Thái độ của Triệu Quốc Đống mặc dù giống Ngô Nguyên Tể là chủ trương phát triển ngành dịch vụ ở Côn Châu nhưng ý đồ không hoàn toàn là cân nhắc vấn đề từ Côn Châu, mà là đứng ở góc độ toàn tỉnh nhất là nhét Khúc Châu, Ngọc Hà cùng Sở Châu vào hệ thống kinh tế Điền trung. Mà Côn Châu có địa vị quan trọng nhất ở trung tâm Điền trung, muốn lấy ngành công nghiệp và xây dựng của ba thị xã Khúc Châu, Ngọc Hà cùng Sở Châu làm trụ cột phát triển ngành dịch vụ của Côn Châu. Mà phát triển ngành dịch vụ ở Côn Châu cũng là phục vụ thể chế kinh tế toàn Điền trung, như vậy sẽ hòa hợp Côn Châu cùng kinh tế ba thị xã Khúc Châu, Ngọc Hà cùng Sở Châu làm một thể, đồng thời làm lộ rõ tính đặc thù của Côn Châu, có thể nói là rất có ý nghĩa.
- Trưởng ban Triệu, ý của anh là muốn cho Côn Châu phát triển kinh tế nhảy ra khỏi vòng tròn Côn Châu, mà nên có định vị cho Điền trung thậm chí toàn tỉnh? ý tưởng này thì tốt nếu có thể thực hiện toàn thể hóa kinh tế bốn thành phố, thị xã đúng là làm cho mỗi nơi có thể phát huy sở trường, bù đắp sở đoản, cũng có thể làm lộ rõ tác dụng trung tâm kinh tế của Côn Châu. Nhưng anh có cân nhắc đến Ngọc Hà gần Côn Châu cũng là cách 100km, mà Khúc Châu cùng Sở Châu xa hơn trong khoảng 150km. Khoảng cách xa như vậy có điểm khác so với vành đai đô thị Trường Chu Đàm. Ở tình hình giao thông hiện nay muốn rút ngắn thời gian về khoảng cách giữa các đô thị này đúng là rất khó khăn.
Tôn Tiến là người lên tiếng đầu tiên.
Triệu Quốc Đống quả thật muốn cảm ơn câu hỏi này của Tôn Tiến, đây đúng là câu hỏi của tất cả mọi người, cũng là vấn đề hắn muốn trả lời.
- có thể chúng ta bây giờ cảm thấy khoảng cách 100km hoặc 150km là rất xa xôi. Nhưng nếu như Côn Châu đến Khúc Châu, Ngọc Hà cùng Sở Châu có đường sắt cao tốc thì thời gian đến bất cứ đô thị nào cũng chỉ từ 30 đến 40 phút. Mà nếu như tôi đoán không sai theo quá trình đô thị hóa tiến hành nhanh hơn thì tốc độ đường sắt cao tốc cũng được đẩy lên cao, khi đó tốc độ loại hình giao thông này sẽ có thể đạt đến 350km một giờ, thấp nhất cũng là trên 250km. Nói cách khác giữa các đô thị liên lạc với nhau chỉ trong vòng một tiếng Côn Châu nằm ở vị trí trung tâm đến ba đô thị kia chỉ cần nửa tiếng. Đến lúc ấy sự dung hợp giữa các đô thị sẽ nhanh hơn, mà Côn Châu sẽ tuyệt đối thành trung tâm của Điền Nam chúng ta.
Triệu Quốc Đống hơi dừng một chút sau đó nói:
- Chúng ta là thường vụ tỉnh ủy nên tôi cảm thấy ở vấn đề phát triển cần phải có suy nghĩ đi trước thời đại, đây không phải mơ mộng hão huyền mà cần phải có bố cục đi trước để tránh cho sau này làm ảnh hưởng đến sự phát triển, có thể giúp công việc của chúng ta sau này được chủ động. Đương nhiên chủ tịch Quốc Lương nhắc tới ngành bất động sản phát triển quá nóng có thể sẽ bị Trung ương đưa ra chính sách kiềm chế, cùng với việc thích hợp phát triển ngành công nghiệp và xây dựng thì tôi cũng khá đồng ý. Ngành bất động sản hiện nay đã bắt đầu được liệt vào sản nghiệp trụ cột nhưng mang đến rất nhiều vấn đề xã hội. Nhưng phát triển ngành bất động sản đúng là có thể kéo kinh tế phát triển, như vậy chúng ta làm như thế nào để giải quyết mâu thuẫn này? Có phải là phát triển mạnh ngành dịch vụ mà hoàn toàn bỏ qua ngành công nghiệp và xây dựng? Tôi cảm thấy điểm này cần cẩn thận nghiên cứu…
Hội nghị thường vụ tỉnh ủy cuối cùng đã kết thúc. Được Triệu Quốc Đống ngăn sóng giữ nên quy hoạch đô thị và phát triển kinh tế Côn Châu do Thị ủy Côn Châu trình lên đã được thông qua. Thái Chánh Dương lúc tổng két đã rõ ràng nhấn mạnh Côn Châu xác định ngành dịch vụ làm phương hướng phát triển chủ đạo là chính xác nhưng cần phải hợp lý cân nhắc phát triển ngành công nghiệp và xây dựng, đồng thời cũng giảm bớt áp lực nhà ở cho dân chúng. Đồng thời Thái Chánh Dương cũng yêu cầu văn phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy cùng Thị ủy Côn Châu cần phải đưa ra phương án giải quyết hai vấn đề này.
Vào văn phòng Thái Chánh Dương, Thương Vô Bệnh không nhịn được khen Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống không hổ xuất thân kinh tế, hôm nay nếu không phải anh đứng ra thì phương án nhất định không được thông qua, uy tín của lão Ngô sẽ mất, ngay cả bí thư Chánh Dương cũng bị ảnh hưởng. Tôi phải thừa nhận ngay cả tôi cũng không đứng ở góc độ cao như vậy mà nhìn nhận sự phát triển của Côn Châu.
- Trưởng ban thư ký Thương đừng khen tôi quá như vậy, chút suy nghĩ này của tôi anh còn không biết? Tôi cũn chỉ là bị tình hình phát triển của các đô thị xung quanh ảnh hưởng mà thôi. Mặc dù khoảng cách giữa Côn Châu cùng ba đô thị kia khá xa nhưng theo phương tiện giao thông phát triển cực nhanh thì sau này sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa khoảng cách xa cũng có nghĩa không gian phát triển lớn hơn.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Ồ, bí thư Chánh Dương không có ở đây?
- Chờ chút, bí thư bảo tôi nói anh chờ chút, bí thư đi gặp khách rất nhanh sẽ về.
Thương Vô Bệnh nói.
- Ngồi đi, tiểu Đường, lấy chén Trúc Diệp thanh cho trưởng ban Triệu.
Đường Ngạn Phong rất ân cần mang trà lên. Mặc dù không biết tình hình hội nghị thường vụ tỉnh ủy là như thế nào nhưng từ vẻ mặt của Thương Vô Bệnh là y biết hôm nay có long tranh hổ đấu.
- Cảm ơn, Ngạn Phong, nghe trưởng ban thư ký nói sang năm anh sẽ lên trường Đảng tỉnh học?
Triệu Quốc Đống thuận miệng nói:
- Nắm bắt cơ hội này cho tốt.
- Cảm ơn trưởng ban Triệu quan tâm, đây đều là do trưởng ban thư ký quan tâm nên tôi mới có cơ hội này.
Đường Ngạn Phong hơi cúi người nói.
- Đừng ra vẻ cẩn thận như vậy, ngồi đi, bí thư Chánh Dương không có ở đây, anh còn khách khí với chúng tôi như vậy làm gì?
Triệu Quốc Đống vừa cười vừa nói.
- Trưởng ban thư ký, có nghe không, Ngạn Phong cảm ơn anh và tôi quan tâm, quan tâm và quan tâm cũng là khác nhau đó.
- Hắc hắc, anh ghen tị à?
Thương Vô Bệnh trêu chọc.
- Nếu không Ngạn Phong học xong thì đến ban anh làm?
- Vậy thì quá tốt rồi. Nhân tài như vậy thì Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi sẽ mở rộng cửa ra chào, chỉ sợ trưởng ban thư ký không nỡ.
Triệu Quốc Đống không thèm để ý:
- Chẳng qua tôi thật ra thấy Ngạn Phong ở trên cơ quan quá lâu, nếu có thể thì tôi đề nghị xuống cơ sở rèn luyện sẽ lợi cho sự trưởng thành hơn.
Mắt Đường Ngạn Phong sáng lên, y vô thức nhìn Thương Vô Bệnh.
- Nhìn kìa, anh nói không phải gãi đúng chỗ ngứa của Ngạn Phong sao?
Thương Vô Bệnh rất tùy ý nói.
- Ừ, chẳng qua tôi cũng thấy đề nghị của anh rất được. Để đến lúc ấy rồi xem, neus bí thư Chánh Dương cũng đồng ý thì nhờ ban anh bố trí chút.
- trưởng ban thư ký an bài tôi có thể không làm sao?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
- Ngạn Phong vẫn chưa xuống cơ sở rèn luyện, đó là khuyết điểm. Đến cơ sở thì anh mới có thể cảm nhận được công việc thực sự.
- Cảm ơn trưởng ban Triệu quan tâm.
Đường Ngạn Phong rất chân thành nói.
Đường Ngạn Phong bây giờ là thư ký cấp huyện, học xong nếu có chức thích hợp thì có lẽ lên làm được phó thị trưởng hoặc thường vụ thị ủy. Nếu bắt được cơ hội lúc Thái Chánh Dương còn làm ở Điền Nam thì có lẽ giải quyết được cấp bậc giám đốc sở. Đương nhiên việc này phải xem khả năng Thái Chánh Dương ở Điền Nam bao lâu.
Triệu Quốc Đống vẫn luôn là tấm gương trong mắt Đường Ngạn Phong. Người này tuổi tương đương mình mà đã là cán bộ cấp phó tỉnh, làm rất tốt. Có lời đồn Triệu Quốc Đống có lẽ không lâu nữa sẽ lên Bắc Kinh nhận chức, mặc dù sếp không đề cập qua nhưng theo Đường Ngạn Phong quan sát thì sếp rất để ý hướng đi của Triệu Quốc Đống. Đây không chỉ đơn giản là do quan hệ mật thiết giữa hai người mà còn có vẻ sếp mất một cánh tay.
Lần này đến trường Đảng học cũng là do sếp an bài. Học ba tháng sẽ được đề bạt. Triệu Quốc Đống và Thương Vô Bệnh đợi nửa tiếng thì Thái Chánh Dương mới về. Thái Chánh Dương lưu hai người lại bàn về vấn đề an bài hai hội trong năm mới, mặc dù không phải năm diễn ra Đại hội Đảng, cũng không có tuyển cử nhưng quy hoạch năm năm lần thứ 11 của Điền Nam về cơ bản đã được định hình, cũng sẽ trưng cầu ý kiến của hai hội rồi đưa ra nghị quyết.
Ba người đưa ra ý kiến sơ bộ về hai hội nghị, Thái Chánh Dương kiêm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Điền Nam, bên này xác định cũng cần an bài tiến hành giao tiếp với hội nghị thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân và bên Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân tỉnh.
Thái Chánh Dương bảo hai người ở lại ăn cơm nhưng Triệu Quốc Đống và Thương Vô Bệnh đều lấy lý do từ chối. Ăn cơm với Thái Chánh Dương tuy là ân sủng với cán bộ bên dưới nhưng không có bao ý nghĩa với hai người Triệu Quốc Đống, Thương Vô Bệnh.