô cảm thấy trong lòng Triệu Quốc Đống là trái tim không chịu tịch mịch, hắn muốn cuộc sống có nhiều khiêu chiến.
- Bị động và chủ động cho đến bây giờ đều là luôn phiên thay đổi, cũng là quá trình làm người ta mong chờ và hưởng thụ sao?
Triệu Quốc Đống nháy nháy mắt cười nói.